Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Tội ác)


Junho đóng cánh cửa chính lại. Hắn quyết định đến Yoon gia vào ban ngày. Ánh nắng chiếu vào nhà qua cửa sau khiến cho phòng khách của nhà họ Yoon đỡ lạnh lẽo.

Mọi thứ trong nhà năm xưa đều đã bị cháy rụi, chỉ còn lại những món đồ bằng sứ dày là còn nguyên vẹn, giờ được đặt gọn gàng trên giá trong phòng khách. Mặc dù căn nhà luôn được lau chùi sạch sẽ nhưng có lẽ không ai chú ý đến những chiếc bình sứ này nên chúng bám đầy bụi. Hắn lấy hết các bình sứ đặt xuống đất rồi thận trọng xem xét từng cái một.

Không có gì ngoài tàn tro bên trong. Hắn ngồi bệt xuống đất, nhìn lại một lượt rồi bất chợt một ý nghĩ lướt qua đầu hắn. Hắn vội ngồi dậy, nhấc từng chiếc bình lên và gõ nhẹ. Cuối cùng, từ một chiếc bình thon dài, hắn nghe âm thanh trầm hơn, khác hẳn những chiếc còn lại. Hắn thận trọng nhìn kỹ trong và ngoài bình nhưng vẫn không thấy có gì đặc biệt. Bỗng hắn nhận ra đáy bên trong và bên ngoài của bình không giống nhau. Nếu mà như vậy thì nhất định chiếc bình này có hai đáy. Nghĩ vậy rồi hắn thò tay vào trong bình, sờ thật kỹ và phát hiện một cái lẫy nhỏ hơi gồ lên. Hắn gạt cái lẫy và nghe một tiếng "tách" nhẹ, rồi đáy bên dưới của chiếc bình rời ra.

Thì ra người thợ làm ra chiếc bình đã tận dụng hình vẽ trang trí bên ngoài của chiếc bình để che giấu khớp nối giữa hai đáy của nó. Và rơi ra từ đáy thứ hai của bình là một mẩu giấy da. Hắn vội vã mở ra đọc. Lần này chữ được viết rõ ràng chứ không dùng mực vô hình. Nét chữ mạnh mẽ của đàn ông nên hắn đoán chắc là của Yoon Kang Woo tiền bối.

Nhưng Junho đọc hoài vẫn không hiểu được nội dung mảnh giấy viết cái gì. Các chữ cái rõ ràng là ngôn ngữ địa phương nhưng lại vô nghĩa. Hắn vô cùng bối rối. Hắn nhìn lại một lần nữa, bất giác phát hiện ba chữ "Yoon Kang Woo", viết dọc từ trên xuống. Hắn chợt hiểu ra người viết đã viết ngược so với cách viết thông thường, từ trên xuống và từ phải sang. Tim hắn đập mạnh. Và đây là những gì được viết trên tấm giấy da:

"Ta vô tình biết được Bae Seung Yoo và Hwang Jung Min quan hệ bất chính, sinh ra một đứa con trai. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Chúng đem giết bỏ con trai của Dong Gun rồi tráo đổi hai đứa trẻ với nhau.

Chuyện này quá xấu xa. Ta không nghĩ là lão phu nhân và Dong Gun đại ca có thể chịu đựng nổi. Ta thấy rối trí và không biết phải làm thế nào. Muốn nói với phu nhân mà nàng mới sinh con, ta sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của nàng. Vì vậy, ta viết vào đây phòng trường hợp ta gặp nguy hiểm.

Yoon Kang Woo"

Junho ngồi lặng đi một lúc lâu. Hóa ra Yoon tiền bối là người đã biết sự thật, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Bae Dong Gun, cha hắn, và danh tiếng của Bae gia nên đã không nói ra. Nếu như vậy thì đám cháy năm xưa...

Junho đứng bật dậy. Đó không phải là đám cháy vô tình. So Eun đã đúng. Không lẽ sư phụ nàng đã đoán biết được phần nào sự thật nên đã bắt So Eun phải luyện võ công và trở lại đây để điều tra? Nhất định là sư phụ nàng đã nghi ngờ Bae Seung Yoo và Hwang Jung Min đã âm mưu giết hại họ nên bà sợ không dám cho So Eun biết toàn bộ câu chuyện. Có lẽ sư phụ nàng lo một khi nàng biết sự thật thì thù hận sẽ khiến nàng hành động thiếu suy nghĩ và gặp nguy hiểm.

Junho cảm thấy lạnh người. Nếu Bae Seung Yoo dám hại cả nhà Yoon tiền bối để bịt miệng thì ông ta cũng dễ dàng làm điều tương tự với So Eun nếu bị dồn đến mức đó. Cho dù ông ta yêu thương Bae Il Woo tới cỡ nào đi nữa, ông ta nhất định là không muốn kế hoạch của mình bị sụp đổ. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Seung Yoo muốn đi cùng Il Woo tới Kim gia trang. Hắn nghĩ ông ta muốn điều tra thân phận của So Eun.

Junho để lại đồ đạc trở lại chỗ cũ, chỉ mang theo tấm giấy da rồi hướng về phía Dược y phường.

Dược y phường là nơi trị bệnh cho cả Tử hoa thôn. Người trong thôn đều biết rất rõ ràng Joo Jin Mo trước đây đã từng là đại phu ở vùng sơn cước. Một lần, khi trị bệnh cho con trai tộc trưởng nhưng không cứu được, Jin Mo và cả nhà bị đuổi khỏi tộc. Lang thang với vợ và ba con trai, Jin Mo vừa đi vừa chữa bệnh để kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày. Một lần, vô tình gặp Bae Seung Yoo ở Trấn tơ lụa khi ông đang chữa bệnh cho một đứa trẻ bị ngất xỉu đột ngột trên phố. Nhận ra tài năng của ông và hài lòng khi đàm đạo với ông về y thuật nên Bae Seung Yoo đã đưa cả nhà ông về Tử hoa thôn. Nợ ân nghĩa đó, họ vô cùng trung thành với Bae gia, mà đặc biệt là Bae Seung Yoo.

Lúc này trong Dược y phường rất đông người bệnh. Junho bước vào trong. Nhìn thấy hắn, Jin Mo mỉm cười, cúi chào. Không hiểu vì lý do gì, Jin Mo luôn yêu mến và kính trọng Junho dù hắn chỉ đáng tuổi con cháu.

- Lee binh chủ, ngài đã thấy khá hơn chưa?

- Cám ơn Joo đại phu. Khá nhiều lắm rồi. Ông thấy đấy, sắc mặt ta đã sáng sủa chưa.

Jin Mo gật đầu.

- Ta có chuyện này muốn bàn với ông. Ông không ngại chứ?

Jin Mo nhìn quanh rồi đáp:

- Xin mời vào trong, Lee binh chủ. Ở đây không tiện.

- Được, vậy ông dẫn đường.

Cả hai đi qua dược thảo viên, nơi Jin Mo trồng rất nhiều vị thuốc, rồi bước vào thư phòng nơi Jin Mo nghiên cứu và ghi chép lại những bài thuốc từ kinh nghiệm của ông. Có lẽ nhận thấy vẻ mặt nghiêm trang của Junho, Jin Mo cũng đoán được chuyện hắn định nói rất quan trọng.

- Lee binh chủ, mời ngồi.

Giọng nói khiêm nhường, nhũn nhặn của Jin Mo khiến Junho cảm thấy bối rối. Hắn nói:

- Ta chỉ là hậu bối, ông đừng quá khách sáo.

Jin Mo cười hiền từ rồi trầm giọng nói:

- Ta không biết tại sao nhưng luôn có cảm giác lạ lùng về ngài, Lee binh chủ - ông ngừng giây lát rồi khẽ lắc đầu - ngài định nói chuyện gì?

Junho không nói gì, chỉ đặt hai tấm giấy da lên bàn. Một tấm 20 năm về trước được để trong người đứa trẻ bị bỏ lại trong rừng. Một tấm hắn mới tìm thấy ở nhà Yoon tiền bối. Khi Jin Mo nhìn thấy tấm da đầu tiên, mặt ông biến sắc. Ông lắp bắp:

- Lee binh chủ, ngài lấy ở đâu ra cái này?

- Trong tấm vải lụa bọc ta 20 năm về trước - Junho đáp.

Jin Mo run rẩy đánh rơi tấm da lên bàn, chăm chăm nhìn hắn, không thốt lên lời. Ông mở miệng ra, cố hớp lấy không khí để thở rồi khó khăn nói:

- Lee binh chủ, ngài là...

Junho gật đầu:

- Ta chỉ là con nuôi của cha ta thôi. Cha đã cứu được ta năm xưa và nuôi dạy ta thành người.

Jin Mo không biết cảm giác của ông lúc này là thế nào, sung sướng hay khổ sở? Ông nói:

- Thiếu chủ, tạ ơn trời đất, cậu vẫn còn sống. Ta không nên làm vậy với cậu, mong cậu hiểu cho là ta chỉ...

Bất giác Jin Mo ngừng lời. Ông không biết Junho đã biết được bao nhiêu phần sự thật. Junho vỗ nhẹ vào cánh tay ông, điềm tĩnh nói:

- Joo đại phu, ông cứ ngồi xuống đi. Ta hiểu. Năm xưa nếu không nhờ lòng tốt của ông thì ta chắc chắn là đã chết rồi. Ta không trách ông. Ta đã biết sự thật từ lâu nhưng chưa tìm được cơ hội thuận tiện để đa tạ ông một cách đàng hoàng.

- Lee binh chủ, ồ, ta phải gọi là thiếu chủ mới đúng, xin đừng nói như vậy. Ta lẽ ra không nên nghe theo ông ấy...

Jin Mo lại ngừng bặt, Junho mỉm cười:

- Ông không cần phải ngại, ta biết hết mọi chuyện rồi.

- Mọi chuyện?

- Phải. Ta biết ai muốn ta phải chết. Ta không có ý định công bố sự thật này và ta thực sự muốn cho qua mọi chuyện. Il Woo hyung giống như đại ca ruột thịt của ta. Dù cùng tuổi nhưng lúc nào cũng quan tâm, chia sẻ với ta mọi thứ mà huynh ấy có. Việc ta bị như thế này không phải là lỗi của huynh ấy. Ta còn sống và cuộc đời ta không đến nỗi nào, ông thấy đấy, nên chỉ cần biết thân thế thật sự là đã đủ với ta rồi.

- Thiếu chủ, tuy cậu còn trẻ nhưng đã suy nghĩ chín chắn lại đại lượng như vậy. Lão già này thật sự rất ngưỡng mộ cậu.

- Đại phu, ông quá lời rồi. Ông là người tốt và lòng nhân hậu của ông đã đặt vào đúng chỗ. Chính vì lý do đó mà ta đến đây gặp ông hôm nay để cho ông biết một chuyện khác.

Hắn đẩy tấm da thứ hai ra trước mặt Jin Mo:

- Ông đọc cái này đi. Từ trên xuống và từ phải qua.

Junho nói thêm khi thấy Jin Mo định đọc theo cách thông thường. Chỉ vài giây sau, mặt ông đã tái nhợt:

- Chuyện này là...

- Ông có nhận ra đây là nét chữ của Yoon tiền bối hay không?

- Đúng vậy. Có vẻ như là nét chữ của ông ấy. Nhưng...

- Ông không tin có phải không? Ta tìm thấy tấm da này trong Yoon gia. Ta nghĩ, nếu có ai đó muốn bôi nhọ Bae Seung Yoo, thì họ sẽ không giấu nó thận trọng như vậy chừng ấy năm, có phải không?

- Cậu nói phải. Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Junho trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Hôm nay ta đến là muốn ông xác nhận lại chuyện năm xưa. Giờ mọi thứ đúng như ta dự đoán nên ta thấy lo cho một người...

- Người đó là ai vậy thiếu chủ?

- Là Kim tiểu thư.

- Kim tiểu thư? Có phải ý cậu muốn nói là Đại mỹ nhân Kim So Eun?

- Phải. Là nàng ấy. Theo ta được biết, nàng ấy có thể có quan hệ với Yoon gia, nên đã đến đây điều tra. Sáng nay, đại ca đã cùng Bae Seung Yoo tới Kim gia trang để tìm cô ấy. Ta e là...

- Cậu lo Nhị gia sẽ làm gì cô ấy sao?

- Ta mong là ta phán đoán sai, nhưng cũng có thể lắm. Nếu ông ta biết được Kim tiểu thư thực sự muốn điều tra sự thật thì sẽ thế nào? Có chuyện gì mà ông ta không dám làm?

Junho cảm thấy Jin Mo rùng mình. Khuôn mặt ông nhợt nhạt đầy lo lắng. Hắn tiếp:

- Vì vậy ta muốn nhờ ông một việc.

- Xin cứ nói, thiếu chủ.

- Ta muốn ông cùng ta tới Kim gia trang.

- Ý cậu là...

- Ta không biết chuyện gì xảy ra ở đó. Ông theo ông ta nhiều năm, nên ta chắc ông hiểu rõ thói quen dùng độc dược của ông ta, điểm mạnh, điểm yếu, vân vân... Ta sợ...

- Cậu muốn ta giải độc cho cô ấy khi cần thiết, có phải không?

Junho thở dài, nhìn ra ngoài cửa, trầm lặng đáp:

- Ông thông minh lắm, Joo đại phu. Giờ sự việc khẩn cấp. Họ đã đi trước chúng ta khá lâu rồi. Tất nhiên, nếu ông từ chối ta cũng không nài ép.

- Ta đi với cậu, thiếu chủ - Jin Mo trả lời sau một lúc lâu suy nghĩ rồi thêm - nhưng xin hãy hứa với ta một chuyện.

- Ông cứ nói.

- Xin đừng hại ông ấy, thiếu chủ. Cho dù ta không đồng tình với những gì ông ấy đã làm nhưng ta nợ ông ấy rất nhiều. Xin thiếu chủ hiểu cho.

Junho thở dài:

- Ta chưa bao giờ muốn hại ông ấy, Joo đại phu. Dù sao thì ông ấy cũng là cha của Il Woo. Tính mạng của ông ấy phụ thuộc vào quyết định của Kim tiểu thư chứ không phải ta. Nhưng ta hứa với ông sẽ nói với nàng ấy nguyện vọng của ông.

- Cám ơn cậu, thiếu chủ.

- Hãy nhớ, chỉ ông và ta biết chuyện này, đừng nói với ai, kể cả phu nhân của ông. Chúng ta phải giữ bí mật chuyến đi này. Nếu không sẽ rất nguy hiểm cho Kim tiểu thư, ông hiểu không?

- Ta hiểu. Ta nghĩ cậu nên mang về một ít thảo dược. Người ta sẽ nghĩ cậu tới tìm ta để khám bệnh.

- Ồ, cám ơn ông. Ông thật là chu toàn.

- Vậy ta đi thu xếp rồi đợi cậu ở Cổng thôn nhé?

- Không. Ở trấn Tơ lụa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét