Ánh nến đã dần lụi tàn trên
chiếc bàn gỗ đặt giữa căn phòng hoa lệ. Phía sau rèm, một người trẻ tuổi tuấn
tú đang tỉ mỉ xem xét sổ sách. Thỉnh thoảng chàng phải dừng công việc lại để ho
dữ dội và hai má chàng bừng bừng đỏ trong cơn sốt.
- Il Woo, sao con dậy sớm vậy
chứ? - Một thiếu phụ xinh đẹp bước vào, trên tay bưng khay đựng bát thuốc còn
bốc khói, khuôn mặt và giọng nói đều tỏ ra lo lắng - con vẫn còn đang sốt cao,
đừng làm việc quá sức.
- Dì - Il Woo cố gắng kìm lại
cơn ho, khẽ thốt lên - Con không sao. Thuốc đây hả dì? Để con uống.
Hwang Jung Min thổi nhẹ cho bát
thuốc nguội bớt rồi bê cho chàng uống. Il Woo mỉm cười:
- Dì à, con đâu còn nhỏ nữa.
Con tự uống được mà. Bà bà đã dậy chưa ạ? Dì đừng lo cho con. Trời đã trở lạnh,
chân bà bà nhất định lại đau rồi. Dì lo cho bà bà hơn là cứ lo cho con.
Hwang Jung Min mỉm cười, xoa
đầu chàng:
- Con ngoan. Dì rất tự hào về
con. Dì sẽ mang đồ ăn sáng tới cho bà bà của con ngay đây. Nhưng uống thuốc
xong con phải nghỉ một lát.
Il Woo nhoẻn cười, trấn an dì.
Nhiều năm qua, bà đã toàn tâm toàn ý chăm sóc cho chàng như con đẻ. Chàng không
biết phải đền đáp ơn nghĩa đó như thế nào. Chàng dừng công việc, tiến lại gần
cửa sổ, nhìn ra Thung lũng vẫn còn chìm trong sương. Mùa đông đang tới rồi và
tuyết đã bắt đầu phủ trắng những đỉnh núi phía xa. Chàng tự hỏi So Eun giờ đang
làm gì? Liệu nàng ấy có ổn không? Chàng thực lòng rất muốn đến Trấn Tơ lụa thăm
nàng nhưng rồi lại thôi. Thời gian này, trời bắt đầu lạnh và sức khỏe của chàng
lại không tốt.
Chàng thở dài và ngồi xuống,
bất giác nhớ lại lời nhị nương đã nói về Suzy và Junho hôm trước. Có lẽ chàng
nên gặp Junho trước khi dì của chàng làm chuyện đó.
Ngoài cổng thôn, một nhóm người
đang chờ lấy binh khí. Chàng nhìn quanh quất nhưng không thấy Junho đâu cả. Nếu
Junho giờ này đang trong Binh xưởng thì chàng không thể gặp hắn ngay được.
- Bae thiếu chủ!
- Ồ, samchon, sao bá bá vẫn gọi
con khách sáo thế chứ?
- Ha ha ha, ta đã quen mất rồi.
Thiếu chủ đừng để ý. Cậu làm gì ở đây giờ này vậy?
- À, con tới tìm Junho. Đệ ấy
đâu hả samchon?
- Junho không khỏe và đang ở
nhà rồi. Ta nghĩ giờ này nó cũng dậy rồi đó. Thiếu chủ cứ tới đó đi.
Il Woo gật đầu rồi cúi chào
trước khi rời đi. Lee Sang nhìn theo chàng đầy thương cảm. Thật là khủng khiếp
nếu như sự thật về Bae gia bị lộ ra. Junho muốn ông giữ kín bí mật này, nhưng
không hiểu sao ông lại cảm thấy thời điểm thích hợp đã tới. Những bí mật đã đến
lúc phải được phơi bày và có lẽ sự thật về thân thế của Junho cũng nhờ đó mà
được phát hiện ra chăng?
Il Woo bước vào khoảnh sân nhỏ.
Chàng gập người ho lên dữ dội khi một cơn gió lạnh thổi qua. Cánh cửa bật mở và
Junho bước ra ngoài:
- Hyung, sao huynh ra ngoài sớm
thế này? Trời lạnh mà huynh ăn mặc phong phanh chưa kìa.
- Đệ giống dì của huynh lắm rồi
đấy, Junho. Đệ không thấy mệt khi cứ tối ngày lo lắng cho ta hay sao?
Khuôn mặt Junho có chút biến
đổi khi nghe Il Woo gọi Hwang Jung Min là "dì" nhưng hắn nhanh chóng
quay người, nói:
- Ppailli, huynh vào nhà ngay
đi. Hôm nay đệ hơi mệt nên không chịu được thời tiết này đâu. Jinja...
Junho cho thêm than vào lò sưởi
rồi rót một tách trà nóng cho Il Woo. Còn mình thì rót ra một bát rượu nóng rồi
ngồi xuống đối diện với Il Woo. Trên bàn, Il Woo thấy một đĩa đậu phụ nướng
vàng, vài miếng thịt nai nướng muối ớt và một bát xôi nóng.
- Ăn chút gì đi hyung. Huynh có
chuyện gì muốn nói với đệ hay sao? Bình thường có bao giờ huynh tìm đệ giờ này
đâu.
Il Woo thở dài nhìn Junho:
- Tiểu đệ, đệ nghĩ sao về Suzy?
- Sao là sao? - Junho nhấp một
ngụm rượu - Sao tự nhiên lại hỏi đệ về con bé?
- Dì... Ta... - Il Woo đột
nhiên thấy lúng túng. Dù sao thì nói chuyện này với Junho thật khó khăn - Ý ta
là hôm trước khi nói chuyện về Suzy, nhị nương có nói muốn gả muội ấy cho đệ.
- Cho đệ? - Junho suýt chút nữa
thì phun rượu ra bàn. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Il Woo khiến hắn không dám
cười phá lên. Hắn nhìn Il Woo rồi nói - Huynh biết đệ luôn xem Suzy như tiểu
muội của đệ mà. Hơn nữa, con bé còn quá nhỏ, sao tự nhiên nhị phu nhân đã nghĩ
đến chuyện hôn sự của con bé sớm thế?
Il Woo đột nhiên thấy xấu hổ.
Lý do chính là chàng, không phải sao? Rõ ràng dì của chàng lo lắng chàng không
thể cạnh tranh nổi với Junho để giành được So Eun. Nghĩ đến điều đó, ngọn lửa
trong tim chàng lại bùng lên. Tại sao chàng phải làm vậy để thắng Junho chứ?
Nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục
của Il Woo, Junho lặng lẽ chìm trong suy nghĩ. Hắn uống thêm một bát rượu nữa
rồi đột nhiên nói:
- Hyung, thực sự thì đệ có một
bí mật. Hôm nay đệ muốn nói cho huynh biết.
Il Woo nắm chặt tay lại. Lẽ nào
Junho muốn thú nhận tình cảm của hắn đối với So Eun? Chàng cúi đầu, nhấp một
ngụm trà rồi mỉm cười:
- Nếu điều đó là quan trọng,
không nhất thiết phải nói cho huynh nghe đâu Junho à. Huynh luôn tin vào đệ cho
dù đệ có giấu ta chuyện gì đi nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét