Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014
Tử hoa thôn (Tình yêu bướng bỉnh)
[Flash back]
Il Woo ngập ngừng trước Khách điếm Con tằm. Một chiếc xe ngựa lớn đang đậu ngoài cửa mà chàng đoán là So Eun đã mua nó. Hàng hóa đã được chất đầy lên khoang sau. Gã xa phu đang phủi bụi trên những tấm rèm sạch bong chỉ để giết thì giờ. Chàng biết So Eun sắp xuống nhà để chuẩn bị lên đường nên đứng bên ngoài đợi nàng. Mặt trời đã lên nhưng không khí vẫn còn lạnh buốt. Đôi lúc chàng phải cúi người xuống để ho. Dù sao thì nhờ vị thuốc mới của cha chàng mà Il Woo đã cảm thấy khá hơn.
- Sao huynh lại đứng ngoài này, Il Woo? Trời lạnh quá đi...
- Ta không sao, muội đừng lo - Il Woo mỉm cười khi thấy vẻ mặt lo lắng của nàng. Chàng lập tức nhận ra ngay bàn tay bị băng bó của So Eun. Trước khi chàng kịp nói gì thì nàng đã lắc đầu ra hiệu là nàng không sao.
- Il Woo, mau vào trong nói chuyện đi. Ngoài này lạnh lắm.
Il Woo gật đầu bước theo nàng. Phòng khách rộng của khách điếm vắng bóng người. Có lẽ còn quá sớm, đặc biệt là trong tiết trời lạnh giá như thế này.
- Ta không làm phiền muội chứ?
So Eun lại lắc đầu rồi gọi tiểu nhị mang ra một bình trà nóng. Il Woo biết tính nàng nên đi thẳng vào vấn đề:
- So Eun à, ta đã biết thân thế thật sự của ta rồi. Thực sự thì ta hoàn toàn không ngờ tới. Nhưng dù sao cũng cám ơn muội. Cám ơn muội đã giúp ta biết được sự thật. Như thế tốt hơn là không biết gì hết.
- Muội hiểu. Không cần phải cám ơn muội. Huynh có quyền được biết - So Eun ngừng giây lát rồi hỏi - Il Woo à, vậy huynh có hỏi giúp muội về cái chết của Yoon gia không?
Il Woo bất giác cúi nhìn xuống bàn, tránh ánh mắt của nàng:
- Có, tất nhiên là có chứ.
So Eun hồi hộp hỏi:
- Vậy họ nói sao với huynh?
- Bà ấy nói đó chỉ là một đám cháy vô tình - Il Woo hít một hơi thật sâu rồi đáp - hôm đó là tiệc mừng đầy tháng của con gái Yoon thúc thúc nên họ đã uống nhiều rượu. Khi lửa bùng cháy vào lúc nửa đêm, căn nhà của họ lại ở dưới chân đồi và vào mùa khô nữa nên người trong thôn đã không biết mà tới cứu.
So Eun không nói một lời. Nếu đó chỉ là một đám cháy thông thường, tại sao sư phụ lại bắt nàng tới đây điều tra? Nếu không có ai làm hại họ thì tại sao sư phụ lại ôm một mối căm hận lớn tới như thế trong suốt bao nhiêu năm?
- So Eun, muội đang nghĩ gì vậy?
- Ani. Muội chỉ thấy có một điều hơi lạ khiến muội không hiểu.
- Điều gì? Nói xem ta có giúp được gì cho muội không?
So Eun nhìn thẳng vào Il Woo rồi nói:
- Nếu không có gì đáng nghi ngờ về cái chết của Yoon gia thì tại sao cha mẹ huynh lại cho người giám sát muội?
Il Woo cố gắng hết sức để giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chàng đáp:
- Họ chỉ lo là muội có ý đồ không tốt với Tử hoa thôn. Tất cả chỉ có thế. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi và ta xin được thay mặt họ xin lỗi muội.
- Không có vấn đề gì đâu, Il Woo à. Muội hy vọng những gì họ đã làm thực sự là vì tốt cho huynh và không khiến cho bất kỳ ai phải tổn thương.
- Muội hãy tin ta, ta không để họ làm bất kỳ chuyện xấu nào đâu. Ta hứa với muội. Nhưng sự thật này...
- Huynh đừng lo. Nếu muội muốn nói ra sự thật thì muội đã không nói với huynh trước. Thực lòng mà nói, muội hiểu là mẹ... mẹ của huynh đã phải chịu đựng rất nhiều khi phải che giấu huynh. Huynh hãy tha thứ cho bà ấy.
Il Woo bất giác nắm tay nàng:
- Muội thực sự là rất tốt với huynh, So Eun à.
So Eun nhẹ nhàng rút tay ra rồi đứng lên:
- Muội phải đi đây. Cũng đã muộn rồi.
Nhưng Il Woo không có ý định đứng lên. Chàng nói chậm rãi, vẻ mặt nghiêm nghị:
- So Eun à, ta còn có một chuyện này muốn nói với muội - Il Woo giơ tay lên để ngăn không cho nàng nói - Nếu ta không nói với muội lúc này thì e là không có cơ hội nào nữa. Muội biết muội là người rất quan trọng trong lòng ta. Vì muội, ta có thể làm mọi chuyện.
So Eun lúc đầu không biết phải nói gì. Nàng rất muốn nói với Il Woo về tình cảm của nàng và Junho nhưng nàng hiểu Junho rất yêu quý và kính trọng đại ca hắn. Nếu nàng làm vậy, hắn nhất định không bao giờ tha thứ cho nàng. Nhưng nếu không, nàng sẽ chỉ khiến Il Woo phải đau lòng mà thôi. Nàng nhìn thẳng vào chàng, thận trọng nói:
- Il Woo à, muội xin lỗi. Thực lòng thì muội chỉ xem huynh như là huynh trưởng của muội. Muội rất biết ơn tấm lòng của huynh đã dành cho muội nhưng muội không thể nào nhận...
- So Eun, đừng... xin muội đừng nói nữa - Il Woo nắm lấy tay nàng, ngắt lời - chúng ta biết nhau chưa lâu nên muội có thể nghĩ như vậy. Hãy cho chúng ta thêm thời gian, cho ta một cơ hội.
- Nhưng Il Woo à...
- So Eun. Ta còn có một chuyện nữa muốn nói với muội. Junho nói với ta là đệ ấy đã hứa hôn rồi. Cô ấy là con gái một người bạn của Lee thúc thúc. Khi cô gái ấy tròn 18 tuổi, Junho sẽ về đó đón cô ấy đến Tử hoa thôn.
- Huynh vừa nói gì? - So Eun thốt lên.
- Hôm trước, khi chúng ta nói chuyện với đệ ấy về Suzy, đệ ấy nói phải từ chối vì chuyện này.
So Eun thầm nhẹ nhõm. Đó chắc chắn là chuyện Junho bịa ra để từ chối Suzy thôi. Nếu điều đó là sự thật thì không lý nào Lee tiền bối lại bảo nàng hãy ở bên cạnh hắn. Hơn nữa, chỉ có nàng mới hiểu rõ tình yêu của hắn dành cho nàng như thế nào.
- Il Woo à, những gì muội vừa nói không liên quan gì đến Junho oppa. Chỉ là chuyện giữa huynh và muội. Xin huynh hãy hiểu điều đó.
Il Woo đứng dậy. Ánh mắt chàng đầy mạnh mẽ và quyết đoán:
- So Eun. Ta đã nói với muội những gì cần nói rồi. Ta chỉ muốn muội hãy cho ta một cơ hội. Chuyện đó với muội cũng không có gì là khó khăn cả, phải không?
- Muội...
Il Woo vỗ nhẹ vào vai nàng, mỉm cười:
- Muội tốt nhất là nên lên đường đi thôi. Hãy bảo trọng và trở về nhà an toàn nhé. Huynh sẽ đợi muội ở đây. Nếu muội không quay lại, huynh sẽ tới đó tìm muội.
Dứt lời, Il Woo xoay người bước nhanh ra cửa. So Eun đứng lặng tại chỗ nhìn theo chàng. Người đâu mà bướng bỉnh như vậy chứ. So Eun than thầm. Vừa lúc đó, gã xa phu bước vào báo với nàng xe ngựa đã sẵn sàng.
Nhưng So Eun còn có chuyện phải làm.
Nàng phải trở lại Tử hoa thôn.
[End flash back]
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét