Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014
Tử hoa thôn (Kế hoạch khủng khiếp)
Il Woo ngồi lặng lẽ bên bàn sau khi chàng được Hwang Jung Min dìu về phòng. Bà ta ngồi xuống bên cạnh chàng, lo lắng hỏi:
- Hôm nay con lại ho ra máu nữa rồi. Sao thuốc không có tác dụng gì hết vậy? Mẹ phải bảo cha con chế một loại thuốc khác mới được.
- Đừng gọi ông ta là cha của tôi trước mặt tôi.
- Nhưng...
- Nếu bà muốn mọi chuyện tốt đẹp thì làm như lời tôi nói - chàng lạnh lùng cắt ngang - tôi chấp nhận sự thật bà là mẹ ruột của tôi. Như thế chẳng phải là đủ cho bà rồi sao? Tôi tạm thời trong một lúc không thể tiếp nhận những chuyện khác được, bà hiểu rồi chứ?
- Được, mẹ hiểu - Hwang Jung Min nhẫn nhịn đáp.
- Tôi còn có một chuyện muốn hỏi bà.
- Con muốn biết chuyện gì?
- Yoon Kang Woo. Bà có biết tại sao cả gia đình ông ấy chết trong một ngày hay không?
- Yoon Kang Woo? Sao tự nhiên con lại hỏi chuyện đó?
- Tôi chỉ muốn biết thôi. Hôm nay khi tôi phát hiện đường hầm dẫn tới Yoon gia, tôi đã nghĩ mãi về bi kịch của nhà họ. Người ta đã từng đồn rằng họ bị một kẻ thù bí mật nào đó giết hại. Nhưng rốt cuộc người thôn chúng ta ai ai cũng tin rằng đó chỉ là một đám cháy vô tình.
- Thì đúng là thế mà. Con vẫn không tin sao? - Hwang Jung Min đứng dậy, lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài trời - Nhà của họ khác hẳn chúng ta, làm toàn bằng gỗ. Vào mùa khô thì rủi ro đó cũng có thể xảy ra lắm chứ.
- Cũng phải - Il Woo thở dài - Thôi được rồi, tôi cũng đã mệt. Bà ra ngoài đi. Tôi muốn ở một mình.
Hwang Jung Min cảm thấy vô cùng đau khổ trong lòng khi Il Woo không gọi bà là mẹ hay thậm chí là dì như trước nữa. Khi bà ta ngẩng nhìn lên đã thấy Il Woo nằm trên giường. Chàng nhắm mắt lại dường như không muốn tiếp tục trò chuyện. Bà ta lại gần, lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người chàng rồi bước ra ngoài. Il Woo lặng lẽ trở dậy, âm thầm theo sát gót bà ta.
Quả đúng như chàng dự đoán, bà ta không về thẳng phòng mà ra hậu viên, đặt một bông hoa màu xanh vào một cái lỗ bí mật nhỏ xíu trên tường, mà nhìn thoáng qua không ai để ý tới. Khi Hwang Jung Min bỏ đi, Il Woo lại gần lấy bông hoa ra và thấy một mảnh giấy nhỏ bên trong. Chỉ có một chữ duy nhất "Hai".
Đến quá nửa đêm, Il Woo trở dậy, ra hậu viên và theo lối đường hầm bí mật để đến Yoon gia. Chàng trốn trong tủ gỗ mà So Eun đã kể chàng nghe lần trước, kiên nhẫn đợi đến canh hai. Khi đang mơ mơ màng màng, chàng chợt nghe có tiếng động. Qua khe nứt của cánh tủ, chàng thấy căn phòng đã được thắp nến và một thiếu phụ ngồi trầm tư bên bàn. Chàng không ngạc nhiên khi thấy đó là mẹ của chàng. Chỉ ít phút sau, Bae Seung Yoo bước vào. Mặt ông ta đầy vẻ lo lắng khi thấy Hwang Jung Min đã ở đó rồi.
- Jung Min à, có chuyện gì sao?
- Seung Yoo, Il Woo nó đã biết hết mọi chuyện rồi.
- Biết hết là biết cái gì? Bằng cách nào? - Ông ta kinh ngạc hỏi.
- Muội không rõ nữa. Nó phát hiện ra đường hầm, nó biết chúng ta lén gặp nhau. Rồi muội... rồi muội nói với nó chúng ta mới là cha mẹ ruột của nó.
Bae Seung Yoo vỗ về Hwang Jung Min lúc này ôm mặt khóc nức nở.
- Thôi được rồi. Cũng tốt. Nó biết cũng tốt mà, muội không thấy thế sao? Giờ thì chúng ta không phải giấu giếm nó nữa, muội sẽ đỡ phải khổ sở hơn, đúng không?
- Nhưng ... - bà ta nghẹn ngào ngẩng lên - nhưng nó rất lạnh lùng với muội. Nó...
- Jung Min à, dù sao thì nó mới biết sự thật thôi, phản ứng như vậy cũng đã là tốt lắm rồi, muội không thể bắt nó vui vẻ nhận ngay muội là mẹ được. Từ từ rồi nó sẽ chấp nhận thôi, muội đừng lo lắng quá.
Hwang Jung Min chừng như cũng đã bình tĩnh lại, lau nước mắt rồi nói:
- À, muội quên mất. Hôm nay Il Woo đã hỏi muội về chuyện của Yoon gia.
- Tại sao đột nhiên nó lại hỏi về chuyện của họ? Nó có nói với muội lý do tại sao không?
- Nó nói chỉ đơn giản là nó muốn biết, nhưng muội cảm thấy hình như nó nghi ngờ điều gì đó.
- Vậy muội bảo sao?
- Muội nói đó chỉ là tai nạn. Nhưng dường như nó không tin chút nào.
- Chuyện đó xảy ra khi Il Woo còn bé tí, nó biết làm sao được nhỉ? Nếu không có ai hỏi nó, ta chắc nó chẳng bận tâm đến chuyện xa xưa đó làm gì.
- Nhưng ai chứ? Đã lâu lắm rồi không ai ở Tử hoa thôn nhắc đến chuyện này. Hay... có thể nào ... là Kim So Eun không?
- Không chắc. Người của ta theo dõi cô ta cẩn thận lắm, nhưng chẳng có gì đáng ngờ cả. Cô ta chưa từng gặp lại Il Woo sau khi rời đi.
Il Woo kinh ngạc tự hỏi tại sao Bae Seung Yoo sai người đi theo dõi So Eun. Liệu có phải họ đã nghi ngờ nàng tới điều tra chuyện cũ?
- Muội không biết nữa.
- Đừng lo quá. Chúng ta làm việc gọn gàng, sạch sẽ, không để lại dấu vết gì đâu. Hơn nữa, 18 năm đã trôi qua rồi, chẳng có gì còn lại để mà điều tra.
Il Woo cảm thấy luồng hơi lạnh chạy dọc cơ thể. Có lẽ nào cha mẹ chàng thực sự có liên quan đến cái chết của cả nhà Yoon gia? Tại sao họ phải làm một chuyện kinh khủng đến như vậy? Chàng nắm chặt tay lại và cố kiềm chế hết sức để không nhảy ra ngoài.
- Muội không chắc, Seung Yoo à. Muội thấy bất an lắm.
Bae Seung Yoo dịu dàng vuốt nhẹ vai bà ta rồi nói:
- Muội sao vậy? Bình thường muội đâu có yếu đuối, sợ sệt vu vơ thế này? Chúng ta cũng đâu có cố ý làm như vậy đâu. Năm xưa, nếu Yoon Kang Woo không nghe được ta sai người giết đứa con của Dong Gun hyung, nếu hắn không nhiều chuyện, ta đã không nghĩ đến chuyện đó.
- Giết? Ý huynh là sao Seung Yoo? - Hwang Jung Min run rẩy hỏi - huynh nói với muội chỉ là sai người mang thằng bé ra khỏi thôn thôi mà?
Bae Seung Yoo ngập ngừng giây lát rồi đáp:
- Xin lỗi muội, ta nói thế chỉ là để muội không lo lắng thôi. Muội cũng thừa biết đứa bé đó mà đưa nó ra khỏi Tử hoa thôn, nó cũng đâu có sống được qua 5 tuổi. Nó không có cây linh hồn, muội không nhớ sao? Giết nó ngay lập tức hay để nó sống được thêm có 5 năm nữa thì có gì khác nhau đâu?
- Nhưng... nhưng... muội...
- Jung Min à, mọi chuyện đã qua rồi. Đừng nghĩ thêm nữa.
Hwang Jung Min thở dài, đổi sang chuyện khác:
- Vậy người của huynh có thấy gì lạ về cô Kim tiểu thư đó không?
- Không. Cô ta đang chuẩn bị đi Trấn Thanh Giang rồi. Người của ta báo về cô ta đã mua một chiếc xe ngựa lớn và mọi thứ cho chuyến đi dài ngày - ông ta dừng một lát khi thấy bà ta im lặng lơ đãng, rồi tiếp - nếu muội thấy không yên tâm thì ta sẽ...
Lúc này thì Il Woo không thể chịu đựng thêm nữa. Chàng mở tung cánh tủ, bước ra ngoài. Vẻ mặt chàng bình thường nhợt nhạt giờ đỏ lên vì giận dữ:
- Hai người... Ta không thể tin nổi hai người...
Cả Hwang Jung Min và Bae Seung Yoo đều giật nảy người kinh hãi:
- Il Woo à!
- Hai người có còn là con người không? Giết bằng ấy người vẫn chưa đủ hay sao?
- Il Woo! Con hiểu lầm rồi. Chúng ta... mẹ...
Sau cuộc nói chuyện với Il Woo ở hậu viên, Hwang Jung Min dường như trở nên vô cùng yếu đuối trước mặt chàng. Trong khoảnh khắc, bà ta không thể giữ nổi bình tĩnh, chỉ lắp bắp vài từ. Nhưng Bae Seung Yoo thì khác. Ông ta điềm tĩnh dìu Hwang Jung Min ngồi xuống bên bàn trong khi Il Woo đứng không vững, phải tựa người vào tường.
- Il Woo, vậy là con đã biết chuyện rồi. Nếu mà như vậy, ta cũng không giấu giếm con nữa. Phải, năm xưa, Yoon Kang Woo vô tình phát hiện ra sự thật và định báo với bá mẫu mọi chuyện. Điều đó sẽ phá vỡ kế hoạch mà ta và mẹ của con đã thận trọng an bài. Hắn đáng phải chết.
Il Woo bật ho dữ dội và máu rớt từ miệng xuống cằm chàng khiến Hwang Jung Min đứng bật dậy. Bà ta giơ tay định lau nó đi nhưng Il Woo gạt phắt tay bà ta ra.
- Il Woo, ta sẽ không nói nhiều vì con là người thông minh. Nếu theo như con suy nghĩ bây giờ thì ta và mẹ của con đã làm những chuyện xấu xa. Chúng ta không phản đối. Nhưng ta hỏi con, có ích gì nếu con nói chuyện này ra? Con muốn mình là thiếu chủ của Bae gia, thừa kế di sản của nhà họ Bae và có được người đẹp mà con đang khao khát ở bên. Hay con muốn cả hai chúng ta bị phỉ nhổ, sự thịnh vượng và danh tiếng của Tử hoa thôn bị hủy hoại trong tay của con? Chuyện đó hoàn toàn tùy thuộc vào con.
- Khá lắm, Bae lão nhân gia - Il Woo cười nhạt. Hwang Jung Min kinh ngạc thấy chàng có thể cười được trong tình huống này - hai người áp đặt cho ta một gia cảnh mới hay hớm làm sao?
- Chúng ta không áp đặt, mà chỉ là làm điều tốt nhất có thể cho con thôi. Những nỗ lực của con trong suốt thời gian qua là để làm gì? Hãy thận trọng suy nghĩ rồi quyết định. Ta và mẹ con đã già rồi, cái chết cũng không có gì đáng sợ cả. Nhưng chúng ta không thể để con phải sống một cuộc đời thấp hèn.
Thấy Il Woo yên lặng, Seung Yoo bèn tiếp:
- Thực sự thì nếu con phơi bày hết sự thật ra cũng không sao. Nhưng con có từng nghĩ qua cô nương So Eun đó liệu có còn muốn ở bên con khi biết mọi chuyện?
Il Woo không nói gì. Cha của chàng nói đúng. Nếu So Eun biết sự thật, nàng sẽ phản ứng thế nào? Nàng tới để điều tra chuyện của Yoon gia vì đó là di mệnh của sư phụ. Nếu nàng biết cái chết của họ liên quan đến cha mẹ chàng, liệu nàng có trả thù không?
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Il Woo, Bae Seung Yoo cảm thấy mình đã điểm trúng yếu huyệt của chàng.
- Il Woo, chuyện cũ đã qua lâu rồi, không ai còn truy cứu nữa. Ta và mẹ con cũng đã rất hối hận. Đó là lý do tại sao khi dựng lại ngôi nhà này, ta đã đổ ra rất nhiều tâm huyết, dù ít hay nhiều cũng mong linh hồn họ được an nghỉ. Ta muốn con phấn chấn lên, tập trung vào việc phục hồi sức khỏe và luyện kiếm pháp để hưng thịnh Bae gia chúng ta. Cho dù chúng ta có phải trả giá cho tội ác của mình đi nữa, chúng ta cũng vui lòng.
- Il Woo à - Hwang Jung Min nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng, nói tiếp thêm vào - cha con đúng đó. Cho dù con có giận cha mẹ cỡ nào, cha mẹ cũng chấp nhận. Chỉ nghĩ về cuộc đời của con thôi.
- Thôi, Il Woo nó cũng mệt rồi. Jung Min à, muội và Il Woo về trước nghỉ ngơi đi.
Hwang Jung Min gật đầu, dịu dàng kéo Il Woo về phía lò sưởi. Chàng đi theo bà một cách vô thức. Khi vừa đến cửa hầm, chàng đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào Bae Seung Yoo rồi nói:
- Đừng chạm đến So Eun. Ta cảnh cáo ông.
- Cô ấy sẽ được an toàn, ta đảm bảo với con. Chúng ta sẽ khiến cho cô ấy phải yêu con.
Il Woo lạnh lùng cắt ngang:
- Không cần. Bắt đầu từ giờ trở đi, bảo người của ông trực tiếp báo lại tôi mọi tin tức về muội ấy.
Khi trở về đến phòng, Il Woo nằm dài xuống giường. Mắt chàng nhắm nghiền. Chàng cố gắng sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu.
Thật là một ngày tồi tệ.
Một ngày đen tối nhất trong cuộc đời chàng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét