Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Thêm một sự thật phơi bày)



Junho lặng lẽ đứng trong sảnh đường của binh xưởng, nhìn mặt trời đang dần lặn. Hắn đã thức cả đêm, miệt mài nghiên cứu những thiết kế binh khí của riêng hắn, không phải để bán. Hắn biết hôm nay là ngày So Eun sẽ rời Trấn Tơ lụa để đến Thanh Giang và hắn cũng biết mình sẽ không đến tạm biệt nàng. Hắn hy vọng Il Woo sẽ tới đó nhưng sâu thẳm trong lòng hắn vô cùng đau khổ. Hắn phải làm điều gì đó để không nghĩ tới nàng, nhưng ngay cả khi mồ hôi hắn rơi lã chã xuống những thanh sắt nung rực lửa, thì hình ảnh của nàng vẫn chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí hắn.

Junho khẽ thở dài, quay trở lại bên bàn làm việc. Trên bàn chất đống những tấm giấy da mà hắn đã vẽ. Hắn sắp xếp lại cho gọn gàng, bất ngờ khủyu tay hắn huých vào bình rượu để trên bàn. Hắn vội nhảy lùi lại nhưng rượu đã kịp đổ vào chiếc túi gấm hắn đeo bên mình. 

Hắn lo lắng rút mảnh giấy da nhỏ trong túi gấm ra. Đó là một tấm da cỡ lòng bàn tay và không có gì trên đó cả. Hắn đã thử rất nhiều cách, hy vọng có dòng chữ bí mật nào đó lộ ra, nào là hơ nóng, nào là vùi trong tuyết, rồi lại nhúng vào nước nhưng tất cả đều vô dụng. Hắn đành từ bỏ và xem đó như món quà duy nhất cha mẹ hắn để lại. Hắn không thể làm hư hỏng nó bằng bất kỳ giá nào.

Junho dùng một miếng vải khô để lau tấm da nhưng rượu đã ngấm hết bề mặt của nó, khiến nó trở nên sẫm màu hơn. Hắn hơi lo lắng một chút nhưng rồi chợt nhớ là rượu có thể sẽ bay hơi và miếng da sẽ trở lại bình thường. Hắn thở dài, đặt tấm da xuống bàn. Hắn ngồi xuống và để ý nghĩ của hắn lang thang vô định. Hắn nghĩ về bản thân mình, về Il Woo rồi cuối cùng lại là So Eun. Khi hình ảnh nàng lướt qua tâm trí hắn, Junho khe khẽ lắc đầu rồi quả quyết đứng dậy.

Khi hắn kiểm tra lại tấm da trên bàn, hắn ngạc nhiên khi thấy một vài đốm trắng xuất hiện trên tấm da. Tuy không rõ ràng nhưng có vẻ như đó là chữ viết. Junho vội vã đứng dậy, ngậm một ngụm rượu rồi phun lên khắp bề mặt tấm da và chờ đợi. Một lúc sau, rượu đã bốc hơi hết và một dòng chữ rõ ràng hiện ra:

"Thiếu chủ Bae Il Woo"

"Thiếu chủ Bae Il Woo". Junho hoàn toàn sốc đến lặng người, ban đầu còn chưa hiểu được ngay ý nghĩa của nó. Nếu tên hắn là Bae Il Woo, vậy thì không lẽ hắn chính là Bae Il Woo thực sự, đứa con trai năm xưa của Bae Dong Gun? Thế có nghĩa là đứa bé đó không phải bị chết mà là... Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Junho thả rơi tấm da xuống đất khi nhớ lại câu chuyện giữa Bae Seung Yoo và Hwang Jung Min trong căn nhà gỗ của Yoon gia. Thì ra chính là họ đã bỏ hắn vào rừng rồi tráo đổi thân phận hai đứa trẻ cho nhau. Liệu có thể nào lại như thế?

Nếu cha hắn Lee Sang không tình cờ gặp được vị thần cơ diệu toán đó, hắn sẽ không thể nào sống quá 5 tuổi. Họ tuy không trực tiếp giết hắn nhưng để hắn phải chết bằng con đường tự nhiên nhất. Hắn cúi xuống, nhặt tấm da lên, nắm chặt trong tay. Hắn bất giác nghĩ đến Il Woo, đại ca của hắn. Nếu huynh ấy biết sự thật này, huynh ấy sẽ thế nào? Liệu trái tim nhân hậu và sức khỏe yếu ớt của huynh ấy có thể chịu đựng nối không?

Junho lo lắng ngồi xuống bên bàn. Đầu hắn nhức như búa bổ. Hắn chợt nghĩ về người đã viết vào tấm da này. Rõ ràng người này cố ý để lại một dấu vết bí mật cho hắn để nếu có thể thì phát hiện ra sau này. Nhưng nếu người đó thực sự muốn hắn phải chết thì tại sao phải làm như vậy? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu khiến hắn muốn phát điên. Hắn ôm đầu, cố làm dịu đi cơn đau dữ dội.

- Junho, có chuyện gì vậy con?

Tiếng Lee Sang vang lên ngoài cửa. Junho bình tĩnh nhét tấm da trở lại chiếc túi gấm rồi ngoảnh nhìn:

- Con chỉ bị đau đầu thôi cha. Không có gì nghiêm trọng đâu. Người của Hong trang chủ đã đến chưa cha?

- Rồi, họ đang ở bên ngoài. Cha định vào lấy sổ sách để giao hàng cho họ đây. Con mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi. Cả đêm qua con không ngủ chút nào phải không?

Junho mỉm cười nhìn cha. Lee Sang không hề biết hắn đã biết tất cả mọi chuyện, kể cả việc hắn không phải là con đẻ của ông. Junho chỉ là đứa con nuôi mà ông nhặt về được nhưng ông đã hy sinh cả báu vật gia truyền để cứu sống Junho và từ bỏ cuộc sống tự do ngoài thảo nguyên để mang hắn tới đây. Junho bước lại gần, nắm lấy cánh tay cha, âu yếm nói:

- Cha, con không sao đâu mà. Cha biết không, con không làm được gì nếu mà không có cha.

- Haizzz, cái thằng tiểu quỷ này. Hôm nay tự nhiên bị làm sao thế? Sao con có thể thốt ra những lời nghe sởn da gà thế hả? Không giống con chút nào. Nhìn đôi mắt con đỏ ngầu lên kìa. Đáng sợ lắm. Về nhà nghỉ đi mau lên - Lee Sang cau mày nhưng rõ ràng là ông thực sự cảm động vì lời nói chân thành của Junho.

Junho gật đầu và bước ra khỏi sảnh đường.

- À mà Junho à... Con không đến gặp So Eun sao?

Junho dừng bước, ngoảnh nhìn ông:

- Con mệt quá cha à. Con nghĩ Il Woo hyung sẽ đến giúp muội ấy. Cha đừng lo.

Hắn bước nhanh ra khỏi sảnh đường để kết thúc cuộc nói chuyện. Lee Sang hơi cau mày, khe khẽ lắc đầu. Hắn lúc nào cũng cứng đầu như vậy.

Junho trở lại căn nhà nhỏ của cha con hắn rồi nằm xuống giường. Trời rất lạnh nhưng hắn không buồn đốt lò sưởi. Hắn nắm chặt chiếc túi gấm trong tay, cố gắng sắp xếp mọi chuyện theo trật tự rõ ràng. Bae Seung Yoo và Hwang Jung Min có mối quan hệ bí mật rồi sinh ra Il Woo cùng lúc với hắn; sau đó họ tìm cách trao đổi hai người và ném hắn khỏi Tử hoa thôn.

Người mang hắn vào rừng hẳn phải là người thân tín của Bae Seung Yoo, nếu không, làm sao Bae Seung Yoo dám giao một nhiệm vụ kinh khủng như vậy. Người biết sử dụng mực bí mật nhất định phải là người chuyên nghiên cứu y dược. Nếu một người thân cận với Bae Seung Yoo và đồng thời lại là người biết y thuật thì chỉ có thể là... Joo Jin Mo. Cũng có thể lắm. Ông ta đã theo Bae Seung Yoo nhiều năm lại được giao cho cai quản Dược y phường của Tử hoa thôn. Hắn ngồi bật dậy. Nhất định là ông ta rồi.

Ánh nắng đã chiếu vào căn phòng qua cửa sổ. Giờ có lẽ So Eun vẫn còn ở Trấn Tơ lụa. Sẽ tốt hơn nếu nàng rời đi không một chút lưu luyến. Hắn sẽ âm thầm tìm ra sự thật giúp nàng và rồi nàng sẽ có thể sống hạnh phúc bên đại ca hắn. Nếu mà như vậy, hắn đâu nhất thiết phải nói ra thân phận thật sự của hắn? Rốt cuộc thì hắn vẫn sống tốt cùng với cha hắn. Hắn có nên từ bỏ hay không? Hay hắn nên giành lại công bằng, lấy lại những gì thuộc về mình và sống bên nàng? Nhưng còn hyung của hắn thì sao? Liệu huynh ấy có thể đứng vững với những cú sốc đồng thời một lúc như vậy hay không?

Mọi thứ mâu thuẫn rối loạn trong đầu khiến hắn càng thấy khổ sở hơn. Junho hít một hơi thật sâu. Hắn cần trấn tĩnh lại và giải quyết từng vấn đề một. Nghĩ vậy rồi, hắn lại nằm xuống, nhắm mắt lại, cố gắng để tâm trí trống rỗng.

Bất giác hắn nghe có tiếng cửa mở và tiếng bước chân khe khẽ. Hắn vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói:

- Cha về rồi hả? 1 giờ nữa gọi con dậy nhé.

Không có tiếng trả lời. Junho cố mở mắt nhìn ra. Trước mắt hắn không phải là cha hay bất kỳ gia nhân nào trong nhà.

Mà đó là Kim So Eun, người mà hắn nhất định không muốn gặp lại, vì đại ca của hắn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét