Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Tiếu gia gia)



So Eun vội vàng ngồi gần lại lão nhân, đưa cho lão một viên thuốc rồi lo lắng nói:

- Lão uống viên thuốc này đi.

Lão nhân không muốn uống nhưng nàng kiên quyết ép lão, lão đành nhận lấy rồi đút vào miệng. Lão nhân tránh bàn tay nàng định đặt lên vai lão rồi ngồi xếp bằng. Mắt lão nhắm nghiền nhưng lão gượng cười nói:

- Tiểu cô nương, đừng có sợ. Ta không để ngươi phải chôn cất ta đâu.

- Đừng nói như vậy, lão tiền bối - So Eun trách khẽ - đây đâu phải chuyện đùa.

- Được rồi, được rồi, sao tự nhiên ngươi lắm lời thế nhỉ? Im lặng một lát cho ta nghỉ ngơi được không đây?

So Eun lẳng lặng lùi lại vào trong góc của nàng. Nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy lão vô cùng thân thuộc và tự nhiên lại thấy lo lắng cho lão. Có thể nàng bây giờ không còn một người thân nào, nàng cần có ai đó quan tâm nàng, trêu chọc nàng, khiến nàng cảm thấy mình nhỏ lại. So Eun lấy áo choàng của mình nhẹ nhàng khoác lên vai lão nhân. Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác như lão nhân hơi run người.

Trời đã tối nhưng may mắn là họ đã vượt qua khu rừng và trấn Thanh Giang đã ở trước mặt.

- Tiểu thư, chúng ta đã vào thị trấn rồi. Cô muốn ở đâu đêm nay?

So Eun nhìn ra ngoài cửa xe rồi nói khẽ:

- Ngươi chọn cho ta một khách điếm tốt rồi bảo họ chuẩn bị ba phòng. Dặn họ nấu cho ta một ít súp gà. Còn nữa, nói họ dành cho một kho để chứa hàng.

- Dạ được, tiểu thư. Tiểu nhân có cần kêu người tới giúp cô đỡ lão nhân gia lên lầu không?

- Có. Cám ơn ngươi.

Thanh Giang là một thị trấn sầm uất, giàu có. Con đường chính của trấn vẫn còn tấp nập đông vui. Từ chỗ nàng đứng, So Eun có thể thấy tất cả các khách điếm đã thắp đèn rực rỡ. Nàng bất giác nhớ Tử hoa thôn và Junho. Nàng tự hỏi không biết giờ này hắn đang làm gì, có nghĩ tới nàng không hay là chỉ nhớ về vị hôn thê của hắn? Mắt nàng đã nhòa lệ nhưng nàng cố gắng không để nó rơi xuống. Nàng không thể khóc. Không thể khóc lúc này.

Có tiếng động phía sau khiến So Eun vội ngoảnh nhìn. Mặc dù nàng không thắp đèn nhưng ánh sáng từ khách điếm đối diện vẫn làm căn phòng đủ sáng.

- Tiểu cô nương, ngươi vẫn còn ở đây hả?

- Ồ, lão tiền bối đã tỉnh rồi sao? Để tiểu nữ kêu họ mang súp lên cho lão.

Lão nhân từ từ ngồi dậy khiến nàng chạy tới ngăn lão:

- Lão cứ nằm thêm một lát đi. Lão còn yếu lắm.

- Thôi được. Tùy ý ngươi vậy. Haha, thật là tốt khi có cháu nội giống như là ngươi. Haizzz, nếu năm xưa ta đàng hoàng chút thì nhất định cũng có người để mà cưới hỏi rồi.

So Eun không nhịn được phải mỉm cười:

- Lão tiền bối đùa sao chứ? Ta nghĩ lúc còn trẻ nhất định là có nhiều cô nương xinh đẹp theo đuổi lắm, có phải không?

So Eun cảm thấy một nỗi đau khổ lướt qua mắt lão nhân. Nhưng lão đã cười lớn:

- Haha, ngươi thật là thông minh và có mắt nhìn người lắm. Ta thế này thôi nhưng 30 năm về trước cũng không tệ đâu. Haha, phải nói là đệ nhất ấy chứ. Haha.

So Eun khúc khích cười, không nghĩ là lão nhân lại hóm hỉnh như vậy.

- Tiền bối, chúng ta biết nhau cũng lâu mà tiểu nữ chưa biết tên lão. Tên của tiểu nữ là Kim So Eun.

- Kim So Eun? Cái tên đẹp đấy - Lão nhân khẽ thốt.

- Thế còn tiền bối?

- Ta? Ngươi thấy phiền nếu không biết tên ta hay sao?

- Không phải như vậy đâu tiền bối.

- Vậy thì cứ thế đi. Nhưng nếu ngươi muốn, cứ gọi ta là Tiếu gia gia.

- Tiếu gia gia?

So Eun mỉm cười. Có lẽ lão lúc nào cũng cười cười nói nói nên muốn nàng gọi lão là Tiếu gia gia. Cũng không tệ.

Có tiếng gõ cửa nhẹ rồi tên tiểu nhị bưng súp gà vào phòng. So Eun ngoảnh lại định giúp lão nhân thì lão đã ngồi bên bàn từ lúc nào. Nàng đặt tô súp trước mặt lão rồi ngồi xuống đối diện. Lão nhân không tỏ vẻ khách sáo gì hết, ăn rất nhanh.

- Tiểu cô nương, ngươi có cần ta giúp gì không?

So Eun ngẩng nhìn ngạc nhiên, nhưng lão nhân thản nhiên giơ tay lên dụi mũi rồi nói:

- Thì thấy ngươi đứng bên cửa sổ bao lâu mà không thấy mệt. Ta không đoán sai chứ?

So Eun hơi cúi đầu. Nàng không biết phải đáp thế nào. Nỗi buồn bất chợt xâm chiếm tâm hồn nàng. Nhưng nàng cố gắng trấn tĩnh lại, mỉm cười:

- Tiểu nữ có gì đâu chứ, lão tiền bối. Chỉ là ...

- Chỉ là cái gì? Tiểu cô nương, ngươi không phải giả vờ mạnh mẽ với ta. Để ông nội ngươi bảo ngươi nhé. Hãy quên tên tiểu tử đó đi.

So Eun kinh ngạc nhìn lão nhân nhưng lão cười lớn:

- Ta lại đoán trúng rồi, đúng không? Nhất định là ngươi bị tên tiểu tử nào đó đối xử chẳng ra sao, phải không? Để ta nói nốt, đừng ngắt ngang lời ta. Chỉ nhớ đến ai thực lòng quan tâm đến ngươi thôi, biết không? Quên hắn đi, nhớ đó.

Dường như lão nhân nói hơi nhiều nên huyết mạch bỗng trở nên rối loạn. Nàng vội đứng dậy nói:

- Tiếu gia gia, mau đi nghỉ đi. Trông lão mệt lắm rồi đó. Tiểu nữ không phiền lão nữa, ngày mai gặp lại.

So Eun cúi chào rồi bước ra cửa. Nàng mơ hồ nghe tiếng lão lẩm bẩm "ngày mai, ngày mai". Khi nàng ngoảnh nhìn lại, lão nhân đã nằm trên giường. Cố nén tiếng thở dài, So Eun đóng cửa lại. Nàng không để ý là ánh mắt lão nhân âm thầm dõi theo nàng đầy buồn bã.

Sáng hôm sau, So Eun đích thân mang súp tới cho lão nhân râu bạc. Nàng gõ cửa một hồi lâu nhưng không có ai mở cửa. So Eun vội vã đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống không. Lão nhân đã biến mất. Chỉ có một phong thư nhỏ đặt trên bàn. So Eun vội mở ra đọc.

"Tiểu cô nương, ta đi đây. Bảo trọng và nhớ những gì ta nói nhé. Chỉ nhớ đến ai thực lòng quan tâm tới ngươi".

So Eun ngồi xuống bên bàn. Bất giác nàng cảm thấy vô cùng trống vắng và buồn bã. Nàng thực sự đã có ý định muốn đưa lão nhân về nhà nàng và chăm sóc lão như ông nội của mình. Nàng còn chưa kịp mua tặng lão một tấm áo mới. So Eun khẽ thở dài. Nếu có duyên, nhất định nàng sẽ được gặp lại lão.

Chỉ nhớ đến người thực lòng quan tâm đến ngươi. Lời lão nhân nói bất chợt vang lên bên tai nàng. Nàng nắm chặt bàn tay lại. Ngoài sư phụ, người thực sự quan tâm đến nàng là ai? Lão nhân nàng vô tình gặp trên đường? Suzy? Il Woo? Hay là hắn?

Khuôn mặt Junho chợt hiện ra trong tâm trí nàng. So Eun khẽ lắc đầu rồi đứng dậy.

Trở về nhà. Đã đến lúc phải trở về nhà rồi. Nàng nghĩ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét