Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Oppa, huynh hứa hôn thật sao?)



- Nói mau đi!

Il Woo ra lệnh cho thuộc hạ trong khi chàng vẫn không ngẩng lên, chăm chú kiểm tra sổ sách.

- Thiếu chủ, bọn thuộc hạ đã theo cô nương đó tới Thanh Giang. Giờ thì nàng ấy đã an toàn ở đó.

- Có gì xảy ra dọc đường hay không?

- Dạ có, thiếu chủ. Họ gặp phải một toán cướp nhưng đã được một lão nhân cứu thoát.

Il Woo ngừng xem sổ sách, ngẩng lên cau mày hỏi:

- Lão nhân? Lão nhân nào?

- Một lão già điên khùng mà Kim tiểu thư vô tình gặp trên đường. Cô nương ấy đã đãi lão một bữa ăn vì lão không có tiền. Tất cả chỉ có thế thôi ạ.

- Vậy giờ lão nhân đó đang ở cùng nàng ấy sao?

- Không ạ. Lão nhân đã biến mất khi họ đến Thanh Giang.

Il Woo trầm ngâm giây lát.

- Ngươi có tìm hiểu lão nhân ấy đến từ đâu không?

- Lão nhân này bí ẩn lắm ạ. Bọn thuộc hạ đã dò hỏi quanh đó thì họ chỉ biết lão đã tới ăn chực ở tửu điếm đó đã vài ngày nay. Lão tính tình như con nít và khùng khùng nên họ cũng không mấy bận tâm.

- Vài ngày nay rồi sao?

- Dạ phải. Thuộc hạ nghĩ là lão nhân này đã bị thương sau khi chống lại tụi cướp. Hình như lão nhân này chỉ giỏi khinh công thôi chứ võ công cũng thuộc hạng thường.

- Vậy sao? - Il Woo trầm tư hỏi - Vậy lão nhân đó sử vũ khí gì?

- Là một thanh kiếm mềm.

Il Woo giật mình hỏi:

- Trông lão ta ra sao?

- Lão ta thấp lùn, có cái mũi to và đỏ, râu tóc bạc phơ. Quần áo lão mặc thì y như cái bang, nhưng không bẩn thỉu.

- Được rồi. Ngươi ra ngoài đi. À, Suzy tiểu thư đâu?

- Tiểu thư đang tập đàn geomungo ngoài hậu viên ạ.

- Geomungo? - Il Woo nhẹ mỉm cười. Sau khi biết rõ thân thế của mình, Il Woo cảm thấy chàng và cô bé còn trở nên gần gũi thân thiết hơn vì họ có cùng một cha - Haha, lạ đây. Giờ con bé không chạy nhảy lung tung cơ đấy. Được rồi, ngươi có thể đi.

Il Woo đứng dậy đi ra hậu viên. Tiếng đàn của Suzy dù còn thô vụng nhưng cũng đã khá ngọt ngào, như tính cách của cô. Ngắm cô bé một lát rồi Il Woo vỗ tay thật lớn:

- Giai điệu hay lắm, tiểu muội!

Suzy nhận ra chàng thì reo lên mừng rỡ, chạy lại nắm lấy tay chàng, nhoẻn cười:

- Có phải tiếng đàn của muội hấp dẫn huynh tới đây không?

- Hahaha, muội cũng tự cao tự đại gớm nhỉ - Il Woo cười phá lên, gõ vào trán cô - có phải muội gặp được chàng trai tốt nào rồi đúng không? Sao tự nhiên lại học chơi đàn geomungo chứ?

Suzy đỏ mặt:

- Đừng có trêu muội. Muội chỉ là ngưỡng mộ So Eun tỉ tỉ nên mới bắt chước tỉ ấy thôi.

Il Woo đột nhiên cảm thấy tim chàng hơi nhói lên. Chàng thực sự rất nhớ So Eun. Suzy lúc này đã ngồi xuống tiếp tục luyện đàn. Nhìn gương mặt ửng hồng của cô, chàng chợt nghĩ tới Junho. Chàng không biết phải nói sao về chuyện Junho đã hứa hôn.

- Suzy, muội lại đây.

- Gì vậy, biểu ca?

- Muội thực sự thích Junho lắm, phải không?

Suzy cúi đầu, mân mê bím tóc, không trả lời.

- Ta hiểu tình cảm của muội, Suzy à. Nhưng có chuyện này ta phải nói với muội. Junho đệ ấy đã hứa hôn rồi?

- Huynh bảo sao? - Suzy ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.

- Đó là sự thật, Suzy à. Junho đã kể cho huynh nghe.

- Không thể nào đâu, biểu ca. Huynh ấy sống cùng chúng ta bao nhiêu năm qua, có bao giờ chúng ta nghe nói gì đâu?

- Cô nương đó sống ở ngoài quan ngoại và là con gái một người bạn của samchon. Gia đình hai bên đã hứa hẹn từ khi Junho còn nhỏ.

- Muội không tin. Muội phải đi hỏi huynh ấy.

Suzy vùng dậy chạy đi. Nhìn vai cô rung rung, Il Woo biết là cô đang khóc. Chàng khẽ thở dài, ngẩng nhìn lên bầu trời. Suzy còn có thể làm được gì đây? Làm sao con bé thắng nổi hôn thê của Junho được chứ?

Thế còn chàng thì sao? So Eun. Kim So Eun của chàng. Nàng ấy nhất định phải thuộc về chàng. Không ai có thể tước đoạt được. Chàng tự nói với mình.

o0o

Suzy chạy ào vào Binh xưởng. Cô quên mất là hắn không thích ai làm phiền khi hắn đang làm việc. Nhưng lúc này, trong đầu cô chỉ vang lên một từ duy nhất "hứa hôn". Hai tên gia nhân đứng ngoài cửa Binh xưởng không dám ngăn cô lại khi thấy cô nước mắt đầm đìa.

- Junho oppa! Oppa!

Junho đang đứng bên chiếc bàn thiết kế, vội vã ngoảnh nhìn. Hắn lo lắng khi thấy Suzy đang khóc và điều duy nhất mà hắn nghĩ đến là Il Woo hyung của hắn. Junho bước lại bên cô, căng thẳng hỏi:

- Gì vậy hả Suzy? Có chuyện gì sao? Il Woo hyung bị làm sao?

Suzy lúc này mới nhận ra cô đang ở trong Binh xưởng. Cô ngừng khóc, khẽ lắc đầu, không biết phải nói gì. Bao nhiêu dũng khí giờ đã không còn khi cô đứng trước mặt Junho.

- Suzy, nói ta nghe. Có chuyện gì xảy ra với hyung sao?

- Ani. Không phải là biểu ca. Mà là muội.

- Muội? Nói ta nghe ai khiến muội khóc vậy? Ta sẽ bắt hắn phải trả giá - Junho thở ra nhẹ nhõm, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Nhưng Suzy không thốt nổi lời nào. Cô ngoảnh ra nhìn hai tên gia nhân vẫn đứng trước cửa. Junho nói:

- Hai ngươi ra ngoài đi, trong này không còn việc gì đâu. Nào, Suzy, lại đây ngồi xuống rồi từ từ nói cho huynh nghe chuyện gì.

Suzy ngồi xuống, mắt cô liếc nhìn Junho, bất giác nhận ra gương mặt hắn nhợt nhạt và có vẻ ốm đi. Cô kêu lên:

- Oppa, huynh ốm sao? - Cô đặt tay lên má hắn, lo lắng.

Junho kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng nói:

- Huynh không sao, Suzy à. Giờ huynh đang bận lắm. Nếu không có gì quan trọng thì để về nhà nói sau nhé? Tối nay ta sẽ đến tìm muội.

- Huynh đã hứa hôn rồi phải không? - Suzy cúi đầu thì thầm hỏi.

- Sao? Muội bảo sao? Ta nghe không rõ.

- Huynh đã hứa hôn rồi phải không? - Suzy nhắc lại, lần này to và rõ ràng hơn.

- Ồ chuyện đó ấy hả? - Junho mỉm cười, vuốt tóc cô rồi nói - Chỉ có vậy thôi sao? Thế mà muội làm huynh sợ quá đi. Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó, nhóc con? Có phải muội muốn tặng quà cưới cho ta không?

Suzy ngẩng nhìn hắn, run run hỏi:

- Vậy... vậy... vậy chuyện đó là thật?

- Geureom. Huynh đã già rồi, muội không thấy sao? Đã đến lúc huynh phải mang về một tẩu tẩu xinh đẹp cho muội rồi, không phải sao?

- Ai cần tẩu tẩu chứ - Suzy cao giọng nói - Tóm lại, muội chỉ muốn biết có phải huynh có hôn thê rồi không, vậy thôi.

- Il Woo hyung nói với muội sao? - Junho ngạc nhiên khi thấy Suzy nổi cáu - phải, chuyện đó không sai. Chỉ là ta chưa có thì giờ nói với muội thôi. Muội giận vì ta không nói trước với muội à?

- Oppa, huynh giả vờ ngốc hay ngốc thật vậy? Muội ghét huynh - Suzy òa lên khóc rồi đứng dậy, chạy ra ngoài.

- Suzy! - Junho đuổi theo nắm lấy tay cô kéo lại - Có chuyện gì với muội hôm nay vậy? Huynh ngốc? Muội ghét huynh? Là sao? Rốt cuộc có chuyện gì thế?

Suzy ngoảnh lại, nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô có thể thấy sự chân thành và quan tâm của hắn, đành khẽ thở dài, run giọng nói:

- Thì ra huynh ngốc thật, không phải giả vờ. Huynh thật không biết muội thích huynh, phải không?

Junho sững người, buông tay Suzy ra. Hắn không ngờ đến tình huống này. Nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hắn và Il Woo về Suzy, hóa ra hyung của hắn đã biết tình cảm của Suzy dành cho hắn. Chỉ là bình thường hắn coi cô như tiểu muội nên nghĩ cô cũng coi hắn như đại ca. Giờ hắn phải làm sao đây?

- Giờ thì huynh biết rồi đó. Nhưng chả để làm gì cả. Huynh đã có hôn thê của huynh rồi. Muội... Muội...

Cô không nói hết câu, xoay người chạy ào ra cửa. Junho đứng ngẩn người một lúc rồi đuổi theo cô. Sau khi biết về thân thế thật sự của mình, hắn tự hứa sẽ chăm sóc cho Suzy nhiều hơn nữa, vì giờ thì cô bé đã thật sự là biểu muội của hắn.

- Suzy! Đứng đó nguy hiểm lắm. Lùi lại mau.

Junho hét lên. Suzy đang đứng trên đỉnh Đồi, nhìn xuống Thung lũng linh hồn. Gió lạnh thổi mạnh khiến chiếc váy màu thiên thanh của cô bay phần phật. Hình dáng nhỏ bé của cô run rẩy như thể sắp bay theo gió.

- Suzy!

Hắn kêu lên lần nữa, rồi nhún mình bay lên, túm lấy eo cô, bế bổng cô lên. Suzy không phản đối nhưng Junho có thể thấy mặt cô đầm đìa nước mắt.

- Suzy, ta xin lỗi, xin lỗi muội. Ta đã không biết tình cảm của muội. Ta xin lỗi.

Giọng hắn ấm áp và đầy dịu dàng. Suzy lùi lại, gượng cười:

- Không phải tại huynh, sao lại xin lỗi muội chứ... Muội... Chỉ là muội đã không bộc lộ cho huynh thấy thôi.

Junho chợt nhận ra Suzy thực sự đã trưởng thành. Khuôn mặt xinh đẹp của cô không còn bầu bĩnh nữa mà thon dài, mịn màng, ra dáng một thiếu nữ. Hắn tự trách mình đã vô tâm khiến một cô bé đáng yêu như Suzy phải chịu đựng khi âm thầm dành tình cảm cho hắn.

- Suzy, muội lúc nào cũng là tiểu muội tốt của huynh. Muội còn nhớ không? Chúng ta đã ở bên nhau, chơi cùng nhau suốt thời thơ ấu. Những năm tháng này luôn là thời gian hạnh phúc đối với huynh - Junho đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nói. Suzy cúi đầu yên lặng nên hắn tiếp tục - Suzy, đừng khóc như thế này nữa được không? Nhìn muội khóc khiến ta thực sự đau lòng lắm. Ta hứa với muội, sau này cho dù thế nào đi nữa, ta vẫn luôn chăm lo cho muội, không bao giờ thay đổi.

Suzy ngước nhìn hắn. Huynh nghĩ muội vẫn còn là một đứa trẻ hay sao? Oppa, muội đã lớn rồi, đã lớn rồi huynh không nhận ra sao? Nghĩ thế nhưng khi Suzy nhìn vào đôi mắt dịu dàng của hắn, cô cảm thấy rất ấm áp. Tình yêu vốn không thể ép buộc được. Suzy hiểu điều đó. Chỉ cần hắn luôn ở đây, bên cạnh cô, quan tâm cô, thế cũng đã đủ rồi. Cô không thể khiến hắn lo lắng thêm nữa. Suzy lặng lẽ gật đầu.

- Để ta đưa muội về. Không được khóc nữa đâu, hứa nhé? Muội khóc trông xấu xí lắm.

Suzy đấm vào ngực hắn, kêu lên:

- Huynh xấu thì có.

Junho nhảy lùi lại, nhăn mặt.

- Sao thế? Huynh giả vờ đau hả? Muội không để huynh lừa muội nữa đâu.

Suzy vừa nói vừa đấm liên tục vào ngực hắn rồi bỏ chạy. Cô không biết được là phía sau cô, Junho cố gắng kìm nén cơn đau dội lên trong ngực. Hắn đứng một lát cho dịu cơn đau rồi đuổi theo cô.

Cả hai không để ý phía sau bụi cây gần đó, Il Woo âm thầm quan sát hai người.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét