- Vậy họ bảo đó chỉ là một đám cháy vô tình
thôi sao? - Junho hỏi sau khi So Eun kết thúc câu chuyện.
- Đúng thế, nhưng muội không tin - So Eun
kiên quyết lắc đầu - nếu chỉ đơn giản thế, sư phụ muội đã không căm ghét Tử hoa
thôn đến mức đó. Nhất định là sư phụ không hiểu được lý do và không biết ai đã
làm chuyện đó với Yoon gia.
- Muội nói cũng phải. Có lẽ cha mẹ đại ca
cũng không biết gì hơn nên họ chỉ nói những gì ai ai cũng biết. Huynh nghĩ
huynh sẽ trở lại nhà Yoon tiền bối. Biết đâu có manh mối nào đó mà chúng ta đã
bỏ qua.
- Vậy cũng được - So Eun gật đầu rồi bỗng
nhiên nàng nhìn thẳng vào mắt Junho, hỏi khẽ - oppa, huynh đã hứa hôn rồi sao?
Junho cảm thấy bất ngờ khi nàng hỏi đột ngột
như vậy, nên lúc đầu không biết phải đáp lời nàng thế nào. Nãy giờ việc gặp lại
So Eun khiến hắn tạm thời quên mất những gì hắn đã quyết. Giờ khi nàng nhắc
tới, rất nhiều ý nghĩ xoay vòng trong đầu hắn. Một bên thì nói nếu hắn không
tiết lộ bí mật về thân thế của hắn và Il Woo thì ít nhất hắn cũng không nhất
thiết phải hy sinh tình yêu của mình. Một bên thì nói, sự thật đã quá đau lòng
rồi, đại ca hắn làm sao chịu đựng nổi nếu mất cả So Eun nữa.
- Chuyện đó không sai - Junho cuối cùng cũng
cất lời. Hắn không dám nhìn vào mắt nàng.
- Oppa, huynh nhìn thẳng vào muội và nói một
cách rõ ràng cho muội nghe xem nào - So Eun nói nhưng Junho vẫn tránh ánh mắt
nàng, cất giọng đều đều:
- Eunnie à, xin lỗi vì đã không nói với muội.
Thực sự thì huynh đã hứa hôn. Nhưng cảm xúc của huynh dành cho muội là thật, vì
thế huynh cảm thấy mình rất tồi tệ. Huynh đã làm muội đau lòng, nên không thể
tiếp tục lừa dối muội thêm nữa. Đó là lý do vì sao huynh tránh muội mấy ngày
qua.
- Oppa - giọng nói của So Eun đã bắt đầu run
run - muội hiểu cảm giác của huynh. Huynh làm muội đau lòng là vì đại ca của
huynh, muội không trách. Nhưng muội không phải là một món đồ để huynh nhường
qua nhường lại. Muội có tình cảm của muội, tự muội có thể quyết định, đâu phải
để cho huynh sắp xếp? Muội yêu huynh, muội chỉ yêu huynh thôi chứ không phải là
hyung của huynh.
Tim Junho nhói lên vì hạnh phúc và đau khổ
cùng lúc. Nàng nói nàng yêu hắn. Hắn là nam tử lại để một nữ nhân như nàng nói
điều đó trước. Hắn không dám ngẩng nhìn lên nhưng hắn đã quyết. Hắn nắm chặt
bàn tay mình lại. Cho dù thế nào đi nữa, hắn không thể có nàng. Il Woo đã
gặp nàng trước, yêu nàng trước. Chính hắn mới là người xen vào. Là lỗi của hắn.
- Nghe ta, Eunnie à - Hắn thốt lên một cách
khó khăn nhưng hắn phải nói - Ta là đồ tồi. Tất cả là lỗi của ta, không liên
quan gì đến hyung. Nếu muội nghĩ ta hy sinh tình yêu vì huynh ấy thì muội đã
đánh giá ta quá cao rồi. Dù sao thì ta cũng chẳng phải anh hùng gì. Tất cả chỉ
là vì ta không thể thất hứa. Ta cũng không thể nói dối muội mãi mãi.
- Oppa - So Eun đã bắt đầu khóc - tại sao
huynh lại cố chấp như vậy chứ? Giờ là huynh đang tự lừa dối chính mình đó,
huynh biết không?
- Ani - Junho đứng dậy - muội chỉ biết ta
trong một thời gian ngắn, làm sao muội hiểu hết con người ta chứ?
- Nếu huynh đã hứa hôn, samchon đã không bảo
muội ở bên huynh, chăm sóc cho huynh, đã không nói với muội rằng ngoài ông ấy,
huynh chỉ có muội. Muội không tin huynh.
Nước mắt đã chảy dàn dụa trên má nàng. Bàn
tay nàng run rẩy níu lấy mép bàn. Junho nhìn xuống. Trong lòng hắn lúc này thực
sự chỉ muốn ôm nàng vào lòng nhưng hắn cố hết sức để ngăn mình lại.
- So Eun à!
Một giọng nói trầm ấm cất lên từ cửa.
- Samchon - So Eun dường như đã tìm thấy đồng
minh, nàng kêu lên rồi chạy lại níu lấy cánh tay ông - Xin bá bá nói gì đi.
Oppa... huynh ấy...
Nàng không thể kết thúc câu nói. Lee Sang
liếc nhìn Junho đang đứng như trời trồng, khuôn mặt hắn sầm tối nhưng đầy vẻ
dứt khoát. Ông ngoảnh đi, tránh ánh mắt của So Eun đang nhìn ông cầu cứu. Thực
sự thì ông không biết phải làm sao nữa. Nhưng vẻ mặt của Junho làm ông hiểu hắn
không còn lựa chọn nào khác. Lee Sang kéo nàng ngồi xuống ghế rồi điềm tĩnh
nói:
- So Eun à, con ngồi xuống đây. Sự thật là...
những gì Junho vừa nói với con đó... không sai đâu.
So Eun không nói gì. Nàng đăm đăm nhìn vào
ngọn lửa trong lò sưởi. Cả hai người đàn ông nhìn nhau, vô cùng đau khổ.
- Hôm trước khi ta nói chuyện với con, là ta
hy vọng con có thể trở thành bằng hữu của Junho. Nó là một đứa trẻ cô độc, còn
con là một cô gái rất tốt, nên ta... ta nghĩ rằng hai đứa...
So Eun từ từ đứng dậy. Nàng không đợi ông nói
hết câu. Nàng nhìn ông, lịch thiệp nói:
- Samchon, con hiểu rồi. Biết được như vậy
cũng tốt. Giờ con phải đi. Bá bá nhớ bảo trọng nhé.
Nàng cúi chào rồi chạy ra cửa.
- So Eun à!
Lee Sang cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nói
dối một cô gái thuần khiết như So Eun. Nàng ngừng bước giây lát rồi lập tức
nhún mình lướt đi. Trong tích tắc nàng đã biến mất.
Junho vẫn đứng yên nhưng tâm hồn hắn dường
như đã không còn ở đó nữa. Mắt hắn khô khốc. Tim hắn như ngừng đập.
- Junho, nhìn xem con vừa làm cái gì. Ta
không thể tin được là ta lại đứng về phía con để làm đau lòng So Eun.
Junho đau khổ ngồi xuống ghế, không nói một
lời.
- Nếu con biết có ngày này sao không tránh
con bé sớm hơn? Chia tay khi cả hai đứa thực sự yêu nhau như thế này là quá khó
khăn, con thừa biết còn gì.
- Con không biết, cha à - Junho thì thầm -
Nếu con biết trước là đại ca...
- Đại ca... Đại ca... Il Woo không phải là
đại ca của con - Lee Sang kêu lên giận dữ.
- Cha, tuy chúng con không phải ruột thịt
nhưng huynh ấy luôn quan tâm con như một đại ca thực thụ. Huynh ấy đã có một số
mệnh khắc nghiệt rồi. Cha nghĩ con còn cướp cả tình yêu của huynh ấy nữa hay
sao? Tình cảm của con và So Eun dù sao cũng chưa sâu sắc gì. Tốt hơn là chia
tay càng sớm càng tốt. Rồi chúng con sẽ quên thôi.
- Vậy sao? Con quên được nó thật sao?
Mặt Junho rúm lại như thể hắn phải chịu đựng
một cơn đau khủng khiếp. Hắn khẽ thở dài.
- Cha, con mệt quá rồi. Con muốn nằm một lát.
Lee Sang nhìn Junho. Ông biết hắn không muốn
tiếp tục câu chuyện. Junho luôn kính trọng ông nhưng hắn cũng rất cứng đầu. Khi
hắn đã quyết điều gì thì có trời cũng không ngăn nổi hắn. Lee Sang thở dài bước
ra khỏi phòng.
Junho nằm xuống giường, mắt hắn mở to nhìn
đăm đăm lên trần nhà. Những giọt nước mắt ấm nóng cứ thế chảy xuống má.
Eunnie
à, ta rất yêu muội. Ta yêu muội còn hơn cả mạng sống của ta.
Hắn
thầm nói không biết bao nhiêu lần câu nói này trong lòng hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét