- Jung Min à - Bae Seung Yoo âu
yếm gọi tên bà ta.
Mỹ phụ ngồi xuống ghế bên cạnh
Bae Seung Yoo đang đứng, duyên dáng vén vạt tóc xõa xuống khuôn mặt xinh đẹp,
lạnh nhạt hỏi:
- Có tin tức gì mới về cô nương
đó không?
- Người của ta báo về là mấy
ngày nay cô nương ấy chỉ qua lại mấy cửa hiệu tơ lụa, ghi chép và trao đổi về
chuyện mua bán mà thôi. Cô ấy cũng đến cả xưởng nhuộm tơ nữa. Ai cũng nói cô ấy
rất chuyên nghiệp và giỏi kỹ thuật nhuộm tơ.
Hwang Jung Min trầm ngâm suy
nghĩ trong im lặng rồi bỗng nói:
- Chúng ta vẫn chưa biết gì về
thân thế của cô ta. Lần trước khi huynh tới nhà củi, huynh thực sự không thấy
có gì đáng ngờ sao?
So Eun ngoảnh nhìn Junho. Hóa
ra người bí ẩn đột nhập vào nhà củi hôm đó chính là Bae Seung Yoo. Nếu mà như
vậy thì ý định của ông ta không hề tầm thường. Ông ta chỉ giả vờ nghiên cứu y
thuật để che mắt người trong thôn mà thôi. So Eun chợt cảm thấy bàn tay nàng
lạnh đi, khiến Junho dịu dàng vuốt nhẹ tay nàng.
- Ta thực không thấy có gì lạ
cả. Như muội nói, cô ta theo A Cửu đến thẳng nhà củi. Dọc đường đi chỉ dừng lại
nói chuyện với Il Woo, Suzy và Lee Junho mà thôi. Lúc đó chúng nó cũng chỉ là
gặp nhau lần đầu tiên nên cũng không có gì phải để tâm cả. Khi ta đến nhà củi,
cô ta đã ngủ rồi. Cái túi cô ta mang theo bên người cũng chỉ có một ít quần áo
tư trang thôi.
- Thế huynh có soát trong người
cô ta chưa?
So Eun chợt thấy nổi da gà
trước câu hỏi của Hwang Jung Min. Nàng cảm thấy bàn tay Junho cứng lại như thể
hắn chỉ chực lao ra đấm vào mặt bà ta.
- Muội nói gì vậy? Cô ta.... cô
ta... chỉ mặc mỗi một cái váy mỏng. Có gì để mà soát chứ...
- Ồ - Nhị phu nhân cau mày.
Khuôn mặt xinh đẹp trở nên đanh lại. Sự biến đổi này khiến Junho và So Eun rùng
mình - nếu như cô ta để thứ gì đó đáng ngờ liên quan đến thân thế của cô ta
trong người thì sao? Thôi được. Bảo người của huynh tiếp tục theo dõi cô ta cho
muội. Như cô ta nói đó, sau khi rời Trấn Tơ lụa, cô ta sẽ đi tiếp đến Trấn
Thanh Giang. Phải theo sát cô ta.
- Trấn Thanh Giang cũng là thị
trấn sản xuất tơ, phải không? Muội vẫn nghĩ cô ta đáng ngờ sao?
- Huynh chắc là mờ mắt vì sắc
đẹp của cô ta rồi chứ gì? Năm xưa, Yoon phu nhân cũng là người khiến huynh phải
điên đảo, có phải không?
- Ta lúc nào cũng chỉ có mình
muội, Jung Min à. Tại sao lại nói những lời vô tâm như vậy chứ? - Bae Seung Yoo
nắm lấy tay bà ta. Ánh mắt ông ta rất chân tình nhưng bà ta đẩy tay ông ta ra,
vẫn cau mày khó chịu nói:
- Được rồi, được rồi, đừng nói
những chuyện vớ vẩn nữa. Cô ta và Yoon phu nhân giống nhau như hai giọt nước.
Rõ ràng là giữa họ có mối quan hệ nào đó. Năm xưa, bà ta cũng đến đúng vào dịp
lễ hội thế này, rồi cũng được chọn làm Đại mỹ nhân. Thế mà huynh không thấy lạ
sao?
- Đúng là cô ta rất giống Yoon
phu nhân nhưng cốt cách thì khác xa lắm. Yoon phu nhân cũng không thể sánh
bằng. Muội đừng có định kiến như thế mà phải nghĩ cho Il Woo. Nó yêu con bé
nhiều đến như vậy, muội không biết sao? Nếu nó biết chúng ta làm những chuyện
này với con bé, nó sẽ giận chúng ta suốt đời đấy.
Nghe những lời Bae Seung Yoo
vừa nói về tình cảm của Il Woo đối với So Eun, Junho đột nhiên buông lỏng bàn
tay đang nắm tay So Eun ra. Nàng nhìn hắn nhưng không thể có cơ hội để giải
thích.
- Il Woo không phải chỉ là con
trai của huynh. Muội sinh ra nó, làm sao muội lại không để tâm đến chuyện tình
cảm của con trai mình chứ.
So Eun và Junho một lần nữa lại
suýt kêu lên. Chiếc tủ gỗ cọ lên sàn cót két nhưng may vừa đúng lúc mỹ phụ đứng
dậy. Chiếc ghế bà ta vừa ngồi trượt trên sàn gỗ, cũng gây ra tiếng cót két y
như thế.
- Nhưng chúng ta không thể chủ
quan được. Nếu cô ấy thực sự có liên quan đến Yoon gia và đến đây để tìm hiểu
chuyện đó thì chúng ta không thể để Il Woo yêu và thành thân với cô ấy được.
- Được, huynh hiểu rồi. Có lẽ
thận trọng như muội thì vẫn tốt hơn. Nhưng muội cũng đừng để Il Woo bận tâm đấy
nhé. Sức khỏe của thằng bé mấy hôm nay lại có vẻ không tốt rồi. Nếu tình yêu
khiến nó thất vọng rồi thối chí thì mọi nỗ lực của chúng ta sẽ phí hoài vô ích
đấy.
Hwang Jung Min thở dài. Bà ta
đột nhiên ngả người dựa vào Bae Seung Yoo. Lúc này trông bà ta thật yếu đuối và
dịu hiền.
- Muội chỉ có mỗi mình Il Woo.
Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, muội thà chết đi còn hơn.
- Không chỉ có Il Woo. Muội còn
có ta mà. Nhất định ta sẽ chăm lo cho mẹ con muội.
- Huynh còn có Han Sung Ri và
Suzy nữa, làm thế nào huynh chăm lo cho muội được chứ. Nhưng muội không đòi hỏi
nhiều. Chỉ cần Il Woo là đủ rồi.
Bae Seung Yoo ôm lấy mỹ phụ rồi
nói:
- Xin lỗi muội.
- Huynh cũng đâu có sung sướng
hơn gì muội. Bao nhiêu năm qua chúng ta đều không dám nói với Il Woo sự thật.
Huynh cũng đau lòng không kém mà. Muội hiểu điều đó chứ, Seung Yoo.
- Đừng lo quá, Jung Min à. Il
Woo rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta đã đi một chặng đường dài, nhất định ông trời sẽ
không bạc đãi ta đâu. Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Đến thời điểm thích hợp,
chúng ta sẽ đoàn tụ, rồi muội xem.
Hwang Jung Min gật đầu, gượng
cười nói:
- Thôi chúng ta nên về đi.
Không được để lại dấu vết gì đấy nhé. Muội đi trước đây.
- Muội không thể ở lại thêm một
lát nữa hay sao? - Bae Seung Yoo nắm lấy tay bà ta.
- Muội không thể.
Hwang Jung Min dứt khoát lắc
đầu rồi bước vào lò sưởi. Trong giây lát bà ta đã biến mất. Bae Seung Yoo nhìn
theo bà ta một lúc rồi khẽ thở dài, quay trở lại thay một cây nến mới đặt lên
bàn rồi cũng nhanh chóng biến mất vào trong đường hầm.
Căn phòng lúc này lại chìm
trong bóng tối nhưng Junho và So Eun vẫn ngồi yên trong tủ. Dường như bí mật
vừa khám phá khiến họ trong giây lát không thể nào tin nổi.
Khi mọi thứ im ắng trở lại,
không còn chút âm thanh đáng ngại nào. Junho đẩy cánh tủ bước ra ngoài. So Eun
nhận thấy sự im lặng bất thường của hắn nhưng nàng chỉ lẳng lặng bước ra theo
hắn. Junho ngoảnh lại, tránh nhìn nàng trong bóng tối, khẽ thì thầm:
- Muội ra khỏi nhà theo đường
cũ nhé? Ta sẽ gặp muội tối nay ở nhà trọ. Muội đi trước đi.
So Eun hiểu rằng lúc này sẽ là
vô ích nếu hỏi hắn tại sao lại có thái độ này. Nàng cần cho hắn chút thời gian.
Nghĩ vậy nên nàng khẽ gật đầu rồi lập tức bước ra cửa. Khi So Eun ra đến hành
lang bên ngoài, nàng dừng lại giây lát hy vọng hắn sẽ gọi nàng. Nhưng Junho vẫn
im lặng một cách đáng sợ ở đằng sau. Tim nàng hơi nhói lên nhưng rồi nàng dứt
khoát lao mình vào trong bóng đêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét