Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Chiếc khăn màu tím)



- Biểu ca, tỉ tỉ, mau lên. Hai người còn làm gì trong đó?
Tiếng Suzy ríu rít bên ngoài cửa khiến Il Woo và So Eun giật mình, vội vã buông tay nhau ra. Má nàng hơi ửng hồng khiến tim Il Woo đập mạnh vì xao xuyến. Chàng vội ngoảnh nhìn ra cửa, vờ trách móc Suzy:
- Muội đó, ồn ào quá đi. Thế này thì có chàng trai nào muốn thành thân với muội chứ?
- Il Woo, đừng có trêu muội ấy. Biểu muội của huynh đẹp như đóa hoa thế kia, muội e huynh phải sớm tạm biệt cô bé đó.
- Hahaha, nhanh vậy sao? Ồ, ta chưa chi đã cảm thấy lo lắng rồi đấy.
- Biểu ca, tỉ tỉ. Hai người thật là... Muội sẽ mách bà bà cho coi.
Suzy chạy ào ra trước và hai má cô đỏ ửng như hai trái đào. Il Woo và So Eun cười phá lên rồi đuổi theo cô.
Thời tiết bên ngoài tuyệt đẹp. Trên các ngả đường của Thôn đã chật ních người. Cả ba hào hứng vừa đi, vừa ngắm nghía khắp xung quanh.
- Ồ, trông hai người đẹp đôi quá.
Il Woo liếc nhìn sang So Eun mỉm cười khi nghe những tiếng khen xì xào hai bên đường. Khuôn mặt chàng đầy vẻ sung sướng.
- Tỉ tỉ - Suzy thì thầm vào tai So Eun - muội chưa bao giờ thấy biểu ca tự đắc như thế bao giờ.
So Eun nghe nói vậy có đôi chút ngại ngùng, không biết phải đối đáp thế nào. Vừa lúc đó, họ dừng chân trước Mỹ nhân lầu. Một đám đông đã tụ tập xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi.
- Ồ, nàng ấy tới rồi!
- Đại mỹ nhân của chúng ta đây rồi!
Tiếng xì xào nổi lên và mọi người đều giơ tay vẫy So Eun. Nàng lịch thiệp cúi chào đáp lễ rồi quay qua Il Woo, hỏi:
- Il Woo à, muội phải làm gì bây giờ?
- Muội hãy chọn một từ có ý nghĩa rồi viết trên những tờ giấy đặc biệt ở trên bàn kia. Ta và Suzy sẽ giúp muội phát cho mọi người đang đợi muội bên dưới. Họ đã chờ lâu lắm rồi đó.
So Eun gật đầu ngồi xuống bàn. Trước mặt nàng, mực đã được mài sẵn. Nàng sửng sốt nhìn chồng giấy nàng phải viết cao ngất ngưởng.
- Muội phải viết hết chỗ này sao, Il Woo?
Bae Il Woo không trả lời, chỉ cười tinh nghịch. So Eun cắn môi, thở dài rồi kéo ống tay áo, nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy mỏng màu tím nhạt, thận trọng đặt bút viết. Nét chữ nàng mềm mại và đẹp đến mức khiến cả đám đông phải ồ lên tán thưởng. Sau một vài giờ trôi qua, đám đông trước Mỹ nhân lầu vẫn chưa thấy giảm bớt. Khi tờ giấy cuối cùng được phát ra, mặt trời đã ngang lưng trời.
- Kim tiểu thư, còn tại hạ thì sao?
Giọng nói quen thuộc của Lee Junho cất lên, khiến So Eun đứng phắt dậy, mỉm cười. Không hiểu sao gặp Junho lại khiến nàng vui mừng đến như vậy.
- Junho!
- Oppa!
- Lee công tử!
Hắn nhún mình nhảy phắt lên bậc cao của Mỹ nhân lầu, cười cười. Trong chiếc áo dài màu thiên thanh, hắn trông anh tuấn hơn bao giờ hết. Trên eo lưng hắn vẫn còn đeo chiếc túi gấm màu đỏ, hoàn toàn không ăn nhập với bộ áo hắn đang mặc. Điều đó chứng tỏ chiếc túi gấm rất quan trọng đối với hắn, lúc nào cũng mang theo bên người.
- Kim tiểu thư, tại hạ cũng muốn có một chữ của cô. Giờ phải làm sao?
- Nhưng oppa, giấy đã hết rồi, không còn gì cho oppa nữa đâu - Suzy cười khoái chí - huynh đáng bị như vậy lắm.
So Eun suy nghĩ giây lát rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, nàng rút trong áo một chiếc khăn bằng tơ màu tím rồi nói:
- Vậy để ta viết vào đây tặng công tử nhé?
Không chỉ Il Woo mà cả Junho cũng đều sững người, còn chưa kịp phản đối thì nàng đã đặt bút thấm đẫm mực xuống chiếc khăn. Il Woo nhìn So Eun chằm chằm nhưng thái độ của nàng hết sức tự nhiên. Cả hai chàng trai đành lặng lẽ nhìn So Eun viết.
- Lee công tử, của huynh đây.
Junho thận trọng đỡ lấy chiếc khăn trong tay So Eun, vẫn còn ngạc nhiên đến mức không thể thốt nổi lời nào. Một lát sau, hắn mỉm cười nói:
- Đa tạ cô nương. Thư pháp của cô thật đáng ngưỡng mộ. Tại hạ xin lỗi đã đến muộn, làm cô nương phải lãng phí chiếc khăn đẹp nhường này.
- Đâu có gì chứ, Lee công tử. Chúng ta đều là người trong giang hồ, chuyện nhỏ đó tiểu nữ không câu nệ đâu.
Junho gật đầu, gập chiếc khăn lại nhét vào trong áo, rồi ngoảnh qua Suzy nãy giờ im lặng đứng phía sau, hắn nói:
- Suzy, hôm nay trời đi vắng hay sao mà muội ít lời vậy? Hay làm việc mệt quá quên cả cách nói?
- Oppa, đừng có trêu muội. Hôm nay muội có làm gì đâu mà mệt. Huynh ở đâu từ sáng đến giờ? - Suzy dằn dỗi.
- À, thì huynh đi chỗ này chỗ kia, gặp người này người kia đó mà. Vui lắm.
- Chắc không phải là các cô nương xinh đẹp đó chứ?
- Ầy, tất nhiên rồi. Muội nghĩ không có cô nương nào xinh đẹp ngó ngàng tới oppa của muội hay sao?
Il Woo chen vào, cười cười:
- Junho là chàng trai anh tuấn nhất ở Thôn chúng ta đó. Có hàng dài các thiếu nữ đang chờ ngoài kia kìa. Suzy, muội không có cơ hội thắng nổi họ đâu.
- Hyung, nói gì lạ vậy chứ - Junho hơi cau mày rồi nhanh chóng quay sang vuốt má Suzy, nhoẻn cười - Suzy à, đừng nghe biểu ca của muội nhé. Oppa hứa với muội nhất định sẽ tìm được một người vừa anh tuấn vừa khí phách không thua kém gì biểu ca cho muội. Đừng lo, muội muội ngoan.
So Eun ngẩng nhìn Junho. Vẻ mặt của Suzy rõ ràng như thế mà Junho không hề hay biết gì cả. Lúc này, Il Woo quay nhìn So Eun rồi hỏi:
- Ta nghĩ muội đã mệt rồi. Về nhà ăn trưa đi thôi. Junho, đệ có muốn đi cùng bọn huynh không?
- Không, đệ muốn ăn cùng với cha đệ. Vả lại chiều nay đệ phải giao hàng rồi. Đệ cũng không có nhiều thời gian.
- Vậy được. Chúng ta đi trước nhé. Gặp lại đệ tối nay.
Khi ba người rời đi, Junho vẫn còn nán lại Mỹ nhân lầu. Hắn lặng lẽ lấy chiếc khăn tay màu tím mà So Eun vừa đưa cho hắn. Nét chữ mềm mại trên nền tơ mỏng thực sự đẹp vô cùng.
Nhưng điều khiến hắn chú ý hơn cả lại là góc của chiếc khăn tay. Một chùm hoa yoongyo được thêu bằng tay và ngay dưới đó là một chữ "Yoon".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét