Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Huynh đệ hay tình yêu)


So Eun lặng lẽ mỉm cười trong bóng tối vì Junho cũng yên lặng đi sát bên nàng. Nàng ngước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Junho, dù không thấy thật rõ, song nàng vẫn có thể cảm nhận được sự điềm đạm. Junho vẫn lịch sự giữ khoảng cách với nàng, thậm chí không ngoảnh sang nhìn nàng lấy một lần, khiến nàng càng cảm thấy trọng hắn. Không hiểu sao, bất cứ khi nào ở bên hắn, nàng luôn cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ.

- Oppa, tới đây được rồi.

- Muội cũng mệt lắm rồi đó, nghỉ sớm đi nhé.

Nàng nhẹ mỉm cười đáp:

- Muội biết mà. Huynh về sớm lo cho bá bá đi. Hôm nay ông ấy uống hơi nhiều.

- Được rồi, đừng lo. Muội vào đi.

So Eun gật đầu nhưng vừa đi được vài bước nàng đã nghe hắn gọi:

- Eunie à!

Nàng ngoảnh nhìn, kinh ngạc hỏi:

- Có chuyện gì không, oppa?

- Huynh biết là muội đến đây vì một chuyện quan trọng. Nếu cần sự giúp đỡ, muội hãy nói ta biết, đừng giữ trong lòng và lo lắng một mình, biết không?

So Eun mỉm cười gật đầu. Nàng đứng đó nhìn theo cho đến khi hắn biến mất trong bóng tối. Những gì Junho vừa nói gợi nhắc nàng về di ngôn của sư phụ. Có rất nhiều chuyện xảy ra mấy ngày qua khiến nàng vẫn chưa bắt đầu được việc điều tra của mình. Nàng đã biết một số chuyện của quá khứ nhưng dấu vết còn lại của Yoon gia đã không còn sau 18 năm. 

Sư phụ chưa bao giờ kể về cuộc đời bà với nàng. So Eun chỉ cảm nhận được có một mối oán hận sâu sắc ở trong lòng bà. Nàng thậm chí cũng không biết tại sao dung mạo của bà bị hủy hoại. Nhưng nàng chắc chắn một điều là sư phụ nàng có mối quan hệ mật thiết với Yoon gia, vì vậy đã nhận nuôi dưỡng nàng, dạy dỗ nàng để đến một ngày nào đó nàng có thể thay bà tới Tử hoa thôn tìm ra sự thật.

So Eun đặt tay lên ngực, nơi nàng vẫn cất giữ cẩm nang của sư phụ. Bà dặn chỉ khi nào tìm ra sự thật mới được đọc nó. Nhưng sự thật liệu còn có ích gì khi sư phụ không còn có thể biết được điều đó nữa, hả sư phụ? Nàng thầm than trong lòng.

So Eun dễ dàng được người Tử hoa thôn chấp nhận nhưng nàng vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo. Nàng ở ngoài sáng và người nàng muốn điều tra ở trong tối. Giờ thì nàng may mắn đã có cha con Junho bên cạnh. Mấy ngày trước, khi nàng đưa hắn chiếc khăn tay lụa có chữ "Yoon" thêu ở góc là nàng muốn ném một hòn đá thăm dò. Trực giác bảo nàng hãy tin hắn nhưng nàng vẫn muốn thử hắn trước. Và giờ thì nàng biết hắn nhất định sẽ giữ bí mật cho nàng. Nàng tin vào trái tim mình.

- So Eun!

So Eun giật mình ngẩng nhìn. Nàng đã vào đến sân trước và Il Woo từ đâu xuất hiện trước mặt nàng.

- Il Woo! - Nàng mỉm cười nhẹ nhõm - huynh làm muội sợ quá đi. Sao huynh còn ở đây giờ này?

- Ta phải hỏi muội câu hỏi đó mới đúng - Il Woo chăm chú quan sát nàng - muội đã ở bên Junho đến giờ sao?

So Eun gật đầu, thẳng thắn đáp:

- Đúng vậy. Huynh ấy vừa đưa muội về. Cha con huynh ấy mời muội ăn tối. Hôm nay là một ngày vất vả với huynh, phải không?

- Suzy nói với muội thế sao? - Giọng chàng đã có phần dịu lại và khuôn mặt chàng không còn vẻ lo lắng như trước nữa. Có vẻ như sự thành thật của nàng khiến chàng không có lý do gì để giận. Hơn nữa, chàng cũng nhận ra sự vô lý của mình. Chàng không có quyền trách móc nàng.

- Ồ, muội biết mà, đâu cần Suzy phải nói. Huynh là hậu nhân duy nhất của Bae gia nên phải lo lắng, quán xuyến mọi thứ. Huynh phải nghỉ ngơi đi và không phải lo lắng cho muội.

Il Woo cảm thấy hơi tổn thương trước lời nói của nàng nhưng chàng cố giữ vẻ bình thản, dịu dàng bảo:

- Được rồi, muội cũng vậy. Gặp muội ngày mai.

- Huynh ngủ ngon nhé.

- Muội cũng vậy.

Il Woo lặng lẽ đứng lại sau khi So Eun đã rời đi một lúc lâu. Chàng nghĩ về số mệnh của mình và đột nhiên cảm thấy cay đắng. Chàng cảm thấy So Eun và Junho dường như đã thân thiết hơn trước kia. Nghĩ lại hôm nàng đưa cho hắn chiếc khăn tay, chàng đã muốn ngăn nàng lại. So Eun là một cô gái thuần khiết, đồng thời lại là một người trong giang hồ nên hành động của nàng, dù hoàn toàn không cố ý, nhưng cũng dễ khiến người khác hiểu lầm. Có lẽ nào Junho đệ ấy cũng có tình cảm với nàng? Có khi nào đệ ấy đã bày tỏ với nàng trước rồi không?

Il Woo khe khẽ lắc đầu. Với chàng, Junho như là huynh đệ ruột thịt.

Nhưng So Eun, nàng ấy cũng rất quan trọng.

- Il Woo, con làm gì ở đây?

Il Woo ngẩng nhìn và nhận ra mẹ kế của chàng đứng đó tự bao giờ.

- Dì, con ...

- Nói ta nghe, chuyện gì? Hành vi của con mấy ngày gần đây không giống con chút nào. Vì cô tiểu thư kia phải không? - Hwang Jung Min hất hàm về phía căn phòng nơi So Eun đang ở. Giọng nói của bà rất nghiêm khắc.

- Không, không phải như vậy đâu.

- Không? Ta đã nghe con gọi nàng ấy rất thân mật. Ta không nghĩ là hai đứa lại thân nhau nhanh như thế - Jung Min cau mày nhưng vẫn nói bằng một giọng điềm tĩnh - Cô nương đó trông cũng đẹp và có vẻ tốt đấy. Nếu con có cảm tình với nàng ấy, ta cũng không lấy làm lạ. Nhưng con còn gánh vác trọng trách trên vai trong khi sức khỏe của con chưa hồi phục. Vì một cô gái, con lơ đãng tập luyện và xao nhãng chuyện của gia trang. Thử hỏi ta có nên thất vọng hay không?

- Dì, con hiểu mà. Con không làm bà bà và dì phải thất vọng đâu. Xin dì hãy tin con.

- Thôi được rồi, con về phòng đi - Hwang Jung Min thở dài.

Sau khi chàng đi khuất, bà ta vẫn còn đứng đó, trầm tư một hồi lâu như suy tính điều gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét