Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Muội sẽ luôn ở bên huynh)



- Muội đang nhìn gì thế?        

So Eun không ngoảnh lại. Nàng đang chăm chú ngắm nghía một thanh kiếm treo trên tường trong sảnh của binh xưởng.

- Huynh xong việc rồi à? Muội không làm phiền huynh đấy chứ?

Junho lắc đầu rồi nói:

- Đây là thanh kiếm đầu tiên ta làm ra đấy - hắn hạ thanh kiếm xuống, rút nó ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng lướt nhẹ ngón tay trên lưỡi kiếm. Một dải ánh sáng màu xanh lóe lên chạy dọc thân kiếm như thể nó nhận ra người chủ của nó - cho dù nó vẫn còn thô ráp, chưa được tinh xảo nhưng ta vẫn giữ nó lại để nhắc bản thân mình phải làm ngày một tốt hơn.

So Eun ngồi xuống, chống tay lên má, lặng lẽ ngắm nhìn Junho. Hắn bất giác quay lại, nhận thấy nàng đang chăm chú nhìn thì hơi đỏ mặt:

- Gì thế?

Nàng mỉm cười, vén một lọn tóc ra sau tai rồi nói:

- Thực sự thì đó là câu muội đang muốn hỏi huynh. Huynh muốn biết chuyện gì từ muội?

Junho ngồi xuống trước mặt nàng rồi đùa:

- Muội là thần cơ diệu toán hả?

- Nhưng muội có câu này muốn hỏi huynh trước - So Eun tinh nghịch nhìn thẳng vào mắt hắn. Má nàng hơi hồng lên khiến tim hắn đập mạnh - chiếc khăn tay muội đưa cho huynh đó, lúc nào huynh cũng mang theo bên người hả?

Lần này thì Junho không tránh ánh mắt nàng nữa. Hắn nhìn thẳng vào nàng, nắm lấy bàn tay nàng đặt lên má hắn, dịu dàng đáp:

- Đúng thế.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, So Eun bất giác bối rối; ánh mắt ngọt ngào của hắn khiến nàng run rẩy. Nàng rút tay lại nhưng hắn vẫn giữ chặt lấy rồi bất ngờ nhoẻn cười, nụ cười đặc trưng từ đôi mắt hắn khiến nàng thấy ấm áp.

- Ta giữ chiếc khăn ấy vì nó là của muội chứ không phải vì chữ "Yoon". Muội hiểu ý ta chứ?

- Muội hiểu, oppa - nàng xiết nhẹ tay hắn - huynh biết đấy, muội không biết cha mẹ muội là ai cả. Sư phụ nuôi dạy muội ở một biệt trang cách xa chốn đông người. Dù muội sống một cuộc đời sung túc, no đủ nhưng muội thực sự rất cô đơn. Sống cùng sư phụ 18 năm nhưng muội chưa bao giờ được nhìn thấy mặt bà ấy. Muội đoán là dung nhan của sư phụ đã bị hủy hoại nên lúc nào bà ấy cũng đeo mạng dày. Sức khỏe sư phụ cũng không được tốt, thường bị những cơn ho kéo dài. Suốt 8 năm qua, từ lúc muội 10 tuổi, sư phụ miệt mài dạy muội võ công, không một giây phút nào được xao lãng. Cho đến khi muội 18 tuổi.

Nàng từ từ đứng dậy, lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đã sẩm tối, giây lát sau nàng tiếp:

- Sư phụ đưa cho muội một cái túi nhỏ rồi bảo muội tới đây, tìm ra bằng được sự thật về cái chết của Yoon gia. Khi nào biết sự thật rồi, muội mới được mở cẩm nang của sư phụ để biết phải làm gì tiếp theo. Sư phụ bảo muội không được dễ dàng tin bất kỳ ai ở Tử hoa thôn vì ai cũng có thể là kẻ thù của muội. Sau đó thì sư phụ qua đời.

Junho đã đến bên nàng từ lúc nào. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng hắn, để đầu nàng dựa vào ngực hắn. So Eun bất giác òa lên khóc. Như thế có lẽ cũng làm dịu bớt gánh nặng tinh thần trong lòng nàng.

Sư phụ! Con tin Junho oppa. Xin sư phụ cũng tin tưởng huynh ấy. So Eun thầm nói trong lòng.

Junho vỗ nhẹ vào lưng nàng. Một lúc sau, hắn nói:

- Eunnie à, cám ơn muội đã nói ta nghe chuyện của muội. Ta hứa sẽ giúp muội tìm ra sự thật, hãy tin ở ta. Ta nhất định sẽ làm được.

So Eun mỉm cười, cảm thấy vòng tay hắn xiết chặt hơn quanh eo nàng.

- Muội có muốn biết chuyện của ta không?

So Eun nghe hắn hỏi và nàng khe khẽ gật đầu.

- Khi ta 5 tuổi, ta đã nghe được vị chiêm tinh nói với cha về số mệnh của ta - hắn nhẹ mỉm cười - cha nghĩ ta chẳng biết gì cả. Trong suốt 15 năm qua, suốt ngày cha bảo cha thích nơi này; sống và chết ở Tử hoa thôn là ước nguyện của cả đời cha. Cha đúng là nói dối giỏi thật. Nhưng khi ta trưởng thành hơn, ta bắt đầu hiểu được số mệnh của ta không hề đơn giản.

- Vậy ra huynh đã biết?

Junho gật đầu.

- Oppa, samchon chỉ là lo lắng cho huynh thôi.

- Ta biết điều đó chứ. Hôm nay thấy muội đi cùng cha, ta chắc cha để kể muội nghe rồi phải không? Nhưng Eunnie à - Junho lùi lại, hai tay nắm lấy hai vai nàng, hắn nhìn sâu vào mắt nàng rồi nói - cho dù cha là người quan trọng nhất với ta, ta vẫn muốn biết gia đình thực sự của ta là ai. Tại sao họ lại bỏ ta vào rừng khi ta chưa đầy tháng tuổi? Cha mẹ ta là ai? Họ đã chết hay còn sống? Liệu có phải họ phải chịu đựng nỗi khổ nào đó đến mức phải từ bỏ ta?

- Oppa - So Eun đặt tay lên ngực hắn - Muội hiểu huynh. Muội sẽ luôn ở bên huynh cho dù có chuyện gì đi nữa.

Junho cảm động đến mức không biết phải nói gì. Hắn chỉ ôm nàng thật chặt trong tay hắn.

- Eunnie à, ta thực sự tạ ơn trời đất đã mang muội đến cho ta.

So Eun thở dài, vòng tay ôm chặt hắn. Tiếng tim hắn đập mạnh bên tai nàng. 

Nàng cũng muốn tạ ơn trời đất đã cho nàng cơ hội được gặp hắn.

Vì giờ đây nàng thực sự không còn cô đơn nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét