Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Từ biệt)



- Kim tiểu thư, cô đi thật sao?

- Lão phu nhân, tiểu nữ xin lỗi vì đã phiền bà suốt những ngày qua. Nếu có gì sơ suất xin lão phu nhân bỏ qua cho.

- Tiểu thư, cô quá đa lễ rồi. Dù lễ hội đã qua nhưng nếu cô không chê, hãy ở lại đây thêm chút thời gian nữa.

- Phải đó, onnie - Suzy níu tay nàng. Mắt cô bé đã đỏ lên - muội sẽ rất nhớ tỉ. Tỉ ở lại đây đi mà.

So Eun vuốt tóc Suzy rồi ngẩng đầu nhìn quanh. Il Woo không có ở đây khiến nàng tự nhiên thấy trong lòng nặng trĩu.

- Il Woo không biết là cô rời đây hôm nay hay sao chứ? - Lão bà hiểu cái nhìn của nàng.

- Có lẽ vậy, lão phu nhân. Tiểu nữ chưa có cơ hội để nói với huynh ấy. Xin bà cho gửi lời đa tạ của tiểu nữ tới Il Woo. Vì tiểu nữ có chút chuyện phải làm nên không thể trì hoãn thêm được nữa. Đã đến lúc phải từ biệt rồi.

- Kim tiểu thư - Hwang Jung Min bước ra, mỉm cười nói - nếu cô đã nói vậy, chúng tôi cũng không nài ép nữa. Vậy cô đi đâu? Chúng tôi liệu có thể tiễn cô một đoạn đường?

- Phu nhân, tiểu nữ tới Thị trấn Tơ lụa rồi ở đó vài ngày trước khi đến Trấn Thanh Giang. Cũng đã muộn rồi, tiểu nữ xin cáo từ.

- Vậy cô nương hãy bảo trọng nhé.

- Xin lão phu nhân giữ gìn sức khỏe. Khi nào có thời gian nhất định tiểu nữ sẽ trở lại đây thăm bà.

- Ồ, tiểu thư - Lão phu nhân nắm lấy tay nàng mỉm cười - Bae gia lúc nào cũng chào đón cô. Cô bảo trọng nhé.

Nàng gật đầu rồi quay qua Suzy, nàng vuốt má cô bé rồi cười nói:

- Suzy, đừng buồn thế chứ. Tỉ muốn nhờ muội một việc. Sức khỏe của Il Woo không được tốt, hứa với ta là muội để tâm đến huynh ấy nhiều hơn một chút nhé. Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại mà. Tỉ phải đi rồi. Nhớ những gì tỉ dặn muội được không?

- Muội nhớ mà, onnie, tỉ đừng lo - Cô bé thút thít - Muội đi cùng tỉ ra Cổng thôn nhé.

So Eun gật đầu rồi ngoảnh lại cúi chào tạm biệt Lão phu nhân và nhị phu nhân. Khi nàng và Suzy đến cổng Bae gia trang, nàng thấy Il Woo đã đứng ở đó tự bao giờ. Chàng lặng lẽ ngước nhìn trời, không nhận thấy nàng và Suzy đứng phía sau.

- Il Woo!

Nghe tiếng nàng nói hắn không ngoảnh lại mà chỉ hơi cúi đầu. Suzy dừng bước nhìn So Eun, buồn bã nói:

- Onnie, đến nói chuyện với biểu ca đi. Muội vào trong nhé. Thỉnh thoảng nhớ ghé thăm bọn muội được chứ?

- Suzy, tất nhiên rồi, ta hứa mà. Ngoắc tay nào!

Suzy gượng cười, giơ ngón tay ra ngoắc lấy tay nàng rồi xoay người chạy thật nhanh. Nhìn vai cô bé rung rung, nàng biết là con bé đang khóc khiến nàng cũng không kìm nổi, phải rơi nước mắt.

- So Eun, muội khóc à?

Nàng ngẩng lên, cố gắng mỉm cười:

- Ồ, muội không biết là nói lời tạm biệt lại khó khăn như vậy. Suzy giống như là muội muội của muội, thật buồn vì phải xa con bé.

- Nếu vậy thì muội có thể ở lại đây mà - Il Woo hy vọng thốt lên nhưng rồi chàng khe khẽ lắc đầu - Ồ, ta thật vớ vẩn quá phải không? Muội còn có nhiều việc phải làm, sao ta có thể giữ muội lại.

- Il Woo à - So Eun buồn bã nhìn Il Woo. Nàng không biết phải nói gì để hắn hiểu mà không làm tổn thương hắn - Huynh biết muội... ý muội là, muội luôn xem huynh như đại ca của muội... Muội...

- Muội không phải nhắc lại điều đó - Il Woo ngắt ngang lời nàng, lắc đầu - Cũng đã muộn rồi, muội đi đi. Bảo trọng!

Dứt lời, chàng xoay người nhún mình bay vụt đi. Trong một tích tắc đã mất dạng. So Eun lặng lẽ nhìn sau lưng chàng. Tim nàng trĩu nặng. Nàng ngoảnh nhìn lần nữa Bae gia trang rồi lặng lẽ bước ra con đường chính dẫn tới Cổng thôn.

Il Woo đứng trên ngọn cây eunya gần đó. Thấy hình dáng nhỏ bé của nàng đứng mãi trước cổng, chàng những muốn chạy tới bên nàng, giữ nàng ở lại, bày tỏ tình cảm sâu sắc của chàng dành cho nàng. Nhìn nàng lặng lẽ bỏ đi, Il Woo bất giác không thể chịu đựng nổi thêm nữa, chàng nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi chạy về phía So Eun.

Trước khi chàng kịp gọi tên nàng thì một bóng áo xanh xuất hiện trước mặt So Eun và Il Woo có thể nhận ra đó là Junho. Chàng thấy hai người nói với nhau vài câu rồi Junho nắm lấy tay nàng. Chỉ trong tích tắc rồi hắn bỏ tay nàng ra nhưng Il Woo cảm giác như tim chàng bị đâm một nhát dao chí mạng. Một cảm giác kỳ lạ nhen lên trong lòng chàng, cho dù không rõ ràng, nhưng dường như không mấy tốt đẹp.

Il Woo nắm chặt tay chàng lại, nhìn cả hai chậm rãi tiến ra Cổng thôn. Mặc dù họ đi mà không nhìn nhau, cũng không nói với nhau một lời nào nhưng Il Woo cảm thấy bất an. Tại sao chàng lại khó chịu như thế này chứ? Chàng không thể tự phân tích nổi bản thân mình. Chàng lặng lẽ theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện.

Junho và So Eun dừng trước Cổng thôn rồi Il Woo thấy Lee Sang đưa cho nàng một túi vải đen, sau đó So Eun cúi chào rồi đi khuất. Junho và Lee Sang ngay lập lức trở vào nhà.

- Il Woo!

- Dì!

Hwang Jung Min vỗ nhẹ vào vai chàng. Bà nhìn về phía Cổng thôn, nhẹ mỉm cười:

- Nàng ấy đi lâu rồi. Con còn nhìn gì thế?

Il Woo cúi đầu không đáp.

- Con đã uống thuốc chưa?

- Thuốc... thuốc... lúc nào cũng thuốc. Cuộc đời của con còn phải phụ thuộc vào thuốc đến bao giờ đây? - Ngọn lửa vẫn âm ỉ trong tim chàng giờ bùng lên không thể kiểm soát - Dì thấy con tội nghiệp lắm đúng không? Dì thấy thương hại con đúng không? Con sống được là nhờ vào thuốc của dì 20 năm nay, nhưng nó lại không giúp con có được người con gái mà con yêu.

- Il Woo - Jung Min nghiêm nghị nhìn chàng, nhưng vẫn dịu giọng nói - Dì không cho phép con nói những lời như vậy. Chúng ta dựa vào con, bà bà, ta, Suzy, tất cả đều có lòng tin vào con. Thế mà giờ con có thể nói những lời thối chí như vậy với dì của con sao?

- Dì, con xin lỗi - Il Woo nhìn vẻ mặt buồn rầu của bà, vội nắm lấy tay bà khẽ thốt - Con lẽ ra không nên nói thế.

- Được rồi. Ta chỉ muốn nhắc nhở con là sức mạnh mà con có phải dành cho việc cai quản gia đình này hơn là cho một cô nương xinh đẹp. Kim So Eun không phải là cô gái duy nhất trên thế giới này. Có nhiều cô gái xếp hàng dài để được ở bên một người cao quý như con. Con có hiểu không?

Một sự cay đắng lướt qua khuôn mặt chàng nhưng rồi ngay lập tức biến mất. Hwang Jung Min nhận ra điều đó, bà vuốt nhẹ tay chàng ngọt ngào nói:

- Il Woo, đừng lo. Không có gì là không thể. Điều quan trọng là con có quyết tâm hay không thôi. Địa vị của con một khi đã xưng bá ở trên giang hồ rồi thì cô nương xinh đẹp đó rốt cuộc về tay ai, con không định đoạt được hay sao?

Il Woo nhìn vào đôi mắt sáng của bà, chàng cảm thấy ngọn lửa trong tim chàng còn dữ dội hơn trước nữa. Chàng nắm chặt tay lại, mạnh mẽ gật đầu:

- Dì, dì luôn là người hiểu rõ con nhất. Con nghe lời dì.

- Phải thế chứ. Il Woo, con sẽ không làm dì phải thất vọng, phải không?

Hwang Jung Min khoác tay chàng rồi chậm rãi bước bên cạnh chàng:

- Suzy năm nay đã 15 tuổi rồi. Có lẽ dì sẽ bàn với thím của con tính chuyện hôn sự cho nó. Con nghĩ sao về Junho?

- Junho? - Il Woo thốt lên - Sao dì lại hỏi Junho? Dì...?

- Con không thấy con bé nó si mê thằng nhóc đó sao? Dì nghĩ Junho cũng không tồi. Dù mặt mũi nó lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng nhưng nó là đứa có tài. Bae gia chúng ta mà có được nó thì khác nào hổ thêm cánh. Con thấy sao?

Il Woo im lặng. Cảnh tượng chàng vừa chứng kiến giữa Junho và So Eun lại hiện ra trong tâm trí chàng. Chàng hiểu Junho. Đệ ấy chỉ coi Suzy như là em gái. Nếu hắn không muốn thì không có cách nào ép buộc được hắn.

- Dì sẽ nói chuyện với thím của con rồi sẽ đi gặp Lee Sang. Ta nghĩ, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt được làm thông gia với Bae gia chúng ta đâu.

Il Woo không gật cũng không lắc.

Junho rất quan trọng với chàng.

Nhưng So Eun cũng quan trọng không kém.

Chàng không thể để mất nàng ấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét