Bất chợt có tiếng ngựa hí và tiếng chó sủa hung dữ. Tên xa phu kéo dây cương đột ngột khiến chiếc xe ngừng lại, bụi tung mù mịt. Trước mặt họ là một đám người cưỡi ngựa. Ánh mắt dữ dằn và nụ cười nửa miệng của tên đi đầu khiến gã xa phu bủn rủn chân tay. Lão nhân lúc này đã nhảy xuống xe và đứng trước mặt toán cướp, cười lớn:
- Danh tính?
Gã cướp đi đầu quan sát lão nhân với vẻ thất vọng. Chiếc xe rõ ràng là sang trọng lẽ ra phải thuộc về chủ nhân giàu có, lẽ nào trông lại như lão ăn mày thế này. Gã vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn quây thành vòng tròn quanh chiếc xe rồi nói:
- Lão từ nơi khác tới có phải không? Không ai ở vùng này dám hỏi danh tính của bọn ta cả. Hãy mang ra hết những gì lão có rồi bọn ta thả cho lão rời khỏi đây bình an.
Lão nhân cười to. Trong tích tắc, nhân ảnh của lão thoáng cái đã xuất hiện bên tên cướp và tát vào hai má gã rồi lại trở về chỗ cũ:
- Thế nếu ông nội nhà ngươi không muốn thì sao?
Mặt tên cướp tím sẫm lại vì giận dữ và xấu hổ. Lúc này, gã đã không còn tự tin như trước nữa. Gã tự hỏi làm sao lão già này lại di chuyển mau lẹ đến như thế.
Nhưng một mình lão thì chả làm được trò trống gì. Nghĩ vậy rồi tên cướp vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn tấn công, trong khi gã vẫn ngồi yên trên ngựa quan sát. Sau vài chiêu đơn giản, lão nhân đã đánh gục mấy tên cướp mà không dùng đến vũ khí. Gã cướp để ý thấy lão nhân dù đánh thế nào cũng không rời quá xa chiếc xe.
Tận dụng lúc lão nhân bận chống trả đồng bọn, gã thủ lĩnh nhún mình bay tới đứng lên nóc của chiếc xe. Lão nhân kêu lên một tiếng, xoay người đá vào ngực một đám cướp khiến chúng ngã nhào hết cả ra đất.
Đúng lúc đó, một bóng áo tím tung người bay lên không từ trong xe. Khoang sau của chiếc xe bị tách ra khỏi khoang trước, đâm vào bụi rậm gần đó. Giờ thì đám cướp ngẩn người khi thấy một mỹ nhân áo tím lúc này đang từ từ hạ xuống bên cạnh lão nhân. Không chú ý gì đến đám cướp, nàng hỏi:
- Tiền bối, lão có sao không?
Lão nhân mỉm cười, giơ tay lên dụi mũi càng khiến cho nó đỏ ửng thêm, nói lớn:
- Đừng lo, tiểu cô nương. Ngươi nghĩ mấy tên tiểu quỷ này có thể hạ được ta hay sao?
Tên thủ lĩnh lúc này đã trấn tĩnh lại cười cười:
- Ồ, ta không biết là lại có tiên nữ ngủ trong xe. Nếu biết trước, ta đã không dám mạo phạm tới nàng. Tiểu thư, hay là đến làm áp trại phu nhân đi? Đi theo lão nhân điên điên khùng khùng này thật là hoài phí quá.
So Eun cau mày, từ từ xoay người đối diện với tên thủ lĩnh, lạnh lùng nói:
- Mau về trại của ngươi đi trước khi ta nổi giận. Ngươi không thể đánh lại chúng ta được đâu, sao còn đứng đó nói lời thừa?
Tên cướp cười phá lên:
- Ồ tiểu thư thật là thú vị đấy. Ta rất là thích. Hahaha.
Trước khi So Eun kịp nói thêm lời nào, lão nhân đã bước lên trước:
- Ông nội ngươi ở đây xem ngươi làm gì được nào.
Tên cướp rút kiếm ra hướng thẳng về phía lão nhân. Trong khi đó, đám cướp còn lại vây lấy So Eun, không để cho nàng hỗ trợ cho lão. Giờ thì không biết từ đâu, lão nhân rút ra một thanh kiếm mềm. Lưỡi kiếm mềm mại như lụa và chạy dọc thân kiếm là thứ ánh sáng màu xanh vô cùng đẹp mắt.
So Eun giật mình, nhảy lùi lại. Kiểu kiếm và ánh sáng xanh đối với nàng mà nói vô cùng quen thuộc. Nàng đã từng nhìn thấy trong binh xưởng của Junho. Nàng chằm chằm nhìn lão nhân râu bạc rồi khe khẽ lắc đầu. Lão nhân này làm sao lại là Junho được chứ? Lão dáng người thấp lùi, mũi to bè đỏ ửng, râu tóc đều bạc trắng. Giọng nói và tiếng cười cũng rất khác. Hơn nữa, lão nhân này cười nói suốt ngày, không chút nào giống với một Junho nghiêm nghị, lạnh lùng.
So Eun mải suy nghĩ nên không tập trung vào đám cướp. Đột nhiên nàng nghe có tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau rồi một cánh tay mạnh mẽ chụp lấy tay nàng, khiến nàng bừng tỉnh. Nàng loạng choạng mất thăng bằng nhưng cánh tay lúc này đã kịp thời ôm chặt lấy eo nàng. So Eun ngẩng nhìn, nhận ra chính là lão nhân đã cứu nàng.
- Tiểu cô nương, ngươi đang mơ hả? Muốn chết phải không?
Lão nhân gắt lên và tay lão buông nàng ra khiến trong phút chốc, hơi ấm mà nàng vừa cảm thấy đã tan biến mất. Đúng lúc đó, tên cướp đầu sỏ nhảy tới, hùng hổ vung kiếm. Dường như gã muốn kết thúc trận đánh càng sớm càng tốt. So Eun cảm thấy vô cùng nguy hiểm và không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Trong khi lão nhân tập trung đánh tên thủ lĩnh, nàng rút kiếm từ một tên cướp bất tỉnh gần đó rồi nhún mình bay lên.
Khi đã lên đủ cao trong không trung, nàng bất ngờ đổi hướng. Lúc này nàng dốc người lao xuống cực nhanh, thanh kiếm chĩa thẳng vào tên thủ lĩnh. Đó thực sự là một thế kiếm mạo hiểm kinh người. Tên cướp luống cuống không biết phải chống trả thế nào khi một bên là lão nhân liên tục tấn công, còn nàng lao xuống từ trên cao. Cuối cùng, hắn cũng liều mình lựa chọn tung người lao lên, trực diện đối phó với nàng. Lúc này thì So Eun lại ở thế nguy hiểm cực độ vì nàng không thể dụng công giảm tốc được nữa.
Lão nhân nhận thấy chủ ý của tên cướp đầu sỏ và tình huống nguy hiểm của So Eun, lão nhảy tới, sử dụng một tay truyền công lực cho So Eun để nàng ngưng lại trên không, mặt khác dùng tay còn lại tấn công tên thủ lĩnh, buộc hắn phải đánh lại lão. So Eun la lên thất thanh. Nàng không thể chống lại công lực của lão nhân vì như thế sẽ khiến lão mất mạng. Nàng đành ngưng lại. Lão nhân và tên thủ lĩnh lúc này ngã xuống đất khi hai cường lực chạm nhau. Lão nhân đứng dậy được ngay nhưng tên cướp vẫn còn nằm lăn trên mặt đất. Máu trào ra từ miệng gã. Lão nhân dụi mũi cười lớn:
- Mau rời khỏi đây trước khi ông nội các ngươi đổi ý.
Bọn cướp lặng lẽ dìu nhau bỏ đi.
So Eun lúc này nhẹ nhàng hạ xuống đất rồi chạy về phía lão nhân. Lão ra hiệu cho tên xa phu lúc này đang run rẩy núp trong bụi rậm đi ra đánh xe. So Eun giúp gã thắng xe vào ngựa. Vì khoang trước đã bị hỏng khi bị tên thủ lĩnh tấn công nên họ đành thu dọn hàng hóa để có chỗ cho hai người ngồi.
So Eun cảm thấy hơi lạ khi lão nhân im lặng không nói gì. Trước khi nàng kịp hỏi, nàng thấy lão đặt tay lên ngực rồi bất ngờ cúi người, thổ huyết vào lòng bàn tay. So Eun sợ hãi kêu lên:
- Ôi, lão tiền bối, lão bị thương rồi sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét