Ngay khi bàn tay gã đàn ông gần
như chạm vào má So Eun, cánh tay gã đã bị bẻ quặt ra sau. Gã kêu lên đau đớn:
- Lee binh chủ, ngài làm gì
vậy? Thả ta ra. Thả ta ra.
- Chính ta phải hỏi ông câu đó
mới đúng. Đây là đâu mà ông dám cư xử thô lỗ với người của Tử hoa thôn này?
- Chỉ là đùa thôi mà. Ngài đừng
làm quá lên như vậy chứ.
Junho thả gã đàn ông ra và giận
dữ nói:
- Ta sẽ nghiên cứu mẫu vẽ của
Hong trang chủ. Ông về nói với ông ấy là Tử hoa thôn nhận lời làm. Giờ ông có
thể đi được rồi.
Hai gia nhân đang đứng trước
cửa, nghe Junho nói vậy thì ngay lập tức tiến lại bên gã đàn ông, chìa tay:
- Xin mời đi lối này.
Gã khách giận dữ liếc nhìn
Junho rồi đi thẳng ra cửa. So Eun nín thở chờ đợi cơn giận của Junho bùng nổ.
- Suzy, muội quay lại đây!
Thì ra trong lúc không ai để ý,
Suzy định lặng lẽ đi theo người khách ra ngoài. Giọng của Junho tuy không giận
dữ nhưng rất nghiêm nghị. Hắn lúc nào cũng nuông chiều cô bé nhưng có lẽ Lee
tiền bối nói đúng, khi hắn đang bận rộn thì ngay cả với Suzy, hắn cũng cáu giận
như thường. Cô bé run người, rụt rè quay đầu lại, nói thật nhanh:
- Oppa, muội không làm phiền
huynh làm việc. Muội đi đây.
Dứt lời cô bé chạy ào ra cửa.
So Eun suýt phì cười vì điệu bộ sợ hãi của cô bé nhưng nàng cố kìm lại được.
Nàng quay sang Junho, dịu dàng nói:
- Lee công tử, đó là lỗi của
tiểu nữ. Ta muốn đến thăm binh xưởng của công tử nên đã nài nỉ Suzy đưa ta tới
đây. Xin đừng giận muội ấy.
Junho tiến lại gần chiếc bàn
nơi đặt la liệt các bản thiết kế, không nhìn nàng mà chỉ đơn giản hỏi:
- Gã lúc nãy không làm cô nương
phải kinh sợ đấy chứ?
So Eun chỉ có thể nhìn phía sau
lưng hắn nhưng nàng cảm thấy hắn thực sự rất quan tâm đến nàng. Rốt cuộc chỉ là
hắn lo lắng chứ không phải giận dữ. Nàng lặng lẽ lắc đầu.
- Cô thử nhìn mẫu vẽ này xem,
tiểu thư - Junho dường như cảm nhận được cái lắc đầu của nàng, hắn đã chuyển
sang công việc - Ta đã xem xét nó kỹ lưỡng nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào để
làm cho nó tốt hơn.
So Eun bước lại gần hắn, nhìn
vào bản vẽ hắn cầm trên tay. Nàng nhận thấy đó là một đoản đao hai lưỡi. Đúng
là thực sự sẽ rất khó có thể chế tạo đao kiểu này, vừa xoay chuyển lẹ làng vừa
không làm bị thương người sử đao. Nàng trầm ngâm suy nghĩ và Junho cũng vậy
khiến sảnh binh xưởng chìm trong yên lặng. Bất ngờ, cả hai cùng reo lên:
- Ta đã nghĩ ra rồi!
So Eun và Junho nhìn nhau mỉm
cười:
- Xin công tử nói cho tiểu nữ
nghe ý của huynh trước.
Junho gật đầu. Hắn lấy bút và
một tờ giấy rồi phác họa những gì hắn vừa nghĩ. So Eun thầm ngưỡng mộ. Nàng
nói:
- Thực sự thì ta cũng có suy
nghĩ gần giống như công tử nhưng của huynh tốt hơn ta rất nhiều. Có một điều
là...
- Xin tiểu thư cứ nói - Giọng
Junho đầy phấn khích. Hắn không có vẻ gì là tự ái mà ngược lại rất có tinh thần
cầu thị.
So Eun chỉ vào cái lẫy trên
thanh đao trong hình vẽ rồi sôi nổi nói:
- Công tử nhìn cái lẫy này nhé.
Nếu huynh khóa nó ở đây, nó sẽ không vừa với tay người sử đao. Nhưng nếu huynh
để ở đây - Nàng lấy bút vạch lên tờ giấy - nó sẽ thuận hơn, phải không? Huynh
xem, nếu ta sử đao như thế này, thì tốt hơn đúng không? - Nàng vừa nói vừa lấy
một cây gậy múa thử - công tử nghĩ sao?
- Tuyệt lắm - Junho nhoẻn cười
rạng rỡ, ánh mắt hắn cũng sáng lên lấp lánh. Hắn chụp lấy tay nàng lắc lắc - Đa
tạ tiểu thư.
Ánh mắt họ bất giác gặp nhau
khiến cả hai đều bối rối. Junho vội vã buông tay nàng ra:
- Ta xin lỗi. Chỉ là vì ta phấn
khích quá thôi. Xin cô nương đừng chê cười.
- Không có gì. Chúng ta đều là
người trong giang hồ, không cần quá câu nệ tiểu tiết. Lee công tử, đã đến lúc
tiểu nữ phải đi rồi. Xin cáo từ!
- Xin chào!
Junho vẫn còn thấy khó xử nên
cứ để nàng tự đi ra mà không tiễn nàng. Vừa lúc Lee Sang bước vào thấy khuôn
mặt của cả hai đều có vẻ thiếu tự nhiên thì mỉm cười nói:
- Kim tiểu thư, xin đừng vội.
Hay là ở lại đây ăn tối với hai cha con chúng ta nhé?
- Ồ, tiểu nữ...
- Tiểu thư, nếu cô không chê
bữa ăn đạm bạc của chúng ta thì ở lại đây. Chỉ có mỗi hai cha con chúng ta
thôi.
- Tiền bối quá lời rồi, tiểu nữ
thực sự rất lấy làm cảm kích thì có.
- Phải vậy chứ... Hahaha...
Tiểu thư thật là một người linh hoạt chứ không như cái thằng nhóc này... Nào đi
thôi, tiểu thư.
- Lee tiền bối, xin hãy cứ gọi
con là So Eun được rồi.
- Vậy ta không khách sáo nữa
nhé!
Junho lẳng lặng bước đằng sau
hai người, không nói một lời nào dù khuôn mặt hắn không còn vẻ lãnh đạm thường
ngày nữa. Nghe tiếng cha cười sảng khoái và tiếng So Eun nhỏ nhẹ và dịu dàng,
hắn thầm lặng mỉm cười.
Bữa ăn diễn ra trong không khí
ấm cúng như một gia đình. Dường như không chỉ Lee Junho hạnh phúc mà ngay cả
Lee Sang cũng vậy. Ông uống rượu nhiều hơn bình thường và nói chuyện cũng nhiều
hơn. So Eun và Junho thì chỉ cười phụ họa là chính. Đôi khi mắt họ vô tình chạm
nhau, cả hai lại vội vã quay đi. Câu chuyện cuối cùng lại xoay quanh Bae gia.
So Eun không che giấu sự ngưỡng mộ của nàng đối với Bae lão phu nhân.
- Lão phu nhân ấy hả? Con
ngưỡng mộ bà ấy đúng không? Tất nhiên là như thế rồi. Ta không biết vì sao con
trai nhà họ Bae đều chết trẻ, để lại vợ góa con côi. Bae lão phu nhân phải gánh
vác gia trang này từ khi còn trẻ. Bà ấy dạy các con rất nghiêm khắc. Không may
là Bae Dong Gun không thể chấn hưng Bae gia được bao lâu. Bae Il Woo thì vẫn
còn là một đứa trẻ khi cha nó chết nên bà ấy phải tự mình cai quản mọi thứ.
- Nhưng samchon, thế còn tiền
bối Bae Seung Yoo thì thế nào ạ? Ông ấy cũng là con cháu Bae gia phải không?
- Tất nhiên nhưng dù sao thì
ông ta cũng chỉ là cháu họ của Lão phu nhân thôi. Hơn nữa, ông ta suốt ngày chỉ
nghiên cứu y thuật, không quan tâm gì đến chuyện buôn bán làm ăn đâu. Phu nhân
ông ta cũng thế.
- Thế còn nhị phu nhân Hwang
Jung Min? Lúc đầu con gặp cứ nghĩ bà ấy là mẹ ruột của Il Woo, nhưng giờ con
mới biết bà ấy chỉ là mẹ kế. Con thấy bà ấy quá tốt với Il Woo.
Junho liếc nhìn nàng rồi nói:
- Il Woo hyung rất tội nghiệp
nhưng đừng để huynh ấy thấy cô thương hại huynh ấy. Như thế sẽ làm hyung bị tổn
thương đấy.
So Eun lặng lẽ gật đầu. Nàng
hiểu Junho đang nói đến điều gì. Nhìn biểu hiện của nàng, Junho hơi ngạc nhiên.
Hắn tự hỏi nàng đã biết được những gì về Il Woo. Như hiểu được ý nghĩ của hắn,
nàng nói khẽ:
- Huynh ấy đã kể cho ta nghe
hết mọi chuyện.
- Bae Il Woo nói với con sao?
Ồ, thế thì lạ đây. Nó không muốn bất kỳ ai nhắc đến số mệnh của nó. Như thế là
nó rất quý mến con đấy, So Eun à.
Lee Sang vừa nói vừa liếc nhìn
sang Junho nhưng hắn vẫn điềm tĩnh như không.
- Vậy mẹ của Il Woo chết sớm,
phải không samchon? - So Eun hỏi.
- Đúng thế. Bà ấy chết khi Bae
Il Woo chưa đầy tháng. Lúc đó, nhị phu nhân cũng mang thai nhưng đứa bé vừa ra
đời đã bị bạo bệnh mà chết. Bà ấy rất đau khổ nên dành mọi tình thương và nỗ
lực nuôi Il Woo trưởng thành, xem nó như là con ruột. Sau đó, Bae Dong Gun cũng
chết.
So Eun im lặng. Nàng lặng lẽ
rót thêm rượu vào chén cho Lee Sang và Junho.
- Nhưng Il Woo may mắn hơn tiểu
tử này nhiều - Lee Sang vỗ vai Junho - đứa trẻ này chỉ có mỗi một người cha
vụng về là ta. Nếu có một người mẹ, có lẽ nó... - Lee Sang thở dài, uống một
ngụm rượu lớn. Cả người ông lảo đảo. Dường như là đã say quá rồi.
- Đừng uống nữa, cha. Hôm nay
cha uống quá nhiều rồi đấy - Junho càu nhàu nhưng ánh mắt hắn nhìn ông tràn đầy
yêu thương.
- Hahaha, tiểu tử này. Đừng có
nói là con quan tâm đến người cha già này của con đấy nhé. Nếu con thực sự yêu
cha như vậy thì mang về cho cha một nàng dâu hiền thảo đi.
- Cha à! Cha say rồi đó. Để con
dìu cha vào trong.
Lee Sang quay sang nhìn So Eun
rồi vỗ nhẹ vào tay nàng:
- Haha, tiểu tử này lúc nào
cũng né tránh hôn sự của nó như vậy đấy. So Eun à, hôm nay ta rất vui vì con ở
đây. Thỉnh thoảng con lại đến thăm cha con ta nhé.
So Eun đứng dậy, nắm lấy bàn
tay ông, khẽ đáp:
- Vâng, con sẽ thường xuyên
tới. Để con và Lee công tử giúp bá bá nhé?
- Không cần đâu con. Ta chưa
say. Bọn trẻ này thật là...
Khi chỉ còn lại Junho và So
Eun, cả hai đều bối rối và không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào.
Cuối cùng Junho ngồi xuống, gắp một ít thức ăn vào bát nàng, rồi nói:
- Tiểu thư ăn một chút gì đi.
Từ nãy giờ cô chỉ rót rượu cho cha con ta mà chẳng ăn gì cả.
So Eun ngồi xuống và mỉm cười:
- Không sao đâu. Ta từ rất lâu
rồi không được tận hưởng bầu không khí ấm cúng như thế này. Dù không ăn gì cũng
thấy no rồi.
Junho ngẩng nhìn nàng, ánh mắt
hắn rất ấm áp:
- Nếu mà như vậy thì tiểu thư
thường xuyên đến đây nhé. Cha và ta luôn chào đón cô.
Vừa dứt lời, Junho chợt cảm
thấy mình quá đường đột và sỗ sàng. Hắn vội nói:
- À tất nhiên không phải là
luôn luôn... mà ý ta là...
So Eun nhoẻn cười với hắn khiến
hắn ngừng bặt. Bình thường hắn trông lúc nào cũng lạnh nhạt và ngạo mạn nhưng
giờ thì nàng thấy hắn cũng xấu hổ. Thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, Junho cảm
thấy thoải mái hơn và cũng nhẹ mỉm cười khiến cho không khí giữa hai bên đỡ
ngượng ngập. Hắn ngẩng nhìn trời, tư lự nói:
- Thời gian trôi qua nhanh
thật. Chỉ vài ngày nữa là lễ hội hết thúc rồi. Tiểu thư, cô định đi đâu sau khi
rời Tử hoa thôn?
So Eun ngập ngừng giây lát
khiến Junho vội vã nói:
- Ồ, tại hạ không cố ý hỏi đâu.
Nếu tiểu thư thấy bất tiện thì không cần trả lời - rồi không đợi nàng nói gì,
hắn lập tức đổi đề tài - Tại hạ còn nhớ khi mình tới đây, lúc đó mới chỉ có 5
tuổi thôi. Trước kia, chúng ta ở trên thảo nguyên mênh mông, lấy lều làm nhà,
ngựa làm xe, sống một cuộc đời tự do tự tại, không phải lo nghĩ bất kỳ điều gì.
Nhưng ở đó không ổn định, nay đây mai đó. Cuối cùng đến đây, ta và cha đã bắt
đầu một cuộc sống mới và có những công việc thật ý nghĩa để làm.
- Công tử nói phải. Không ai
muốn một cuộc sống bất định cả - So Eun khẽ thở dài - Thực ra thì công tử còn
có cha ở bên cạnh. Như thế đã là may mắn lắm rồi. Hôm trước khi ta nhìn cảnh
Bae gia quây quần ấm áp, ta ngưỡng mộ lắm. Nghĩ đến sư phụ đã khuất, trong lòng
ta chợt ước ao có một gia đình hạnh phúc như vậy.
Junho bất giác đặt tay lên bàn
tay của nàng đang để trên bàn:
- Tiểu thư, nếu cô không ngại,
cứ coi chúng ta là gia đình của cô.
So Eun cảm động nhìn Junho khi
nhận ra sự chân thành trong ánh mắt và giọng nói của hắn. Nàng khẽ chớp mắt để
cố giấu đi những giọt lệ chỉ chực trào ra rồi nhẹ nhàng lật bàn tay lại, nắm
lấy tay hắn:
- Lee công tử, đa tạ lòng tốt
của công tử.
Junho nhoẻn cười, nụ cười rạng
rỡ nhất mà nàng từng nhìn thấy kể từ khi gặp hắn tới giờ. Hắn gật đầu rồi nói:
- Nào, chúng ta uống cạn chung
này. Từ giờ trở đi, chuyện của cô cũng là chuyện của ta. Cho dù có khó khăn thế
nào, ta cũng nhất định làm cho cô.
- Nhưng có một điều kiện...
- Điều kiện gì vậy? Xin tiểu
thư cứ nói:
- Junho oppa, huynh phải luôn
tươi cười như lúc này nhé, không chỉ với Il Woo và Suzy mà với tất cả mọi
người. Huynh không biết huynh có nụ cười đẹp như thế nào đâu. Đừng có tối ngày
cau có mặt mày nữa, huynh hứa nhé?
Junho ngẩn người khi So Eun đột
nhiên thay đổi cách xưng hô và không dùng kính ngữ nữa. Nhưng nàng chỉ duyên
dáng mỉm cười khiến tim hắn mềm hẳn đi.
- Tiểu thư!
- Vẫn còn gọi muội là tiểu thư?
- Eunie à, tất nhiên là ta hứa
rồi!
Junho và So Eun uống cạn chung
rượu như là một lời hẹn ước. Cả hai không nhận thấy Lee Sang nấp sau cánh cửa,
ngắm nhìn cả hai đầy vẻ hài lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét