Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Cơn giận trong mưa)


Trời mưa rả rích suốt cả ngày. Chuyện này vô cùng lạ với người của Tử hoa thôn bởi từ xưa tới nay, chưa bao giờ mưa vào mùa lễ hội. Bae lão phu nhân thở dài, ngước lên nhìn trời. Bà nghĩ có lẽ đây là điềm báo gì đó chăng. Liệu có phải chính là sự xuất hiện của một cô gái giống hệt Yoon phu nhân?
Trong mấy ngày qua, bà âm thầm quan sát So Eun và ngày càng yêu quý nàng hơn. Không giống với các tiểu thư khuê các bình thường khác, nàng rất thẳng thắn và có khí phách. Mặc dù khuôn mặt nàng giống hệt Yoon phu nhân nhưng rõ ràng bà ấy không thể có cái cốt cách được như nàng. Có lẽ chỉ là người giống người mà thôi. Nếu bà có được So Eun làm cháu dâu thì Il Woo quả thật là có phước phần.
- Bà bà.
Lão phu nhận gật đầu, chậm rãi quay lại, ngồi xuống ghế. Bà vẫy tay ra hiệu cho Il Woo:
- Con tới ngồi đây. Ta có chuyện này muốn hỏi con. Con nghĩ sao về Kim tiểu thư?
Il Woo không hiểu ý của bà bà là thế nào, chàng ngập ngừng đáp:
- Muội ấy là một cô gái rất hoàn hảo, bà bà. Nếu có ai thành thân được với muội ấy thì chắc kiếp trước hắn đã cứu hẳn một đất nước.
Lão phu nhân mỉm cười hài lòng:
- Tức là con thích cô ấy, phải không?
- Bà bà, ý của bà là...
- Nhìn mặt con kìa. Hahaha... thích thì nói là thích đi. Nếu đúng là như vậy thì để ta nói với cô ấy ở lại đây thêm một thời gian nữa. Nếu không, hết lễ hội là cô ấy sẽ đi ngay thì thật đáng tiếc.
- Bà bà, nhưng con e là...
- Con còn e cái gì chứ? Con và So Eun đã thân thiết rất nhanh, phải không? Con là nam tử đại trượng phu, làm gì cũng phải thật quyết đoán mới được.
Il Woo không trả lời. "Dù chúng ta mới chỉ quen biết chưa lâu nhưng từ đầu muội đã luôn xem huynh là bằng hữu tốt". Những lời So Eun nói với chàng khi ở Thung lũng linh hồn ngày hôm đó đột nhiên vang lên bên tai chàng. Vậy chàng hy vọng gì chứ? Liệu thời gian có thể bồi đắp không? Nếu chàng giữ nàng ở lại đây lâu hơn nữa, biết đâu nàng đổi ý chăng?
- Sao con không nói gì thế? Được rồi, coi như con bằng lòng. Ta sẽ tìm cơ hội thuận tiện để nói với Kim tiểu thư.
Trước khi Il Woo kịp nói gì thì Hwang Jung Min đã từ sau rèm bước ra, thưa:
- Thưa mẹ, con nghĩ mẹ chưa nên làm như thế vội.
- Ý con là sao? Có chuyện gì không hay về cô gái đó sao?
- Không có gì không hay cả mẹ ạ. Chỉ là nhân thân của cô gái này vẫn còn bí ẩn. Mẹ cũng thấy cô ấy rất giống Yoon phu nhân đúng không? Nhưng cô ấy lại khăng khăng là không quen biết họ. Con nghĩ chắc phải có điều gì khuất tất nên cô ấy mới che giấu thân phận của mình.
- Nếu con cho rằng đứa trẻ nhà Yoon có thể thoát được khỏi đám cháy đó thì ta nghĩ không thể nào đâu. Đó tuyệt đối là một phép lạ.
- Cũng không cần phải vội thưa mẹ. Chỉ còn vài ngày nữa là lễ hội kết thúc rồi. Chúng ta cứ chờ đến ngày đó. Nếu cô gái đó rời khỏi đây, ta giữ cô ấy lại vẫn chưa muộn. Nhưng nếu cô ấy chủ động muốn ở lại thì chúng ta phải điều tra xem ý định thực sự của cô ấy là gì.
- Nhưng sức khỏe của Il Woo... - Bae lão phu nhân nói rồi ngưng lại, khẽ thở dài.
Tim Il Woo trĩu nặng. Đúng là sức khỏe của chàng thời gian này không được tốt. Làm sao chàng lại có thể muốn So Eun yêu một người như chàng chứ?
- Bà bà, dì nói đúng đó. Con cũng chưa muốn thành gia lập thất sớm thế này đâu. Con còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải lo nghĩ.
Hwang Jung Min nhìn xóay vào mặt chàng giây lát rồi mỉm cười:
- Il Woo à, dì rất vui là con đã hiểu chuyện như vậy. Thôi được rồi, con đi luyện kiếm đi.
Il Woo lặng lẽ bước ra hậu viên nơi chàng vẫn thường xuyên luyện kiếm. Chàng ngồi xuống một lúc lâu, ngắm những cánh hoa eunya lất phất rơi trong mưa. So Eun. Nàng ấy giống như đám mây trên bầu trời chàng không thể nắm giữ được. Tại sao lại là chàng? Chàng đã làm gì để phải chịu một số mệnh khắc nghiệt như vậy? Tại sao chàng không thể khỏe mạnh như Lee Junho? Tại sao nàng ấy lại chỉ muốn làm bạn với chàng?
Il Woo đứng phắt dậy, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và nhún mình bay lên không trung. Những cánh hoa rơi xuống giữa những đường kiếm vẫn còn nguyên vẹn. Mỗi một từ "tại sao" nảy ra trong tâm trí chàng thì đường kiếm của chàng lại mạnh mẽ hơn và cơn giận dữ trong tim chàng dường như không thể dịu đi dưới mưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét