So Eun ngồi lặng lẽ trong xe,
không để ý gì đến những âm thanh náo nhiệt bên ngoài. Những lời Junho đã nói cứ
vang vọng mãi bên tai nàng. Nàng nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ, những lúc bên
nhau, nụ hôn đầu tiên và vòng tay ấm áp của hắn. Nước mắt nàng rơi xuống như
mưa. Nàng đặt tay lên ngực nhưng không thể làm dịu đi nỗi đau đang vò xé tim
nàng. Nàng cảm thấy như mình không còn chút sức lực nào.
Tại sao hắn phải làm như vậy?
Tại sao phải đợi đến lúc này hắn mới cho nàng biết sự thật đau lòng đó? Hắn
nghĩ nỗi đau này có thể vượt qua được hay sao? Sư phụ, con phải làm
sao đây? Nghĩ đến sư phụ, bất giác nàng ngừng khóc. Phải, nàng còn rất
nhiều việc phải làm, rất nhiều người nàng phải quan tâm và điều quan trọng nhất
là nhiệm vụ sư phụ giao phó nàng vẫn chưa hoàn thành. Nàng không thể để cho cảm
xúc của riêng bản thân nàng làm ảnh hưởng đến chuyện của sư phụ.
Nghĩ vậy rồi, So Eun lau khô
nước mắt. Nàng hít một hơi thật sâu rồi vén rèm nhìn ra. Gió lạnh thổi ào ào
bên tai nàng. Có lẽ xa phu và ngựa cũng đã mệt. Khi nàng thấy một tửu điếm bên
lề đường bèn gọi xa phu:
- Chúng ta dừng lại đây nghỉ
một lát.
Nàng bước ra khỏi xe. Cả đám
khách đang ngồi đó đều ngẩng hết cả lên nhìn, thầm tán thưởng vẻ đẹp kiều diễm
của nàng. Mặc dù So Eun mặc một bộ đồ gọn gàng, đơn giản nhưng sắc đẹp của nàng
vẫn không che giấu nổi.
- Tiểu thư, cô muốn dùng gì?
- Cho ta vài thức nóng với một
bát makgeolli [một
thứ rượu gạo trắng như sữa]
- Dạ được, tiểu thư, xin chờ
cho một lát.
Tên tiểu nhị nhanh chóng chạy
vào quầy. Chỉ vài phút sau, gã đã trở lại, đặt lên bàn một đĩa thịt xào nóng,
một chút rau chiên và một bát rượu makgeolli.
- Tiểu thư, cô đi đến Thanh
Giang phải không?
- Phải. Có chuyện gì không?
- À, chỉ là tiểu nhân muốn nhắc
tiểu thư đường đến Thanh Giang nguy hiểm lắm đó. Dạo gần đây ở khu rừng trước
mặt có một ổ cướp. Nếu tiểu thư đi một mình tiểu nhân e là...
- Cám ơn ngươi. Ta sẽ thận
trọng hơn. À mà ngươi mang một chút cỏ cho ngựa của ta được không?
- Dạ được, tiểu thư. Tiểu nhân
làm ngay.
So Eun nhấp một ngụm rượu nhỏ
cho ấm người. Nếu đường tới Thanh Giang nguy hiểm như vậy, nàng cũng muốn lên đường
sớm. Đột nhiên vẳng lại từ xa một tràng cười hào sảng rồi một lão nhân râu bạc
không biết từ đâu xuất hiện. Lão nhân mặc quần áo như cái bang nhưng trông có
vẻ sạch sẽ. Gò má và cái mũi to ửng đỏ vì giá lạnh.
- Tiền bối à, hôm nay chúng tôi
không còn bánh bao nữa đâu. Ông ngày nào cũng đến đây ăn không trả tiền, không
thấy xấu hổ hay sao chứ? - Câu cuối tên tiểu nhị nói lầm bầm trong cổ họng
nhưng lão nhân vẫn nghe thấy.
- À cái thằng tiểu tử này - lão
nhân cầm cây gậy ngắn trong tay mình gõ vào đầu tên tiểu nhị, kêu lớn trong khi
kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với bàn của So Eun - Sao ngươi dám nói
với ông nội ngươi như vậy hả? Hôm nay ta sẽ trả tiền.
- Ồ vậy sao? Vậy lão cho tôi
xem tiền của lão đi - tên tiểu nhị cũng không vừa, có vẻ như gã không dễ dàng
bị lừa. Chắc gã hiểu quá rõ lão nhân này.
- Hahaha - Lão nhân cười phá
lên - ngươi có ông nội không vậy hả? Sao lại không kính trọng tiền bối chút
nào. Ta nói là ta sẽ trả, được chưa? Đừng có lo. Chỉ là hôm nay ta không mang
tới thôi, nhưng...
- Tiền bối - Tên tiểu nhị nhăn
nhó - xin để cho chúng tôi làm ăn có được không vậy? Dạo này mọi thứ đều đắt
đỏ, lão cũng biết rồi đúng không? Làm sao chúng tôi có lãi được khi mà ngày nào
cũng để lão ăn không trả tiền chứ? Thôi, xin lão đi đi cho.
Tên tiểu nhị xoay người bỏ đi
nhưng lão nhân đã túm được áo gã. Lão nhân này tuy trông thấp lùn nhưng có sức
mạnh phi thường. Dù gã có cố gắng cỡ nào cũng không thoát được bàn tay của lão
nhân.
- Tiểu nhị - So Eun chợt gọi.
Nàng cảm thấy lão nhân này rất kỳ bí, không đơn giản chỉ là một ông lão ăn mày
- Ta sẽ trả tiền cho lão. Ngươi mau đi nấu vài món ngon đi.
Lão nhân râu bạc thả tay ra làm
tên tiểu nhị ngã quay ra đất. Đám khách ngồi xung quanh cười rộ lên. Tất cả mọi
người bắt đầu chú ý khi thấy nàng ra mặt. Họ tò mò xem thử chuyện gì sẽ diễn ra
bây giờ đây.
So Eun tiếp tục ngồi ăn, không
buồn bận tâm đến xung quanh nữa. Bất giác nàng giật mình khi lão nhân râu bạc
đã ngồi xuống trước mặt nàng từ lúc nào. Nàng không thể không khâm phục. Không
thể coi thường lão nhân này được. Lão nhất định không tầm thường chút nào.
- Tiểu cô nương!
- Nếu lão muốn cảm ơn tiểu nữ
thì không cần đâu.
- Ai nói ta muốn cảm ơn ngươi
chứ? - Lão nhân hỏi lại - Này tiểu cô nương, sao đối tốt với ta thế? Ta quen
ngươi sao? Hay ta là ông nội của ngươi?
So Eun mỉm cười. Lão nhân này
hơi điên điên khùng khùng, nhưng nàng lại rất có hảo cảm với lão. Nàng nhẹ
nhàng đáp:
- Đãi lão một bữa cơm là không
đúng sao? Nếu lão không thích thì được thôi. Tiểu nhị! - So Eun kêu lớn.
- Ê, ta đâu có nói là ta không
thích. Ha ha, tiểu cô nương này cũng thú vị ghê. Ta thích chơi với ngươi lắm
đấy - lão nhân gật gù tuyên bố. So Eun khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn, không thèm lý
gì đến lão nữa.
Tên tiểu nhị mang thức ăn tới,
đặt lên bàn lão nhưng lão nhân xua tay:
- Mang lại đây. Ta muốn ăn cùng
tiểu cô nương này cho vui.
Tên tiểu nhị do dự nhưng thấy
nàng không có ý phản đối bèn lườm xéo lão nhân một cái rồi đặt thức ăn lên bàn.
- Tiểu cô nương à, ta không
khách sáo nhé?
Nàng mỉm cười gật đầu. Sau khi
uống thêm vài ngụm rượu, nàng thấy tên xa phu cũng đã ăn xong, bèn gọi tiểu nhị
tính tiền. Trong khi đó lão nhân cũng ăn rất nhanh. Loáng một cái mấy cái đĩa
đã sạch bách.
- Tiền bối, tiểu nữ phải lên
đường. Lão từ từ ăn nhé. Cáo từ!
Nàng nhẹ cúi chào rồi đứng dậy.
Khi nàng tới gần chiếc xe đã thấy lão nhân ngồi vắt vẻo trên càng xe rồi.
- Tiền bối - So Eun giật mình
kinh sợ. Đó là cái thứ khinh công gì vậy? - Lão làm gì ở đây?
- Hahaha - Lão nhân cười to -
ngươi đãi lão một bữa ăn, lão cũng phải trả ơn chứ.
- Tiền bối à, không cần phải
trả gì hết. Ta còn nhiều việc phải làm, không có thì giờ chơi đùa với lão - Nói
rồi So Eun ngoảnh qua tên xa phu gật đầu - Chúng ta đi thôi.
- Ồ, tiểu cô nương à - Lão nhân
nhăn nhó - ta đâu có nói là chơi đùa đâu. Ta nói ngươi nghe nhé. Con đường tới
Thanh Giang nguy hiểm lắm, ngươi không nghe tên tiểu tử thối lúc nãy nói gì
sao? Nếu chúng định cướp ngươi, ta sẽ chơi với chúng thay cho ngươi, chịu
không?
So Eun ngẫm nghĩ giây lát. Lão
nhân điên khùng này tuy bí ẩn nhưng cũng rất đặc biệt. Liệu lão có thể giúp
nàng được không?
- Thôi được, nhưng tiểu nữ có
một điều kiện. Lão phải ngồi im trong xe. Ta không muốn nói chuyện gì hết. Nhớ
đó.
- Ê, làm sao được chứ? Nếu
ngươi bảo ta im lặng thì chi bằng bảo ta chết quách đi cho xong.
- Vậy tiểu nữ đi một mình vậy.
Lão tìm người khác mà chuyện trò.
So Eun nhảy lên xe rồi bước vào
trong, nhưng lão nhân đã nhanh chóng theo nàng.
- Thôi được, thôi được, ta sẽ
im lặng là được chứ gì. Nhưng thỉnh thoảng ta nói một vài từ được không? Ta nói
chuyện với ta thôi mà.
So Eun cố nhịn cười. Thực sự
thì nàng thấy vui mừng vì có sự hiện diện của lão nhân.
Tiếng bánh xe lọc cọc và tiếng
lầm bầm một mình đều đều của lão nhân khiến So Eun mệt mỏi thiếp đi. Gió thổi
từng cơn bên ngoài tấm vải bạt che. Lão nhân ngừng nói, ngoảnh nhìn So Eun giây
lát rồi nhẹ nhàng kéo chiếc áo choàng đã tuột khỏi vai nàng. Xong lão thận
trọng vén rèm bước ra, ngồi bên cạnh tên xa phu. Mắt lão không ngừng quan sát
xung quanh. Xe ngựa của họ đã bắt đầu tiến vào rừng nên lão nhân bắt đầu cảm
thấy nguy hiểm đang rình rập đâu đây.
- Có chuyện gì không lão nhân
gia? Ông thấy cái gì vậy?
Tên xa phu lo lắng hỏi. Lão
nhân không trả lời, ra hiệu tên xa phu không nói chuyện. Gã hiểu là lão nhân
không muốn tiểu thư trong xe thức giấc. Gã bất giác ngoảnh nhìn lão nhân và
nhận thấy lão không còn vẻ trẻ con, khùng khùng như trước nữa. Gã ngẫm nghĩ
giây lát rồi với bản tính đơn giản, gã kết luận là nguy hiểm đã khiến cho lão
nhân gia này thay đổi. Ít nhất thì gã và tiểu thư xinh đẹp trong kia cũng có
người ở bên bảo vệ.
Lão nhân ra hiệu cho tên xa phu
quất ngựa chạy nhanh hơn rồi vén rèm nhìn vào trong. Có vẻ như So Eun rất mệt
nên nàng ngủ rất sâu. Hai má nàng trơn mịn, hơi ửng hồng. Nhưng lão nhân không
biểu lộ sự tán thưởng.
Lão chỉ âu yếm nhìn nàng đầy vẻ
quan hoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét