Il Woo ngồi bệt xuống đất, ngay
cần cửa hầm. Chàng không thể nghĩ được bất kỳ điều gì một cách sáng suốt lúc
này. So Eun ám chỉ gì khi nói thân thế thật sự của chàng? Chuyện đó có liên
quan gì đến đường hầm bí mật này? Liên quan thế nào đến nhị nương của chàng?
Liệu có phải họ vụng trộm với nhau hay không? Chàng rất muốn tìm nhị nương để
hỏi cho ra lẽ nhưng lúc này chàng gần như kiệt sức.
- Il Woo, con làm gì ở đây vậy?
Chàng nghe giọng nói đầy lo
lắng của nhị nương nhưng không buồn quay lại cũng không trả lời.
- Il Woo à, chuyện gì xảy ra
vậy con? Con đã ngồi đây cả đêm sao?
Hwang Jung Min cúi xuống nhìn
chàng. Il Woo ngẩng lên, buồn rầu hỏi:
- Cái này là cái gì, nhị nương?
- Cái nào?
Hwang Jung Min ngoảnh nhìn nơi
Il Woo chỉ. Bà ta không hiểu ý Il Woo định nói gì.
- Ở đằng kia kìa. Dưới thảm cỏ
đó.
- Il Woo à, dì không hiểu. Con
đang nói gì vậy?
Il Woo lẳng lặng đứng dậy, bước
tới vài bước rồi nhấc cánh cửa hầm bí mật ra.
- Thấy không? - Giọng chàng có
đôi chút khinh bỉ.
Hwang Jung Min lùi lại vài
bước, run rẩy nói:
- Il Woo... Làm thế nào... làm
thế nào con biết được? Dì... ồ, dì không biết...
- Đừng nói dối tôi, nhị phu
nhân. Đừng nói dối tôi - Il Woo cay đắng mỉm cười - Tôi biết hết mọi chuyện
rồi.
Hwang Jung Min cố gắng trấn
tĩnh lại, khó khăn nói:
- Ý con nói tất cả mọi thứ là
sao?
- T-ấ-t-c-ả - Il Woo dằn từng
tiếng mội rồi thả rơi cánh cửa khiến nó sập xuống "rầm" một cái thật
lớn, làm cho Hwang Jung Min giật nảy người. Bà ta cố gắng hết sức để không khóc
- bà có muốn tôi nói hết ra không?
- Ơ, dì... dì không có ý định
giấu con, Il Woo à. Dì xin lỗi - bà ta tiến lại gần chàng, đặt tay lên cánh tay
chàng nhưng chàng lùi lại, né bàn tay của bà ta. Điều đó khiến bà ta càng thêm
run rẩy.
Il Woo lại gập người xuống, ho
sặc sụa khi một cơn gió lạnh thổi ào qua hậu viên. Hwang Jung Min rụt rè giơ
tay lên định đỡ lấy chàng nhưng rồi lập tức rụt tay lại:
- Ngoài này lạnh lắm, Il Woo à.
Về phòng con đi rồi chúng ta...
Nhưng Il Woo không nói một lời.
Chàng ngồi xuống đất giống như lúc trước. Khuôn mặt chàng nhợt nhạt và lạnh như
băng.
- Làm tốt lắm, bà và Bae Seung
Yoo. Một đường hầm bí mật. Một ngôi nhà bỏ trống. Thuận tiện cho hai người quá
còn gì? Chắc cả hai hạnh phúc mỹ mãn lắm nhỉ?
- Xin đừng nói với giọng đó, Il
Woo à. Dì thấy đau lòng lắm. Con nghĩ là chúng ta thấy vui vẻ khi nhìn con hàng
ngày mà không thể gọi con là con trai của chúng ta hay sao?
- Cái gì của các người? - Il
Woo ngẩng nhìn, kinh ngạc trước những gì chàng vừa nghe.
- Con... - Hwang Jung Min cũng
kinh ngạc không kém - sao con nói là con biết hết mọi chuyện rồi?
Il Woo lấy hết sức bình sinh để
đứng dậy. Chàng nắm lấy cánh tay bà ta, hỏi lớn:
- Bà vừa nói gì? Ta là con trai
của các người? Con trai?
Hwang Jung Min hoảng sợ trước
cơn giận dữ của Il Woo. Bà ta gật đầu trong im lặng. Il Woo hít một hơi thật
sâu rồi ngồi xuống bên bàn. Thì ra đây chính là thân thế thực sự của chàng mà
So Eun đã nói. Chàng nắm chặt tay lại. Làm sao chàng có thể chấp nhận sự thật
này chứ? Làm sao chàng có thể?
Hwang Jung Min không biết Il
Woo đã biết được những chuyện gì nhưng bà ta cảm thấy có lẽ đã đến lúc thích
hợp để nói với chàng mọi chuyện. Bà ta liếc nhìn chàng rồi từ tốn nói:
- Il Woo à, tất cả là vì con cả
thôi. Tất cả mọi chuyện mà chúng ta đã làm. Khi ta được gả cho nhà họ Bae, Bae
Dong Gun không hề thích ta. Người mà ông ta yêu chỉ có mình đại phu nhân mà
thôi. Ta lúc nào cũng cô đơn trong nhà này. Khi ta gặp Seung Yoo, huynh ấy rất
tốt và thường an ủi ta, cho ta một bờ vai để ta nương tựa. Ta đã cố, Il Woo à,
ta đã cố hết sức để có được một chút tình yêu từ Dong Gun nhưng ta thất bại.
Hwang Jung Min ngừng một lát để
cố ngăn không cho nước mắt chảy ra rồi tiếp:
- Ta dù sao cũng là đàn bà, một
người đàn bà đơn độc. Con nghĩ ta có thể làm gì chứ? Rồi cuối cùng ta có thai.
Ta vừa sợ hãi nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Ta muốn giữ lại đứa bé dù biết ta
sẽ gặp rắc rối. Seung Yoo đã động viên ta. Huynh ấy cũng muốn có con. May mắn
cho ta, đại phu nhân là người rộng lượng. Dong Gun biết mọi chuyện và muốn nói
hết với bà bà của con nhưng đại phu nhân đã ngăn lại. Khi ta sinh con, đại phu
nhân cũng sinh cùng ngày. Nhưng sức khỏe bà ấy không tốt và qua đời ngay sau
đó. Bà bà của con đã nhờ ta cho đứa bé đó bú. Dong Gun vì quá đau buồn nên
không quan tâm đến đứa bé và say sưa suốt ngày. Ông ta ghét đứa bé vì cho rằng
vì nó mà đại phu nhân chết. Rồi... chúng ta nghĩ ra một kế hoạch...
- Một kế hoạch? - Il Woo sợ hãi
thốt lên.
- Phải, một kế hoạch. Chúng ta
muốn con là thiếu chủ duy nhất của Bae gia, chứ không phải chỉ là con thứ. Vì
con và đứa nhỏ kia gần giống nhau nên một hôm, khi đứa bé kia bị sốt cao, chúng
ta đã nói với mọi người là con của ta bị mắc chứng bệnh lạ và đã chết. Cha của
con là thần y của Tử hoa thôn, nên nói gì mọi người cũng tin là thật - Il Woo
nhăn mặt khi bà ta dùng từ "cha của con" nhưng vẫn im lặng - mọi
người tin là căn bệnh đó rất nguy hiểm và lây lan nên không ai được phép đến
gần đứa bé. Rồi sau đó, con trở thành Bae Il Woo.
- Thế đứa bé đó thế nào? Các người
đã giết nó? - Il Woo lạnh lùng hỏi.
- Không - Hwang Jung Min lắc
đầu - Con nghĩ chúng ta độc ác thế sao? Chúng ta chỉ mang nó đi khỏi Tử hoa
thôn mà thôi.
- Còn có chuyện gì mà tôi không
vinh hạnh được biết nữa không, nhị phu nhân? - Il Woo mỉa mai hỏi.
Bà ta đứng yên lặng, đau đớn vì
những lời cay nghiệt lạnh băng của chàng. Il Woo ngẩng nhìn và nhận ra chỉ
trong chốc lát thôi, từ một thiếu phụ xinh đẹp sắc sảo, Hwang Jung Min đột
nhiên trở nên già nua, yếu đuối. Chàng bất giác thấy thương cảm. Dù sao thì bà
ta cũng là mẹ của chàng và những gì bà ta đã làm cũng chỉ vì chàng dù biết bản
thân phải chịu đau đớn đến thế nào. Il Woo dịu giọng nói:
- Tôi đã mệt rồi. Đỡ tôi về
phòng.
Chàng đưa cánh tay ra. Hwang
Jung Min vội vã nắm lấy rồi giúp chàng đứng dậy. Cả hai rời khỏi hậu viên trong
im lặng.
Mặc dù Il Woo vẫn giữ vẻ mặt
lạnh nhạt nhưng Hwang Jung Min cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất thì cuối cùng
chàng cũng đã chấp nhận sự thật và không đuổi bà ta đi.
Nước mắt đã trào ra nhưng bà ta
vội vã âm thầm lau đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét