Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Ngày thiện nguyện)

 

Hôm nay là ngày thiện nguyện của Tử hoa hội. Rất nhiều người của cái bang và trẻ mồ côi từ khắp các nơi trên lãnh địa đều tụ lại trên khoảnh đất trống của Tử hoa thôn. Vì trời đổ mưa bất ngờ nên người dân Tử hoa thôn phải vội vã dựng lều bởi họ chưa bao giờ phải ứng phó với kiểu thời tiết như thế này vào mùa lễ hội. 
So Eun luôn chân luôn tay cùng những người đàn bà của thôn trong căn bếp dựng tạm để nấu ăn. Đôi khi, nhìn qua cửa lều thấy màn mưa dày kéo theo những cánh hoa eunya rụng lả tả, So Eun lại mỉm cười. Cảnh tượng xung quanh nàng rất giản đơn nhưng cũng thật ấm cúng.
- Tiểu thư, cô đã vất vả rồi. Nghỉ một lát đi.
Một thiếu phụ đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, trìu mến bảo nàng. So Eun mỉm cười:
- Không sao đâu thím. Bọn trẻ đã có đủ đồ ăn chưa ạ?
- Có, chúng đã có đủ hết cả rồi. Chỉ có một tốp cái bang mới tới ngồi ở khu lều phía bắc nữa thôi. Chúng ta cố gắng làm hết chỗ thức ăn này nữa là xong.
- Thật may là sáng nay, Lee binh chủ giúp chúng ta đốt lửa. Cậu ấy chế tạo được một cái quạt gió nên tiện lợi quá.
- Bà nói đúng - Một thiếu phụ khác đồng tình - Tôi đang tự hỏi không biết cô con gái nhà nào được may mắn làm binh chủ phu nhân. Tôi chẳng có đứa con gái nào chứ nếu không nhất định sẽ nuôi dạy nó thật cẩn thận để gả cho cậu ấy.
Đám đàn bà đồng thanh cười ầm cả lên. So Eun chỉ nhìn họ mỉm cười.
- Nhưng mà này - Một thiếu phụ chợt liếc về phía So Eun rồi nói thật to - hay là Lee binh chủ làm vậy là vì tiểu thư xinh đẹp của chúng ta ở đây nhỉ?
So Eun vội vã xua tay:
- Ồ, không phải đâu ạ. Xin đừng nói như vậy thím à. Lee công tử là vì các thím cả thôi.
- Hahaha, nhìn nàng tiên của chúng ta kìa. Đỏ hết cả mặt lên rồi. Hahaha...
Đám đàn bà cười càng lúc càng to khiến So Eun không nói được thêm câu nào. Nàng chỉ mỉm cười bẽn lẽn. Thật giống như một gia đình. Nàng thầm nghĩ. Giá mà sẽ không có sự thật khủng khiếp nào về cái chết của Yoon gia thì tốt quá.
- Lee lão gia!
Một bóng người cao lớn bước vào trong lều. So Eun nghe tiếng mấy thím cất tiếng chào thì ngẩng nhìn, nhận ra là Lee Sang. Nàng cúi chào:
- Samchon, sao bá bá lại đến chỗ này? Ở đây bừa bộn lắm.
- Không sao. Ta không tưởng tượng được là có lúc lại thấy con ăn mặc như thế này - Lee Sang cười lớn nhìn nàng. Thực sự thì trông nàng rất giống một thôn nữ, chỉ là nàng rất đẹp thôi.
- Bá bá tới tìm con sao?
- Phải. Con đã xong chưa?
- Kim tiểu thư, cô cứ đi đi. Cũng gần xong rồi, cô để đó cho chúng tôi.
- Xin các thím giúp cho ạ. Rồi cháu sẽ quay lại.
- Thôi không cần đâu, Kim tiểu thư. Cô đã vất vả từ sáng sớm nay rồi. Lee lão gia, xin ông đưa cô ấy về nghỉ giùm chúng tôi.
Lee Sang gật đầu. Khi cả hai bước ra ngoài, ông ngẩng nhìn trời, vui vẻ nói:
- Con có biết mưa vào mùa lễ hội là rất bất thường không?
- Con có nghe nói ạ. Nhưng mưa cũng tốt mà, phải không samchon? Bá bá nhìn xem, mọi thứ trong mưa vẫn rất đẹp.
- So Eun, con nói hay lắm - Lee Sang ngừng lại giây lát rồi tiếp - Ta đến gặp con là vì có chuyện muốn nói với con.
So Eun gật đầu, lặng lẽ bước bên cạnh ông.
- Lễ hội sắp qua rồi. Ta không biết kế hoạch của con như thế nào nên ta muốn nói trước khi con rời đi. Con có nhận ra cái này không?
Lee Sang rút trong áo ra chiếc khăn tay màu tím khiến So Eun giật mình. Tại sao ông ấy lại có nó? Hay là Lee Junho đã đưa cho ông? Như đọc được ý nghĩ của nàng, ông lắc đầu:
- Không đâu. Là ta lấy trộm đấy. Ta thấy Junho thường lấy nó ra ngắm nghía mỗi khi rảnh rỗi. Chữ "Yoon" trong chiếc khăn này có nghĩa là gì?
Trước khi So Eun kịp trả lời ông, Lee Sang nói trước:
- Nếu con không muốn nói cũng không sao đâu. Ta chỉ muốn kể cho con nghe câu chuyện này. Lúc xưa, ta vô tình bắt gặp một nhóm người đứng vây quanh một đứa bé trên đường phố. Ta thấy tội nghiệp nên hỏi thăm thì được biết đứa trẻ bị bỏ rơi trong rừng rồi có người nhặt được mang vào thị trấn. Nhưng người này nghèo túng quá không thể nuôi được đứa bé nên anh ta mang ra đường xem có ai hảo tâm nhận nuôi đứa bé hay không. Nhìn đứa bé nằm im trong lớp lụa mỏng, ta rất thương. Ta sống một mình trên đồng cỏ cũng rất cô đơn bèn nhận nuôi nó.
- Đứa trẻ ấy có phải là Junho oppa không, sam chon? - So Eun thốt lên. Hóa ra Lee Junho không phải là con trai ông ấy. Nàng thấy tim mình nặng trĩu. Hắn cũng là trẻ mồ côi, giống như nàng.
- Đúng vậy. Khi nó vừa tròn 5 tuổi, một hôm có một vị chiêm tinh đi ngang qua lều chúng ta xin nước uống. Ông ấy nhìn thấy Junho bèn nói phải chuyển đến một nơi khác để sống, nếu không nó sẽ chết, không qua nổi tuổi thứ 5. Sau khi bấm quẻ tính toán, ông ta chỉ ra chính là Tử hoa thôn này.
Lee Sang ngừng lời nhưng vì So Eun vẫn im lặng nên ông lại tiếp:
- Ta mang Junho tới đây nhưng gia nhập vào Tử hoa thôn không phải dễ. Lúc đó, chuyện kinh doanh binh khí trực tiếp do Bae Dong Gun cai quản sau khi Yoon Kang Woo chết. Ta đã sử dụng công thức bí truyền của Lee gia để đổi lấy mạng sống cho Junho. Tất nhiên, không ai biết bí mật này, kể cả Junho. Chỉ có ta và giờ là con.
So Eun giờ thì đã hiểu tại sao Lee Sang cứ nhất quyết phải đến sống ở đây bằng được, cho dù phải đổi cả báu vật gia truyền. Nàng ngước nhìn Lee Sang. Ánh mắt ông tư lự nhìn ra xa xăm. Nàng thấy cảm động trước tình yêu của ông dành cho Junho. Nhờ có ông, hắn mới có cơ hội được sống trong thế giới này.
- Con hiểu, samchon. Xin đừng lo lắng, con sẽ không nói với ai hết. Đa tạ bá bá đã tin tưởng con.
- So Eun à, còn một điều nữa ta muốn nói với con. Sau khi tới đây, ta biết một điều là nếu một người mang dòng máu tinh khiết của Tử hoa thôn mà không có cây linh hồn và sống bên ngoài Tử hoa thôn thì sẽ chết sau 5 tuổi. Ta nghĩ...
- Bá bá nghĩ Junho có thể là người Tử hoa thôn? - So Eun kinh ngạc thốt lên.
- Con rất thông minh. Nhưng ta không đoán ra được gia đình nào. Ta đã suy nghĩ suốt 18 năm qua, không biết có nên nói cho nó biết không.
- Con hiểu - So Eun nói - nhưng xin bá bá đừng lo lắng. Giờ huynh ấy đang sống ở đây mạnh khỏe mà, có phải không? Chuyện cũ đã qua rồi cũng nên chôn giấu vĩnh viễn thì tốt hơn.
- Ta muốn nghĩ như vậy lắm - Lee Sang thở dài - nhưng không biết thân thế của mình là rất đau khổ, phải không? Khi nó biết, nó sẽ mong muốn tìm thấy gia đình của nó. Không ai hiểu Junho bằng ta đâu.
- Bá bá nói đúng - So Eun đột nhiên nhớ lại ngày Junho đưa nàng đến Yoon gia. Hắn đã nói những điều kỳ lạ và nàng nhớ lúc đó hắn rất buồn rầu. Có lẽ nào hắn đã biết được điều gì đó. Nàng liếc nhìn Lee Sang, thấy ông chìm trong suy nghĩ thì lại không nỡ nói ra chuyện đó. Nàng đặt tay lên tay ông, dịu dàng nói - samchon, đừng lo lắng quá. Bá bá đã kể con nghe về Junho, vậy chắc là bá bá muốn con làm gì đó cho huynh ấy, phải không?
- Con rất thông minh, ta đã không tin nhầm người - Lee Sang mỉm cười - Junho là đứa trẻ mồ côi và một mình ta nuôi nó khôn lớn. Nhưng bây giờ ta đã già rồi, không biết còn sống được bao lâu với nó nữa. Nhìn thấy Junho nâng niu chiếc khăn tay này ta biết được nó thích con nhiều thế nào. Ta rất mừng vì cuối cùng nó cũng tìm được một người quan trọng với nó, ngoài ta ra.
- Samchon...
- Ta biết con còn có chuyện quan trọng phải làm. Con đến đây không phải để chơi, ta biết. Nhưng thêm một cánh tay là thêm một sức mạnh. Cho dù đó là chuyện gì, ta cũng muốn giúp con. Junho và ta nhất định không đứng yên để con phải chịu đựng một mình.
- Samchon, con...
- Ta không đòi hỏi gì hơn nữa cả, chỉ hy vọng nếu con thực sự quan tâm đến Junho thì hãy ở bên cạnh nó.
So Eun hơi cúi đầu. Nàng không biết giờ có phải là lúc thích hợp cho chuyện tình cảm riêng tư hay không. Nhưng Lee Sang đã đứng dậy, vỗ nhẹ lên bàn tay nàng, mỉm cười:
- Ta đã nói hết những gì cần nói rồi. Giờ tất cả là quyết định của con. Ta xin lỗi đã khiến con phải bận lòng trong khi con đã có đủ chuyện phải lo nghĩ rồi.
- Xin bá bá đừng nói vậy - So Eun lắc đầu - Junho oppa từng nói nếu con cần một gia đình thì huynh ấy và bá bá sẵn sàng là gia đình của con - Nàng ngừng lời, cố gắng kìm lại sự nghẹn ngào trong cổ họng rồi tiếp - Samchon, xin cho con chút thời gian để suy nghĩ về những gì bá bá vừa nói.
Lee Sang gật đầu rồi vui vẻ nói:
- Được mà. Thôi con cũng mệt rồi đó. Về ăn tối cùng chúng ta nhé.
So Eun nhoẻn cười, tự nhiên cảm thấy trong lòng rất êm ái. Nàng lặng lẽ bước bên cạnh ông, không dám nói thêm câu nào vì sợ nàng sẽ khóc trước mặt ông.
- Cha! Cha!
Junho chạy về phía Lee Sang và So Eun. Nhìn thấy nàng, hắn hơi khựng lại một chút nhưng rồi vẫn tiến lại trước hai người, chìa tay ra:
- Cha cầm nó, phải không?
Lee Sang ngoảnh nhìn So Eun như muốn nói "đấy, con thấy không, nó coi chiếc khăn tay của con như báu vật ấy". Junho hơi nghi ngờ, cau mày hỏi:
- Sao cha nhìn muội ấy làm gì? Cả hai đang âm mưu gì thế?
So Eun mỉm cười bước đi lên trước. Khi nàng ngoảnh nhìn, thấy Junho đang cất cái gì đó vào ngực áo. Nàng hiểu là Lee Sang đã trả lại hắn chiếc khăn tay của nàng. Nàng đứng lại bên hàng rào, đợi họ. Trong lòng nàng bất giác cảm thấy họ thực sự là gia đình của nàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét