Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Mối quan hệ bí mật)

So Eun thổi tắt nến trong phòng trọ. Trong bóng tối, nàng cố gắng lắng nghe mọi tiếng động xung quanh. Không có gì bất thường ngoại trừ tiếng gió thổi và tiếng côn trùng rền rĩ ngoài cửa sổ.
Đã đến canh ba. So Eun đã mặc sẵn trên người bộ quần áo đen mà Lee Sang và Junho đã chuẩn bị cho nàng. Mấy ngày trước, sau khi từ biệt Tử hoa thôn, nàng đến thẳng Trấn Tơ lụa, thuê một phòng trọ sang trọng trên tầng hai, nơi có thể dễ dàng quan sát con đường chính của Trấn. Hàng ngày, nàng đến các cửa hàng tơ lụa, ghi chép tỉ mỉ như một thương nhân thực thụ. Vẻ đẹp và sự sang trọng toát lên từ con người nàng khiến ai nấy trong Trấn chẳng mấy chốc biết đến sự hiện diện của nàng. 
Tơ lụa là một thị trấn nhỏ, gần Tử hoa thôn. Giữa thôn và trấn là một khoảng rừng rộng, nơi Junho đã bị bỏ lại trong một chiếc giỏ và được quấn trong một tấm vải lụa mỏng cùng với một túi gấm màu dụ mà lúc nào hắn cũng mang theo người.
Nàng bất giác thấy nhớ hắn vô cùng.
Nhưng giờ khắc quan trọng đã tới. Nàng không thể lơ là. Trong những ngày qua, theo kế hoạch họ đã bàn định từ trước, nàng làm những việc bình thường nhất cho người khác thấy. Nàng, Junho và Lee Sang đều biết rằng nhất cử nhất động của nàng ở Trấn tơ lụa đều bị theo dõi. 
Khoảng canh tư, So Eun trở dậy và nhẹ nhàng tiến sát đến cửa sổ. Đã đến lúc phải hành động. Nàng thầm phục Junho, hắn cho rằng khoảng canh tư là lúc thích hợp và an toàn nhất khi những người theo dõi nàng bắt đầu dần dần nơi lỏng sự giám sát.
So Eun nhảy qua cửa sổ, lướt đi trên mái nhà và trong chốc lát đã biến mất. Theo chỉ dẫn của Junho, nàng đi theo một con đường bí mật mà khi còn nhỏ hắn đã khám phá ra những lúc lang thang khắp mọi ngóc ngách của Tử hoa thôn. Bóng tối không ảnh hưởng gì đến nàng vì Junho đã dạy nàng cách dựa vào các ngôi sao để định hướng.
Tử hoa thôn đã ở trước mặt. So Eun theo chỉ dẫn của Junho, hướng về phía Thung lũng linh hồn và tìm được lối nhỏ ẩn dưới những bụi hoa yoongyo dày đặc dẫn đến ngôi nhà gỗ của Yoon gia. Cửa sau hướng ra Thung lũng đã mở sẵn. So Eun nhún mình nhảy lên ban công. 
Một bàn tay ấm áp túm lấy tay nàng và trong tích tắc, cả người So Eun đã nằm trọn trong cánh tay khỏe mạnh của Junho. Tuy cả hai mới chỉ xa nhau có 3 ngày nhưng họ cảm thấy như thể đã 3 năm. Nàng lặng lẽ tựa đầu vào ngực hắn và vòng tay ôm hắn. Mắt nàng đã nhòa lệ vì vui mừng.
- Eunnie à, muội không sao chứ?
Nàng nghe Junho thì thầm. Cánh tay hắn vẫn ôm chặt cơ thể đang run rẩy của nàng. So Eun hơi lùi lại. Nàng khẽ lắc đầu. Lúc này, khi mắt đã quen dần với bóng tối, nàng đặt tay lên má hắn, dịu dàng nói:
- Huynh lo cho muội lắm, phải không? Muội không sao. Chỉ là muội thực sự rất nhớ huynh... Muội...
Junho đột nhiên cúi xuống và đặt môi lên môi nàng, không để nàng nói tiếp. Dường như nỗi nhớ và tình yêu trong chốc lát khiến cả hai tạm quên đi những chuyện quan trọng phải làm.
Bất chợt cả hai nghe thấy một âm thanh mơ hồ. Junho lập tức kéo nàng nấp vào tủ gỗ đối diện với lò sưởi. Cả hai ngồi sát bên nhau trong một không gian nhỏ hẹp khiến So Eun có thể nghe tiếng tim hắn đập hồi hộp. Tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng và để sát vào ngực hắn. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, háo hức nhìn qua khe nứt của cánh tủ.
Một đốm lửa xuất hiện trong lò sưởi và một bóng đen cầm hỏa tập bước ra. Hóa ra trong lò sưởi có một cánh cửa bí mật dưới sàn, có lẽ dẫn ra một đường hầm. Bóng đen dùng hỏa tập châm nến đặt trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng. Junho mừng là hắn đã không quên đóng cánh cửa sau. Lúc này, khi ánh sáng chiếu khắp phòng, Junho và So Eun tưởng như tim họ ngừng đập khi nhận ra bóng đen mới vào chính là Bae Seung Yoo. Cả hai nhìn nhau tự hỏi: tại sao cha Suzy lại đến đây giờ này?
Đúng lúc đó, lại có âm thanh phát ra từ cánh cửa bí mật trong lò sưởi và một bóng người khác bước vào. Lần này thì họ không phải đợi lâu. Khuôn mặt người đó hiện ra ngay lập tức dưới ánh nến. Đó là nhị phu nhân. Hwang Jung Min.
So Eun đặt tay lên miệng để không kêu lên vì kinh ngạc. Nàng cảm thấy bàn tay Junho cũng xiết chặt tay nàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét