Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Trái tim tan vỡ)

- Junho! Đệ về rồi hả?
Junho mỉm cười khi nhận ra Il Woo đang ngồi bên bàn đợi hắn trong sân. Hắn vội vã bước vào và nói:
- Sao huynh không vào trong? Ngoài này lạnh lắm.
- Xin lỗi đệ. Ta nghĩ ta nên nói với con bé sự thật, như thế tốt cho Suzy. Nhưng ta không nghĩ là nó chạy tới tìm đệ như vậy. Đừng giận con bé.
- Đệ đâu có giận. Suzy vẫn còn là một đứa trẻ. Con bé sẽ sớm quên mọi chuyện thôi, huynh đừng lo.
- Vậy thì tốt - Il Woo vỗ nhẹ vào vai hắn, mỉm cười - À, tiện đây đệ không quá bận rộn. Hay chúng ta luyện kiếm một lúc nhé? Đã lâu lắm rồi, ta cũng muốn xem đệ lười biếng hay là chăm chỉ đây.
Junho do dự. Nhìn vẻ mặt đầy hào hứng của Il Woo, hắn không nỡ từ chối.
- Thiếu chủ!
Lee Sang bước ra, trên tay bưng một chén thuốc còn đang bốc khói:
- Junho bị ốm mấy bữa nay và đang phải uống thuốc đây, cậu xem. Ta bắt nó nghỉ mà nó có chịu đâu.
- Ồ, Junho à - Il Woo thốt lên, nắm lấy cánh tay hắn - Đừng làm việc quá sức chứ. Đúng là trông đệ nhợt nhạt lắm. Xin lỗi đệ, ta vô tâm quá. Mau vào trong nghỉ ngơi đi.
Junho thấy cảm động, hắn để Il Woo kéo hắn vào nhà.
- Hyung, đơn hàng của Jung trang chủ phải giao vào ngày mai rồi, đệ không thể...
- Được rồi. Chúng ta chưa bao giờ thất hẹn cho đến bây giờ mà, nên đệ dừng lo. Để ta nói với Jung trang chủ cho chúng ta thêm vài ngày, ta nghĩ không có vấn đề gì đâu.
- Đệ không sao mà. Hai người đừng có làm quá lên như vậy chứ. Mà đệ trông huynh cũng khá hơn nhiều đó. Từ lúc huynh tới, đệ chưa nghe tiếng huynh ho lần nào.
- Ừ, Seung Yoo samchon đã tìm ra loại thuốc mới cho ta. Đến giờ có vẻ ổn.
Junho nghe Il Woo gọi Bae Seung Yoo là "samchon" nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. So Eun đã không nói cho Il Woo là hắn cũng biết sự thật nên hắn cứ vờ như không biết gì hết.
- Junho à, ta có chuyện này muốn thương lượng với đệ.
- Huynh cứ nói.
- Hôm trước ta có tới gặp So Eun.
Junho lơ đãng hỏi:
- Vậy sao? Cô nương đó đã rời Trấn Tơ lụa rồi phải không huynh? Không lẽ chuyện huynh định nói có liên quan đến nàng ấy?
- Phải. Muội ấy đã hứa sẽ cho ta một cơ hội.
Tim Junho thắt lại nhưng hắn vẫn điềm tĩnh gật đầu mỉm cười:
- Chúc mừng huynh. Khi nào thì cả hai cho đệ uống rượu mừng đây?
Il Woo mỉm cười lắc đầu:
- Ồ, đệ muốn có tẩu tẩu đến thế rồi sao? Chưa đâu. Cho ta một cơ hội không có nghĩa là ta có thể chiếm được trái tim muội ấy.
- Huynh vừa anh tuấn và tài giỏi, đâu có khó khăn gì với huynh chứ?
- Vì ta không thấy yên tâm nên ta muốn rời Tử hoa thôn một chuyến.
- Huynh định đi đâu?
- Kim gia trang?
- Kim gia trang? - Junho tỏ vẻ ngạc nhiên - Là ở đâu?
- Là nhà của So Eun. Ta muốn tới đó, một phần là vì cô ấy. Nhưng còn có một lý do nữa là ta muốn học hỏi sản xuất tơ.
- Sản xuất tơ?
- Phải. Khi chúng ta thành thân rồi, ta nghĩ đó là công việc muội ấy muốn làm khi trở về đây.
"Khi chúng ta thành thân". Những từ này chẳng khác gì tiếng sét ngang tai Junho. Hắn không còn có thể điềm tĩnh được như trước. Hắn nhấp một ngụm thuốc và nhăn mặt như thể thuốc của hắn rất là đắng.
- Huynh thật là lo nghĩ chu toàn, đệ ủng hộ huynh. Nhưng huynh cũng phải lo cho sức khỏe của huynh. Thời tiết mỗi lúc một xấu đi.
- Ta sẽ không sao đâu, đệ đừng lo. Seung Yoo samchon sẽ đi cùng với ta.
- Ồ, thế thì tốt. Vậy khi nào huynh định đi?
- Sáng sớm ngày mai.
Junho vẫn ngồi yên lặng sau khi Il Woo đã rời đi từ lâu. Hắn mỉm cười cay đắng. Đó là những gì mà hắn muốn, hắn còn có thể trách ai chứ?
- Junho à, ta không nghĩ So Eun có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ đâu.
Lee Sang khẽ nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn ngẩng đầu mỉm cười:
- Sao cha lại bảo như thế là thay lòng đổi dạ chứ? Con đã muốn muội ấy yêu hyung. Đó là ước mong của con.
- Junho, con sai rồi. Nhìn vẻ mặt của nó ngày hôm đó, nó nhất định là yêu con lắm.
- Cha, không cần nhắc lại chuyện cũ đâu. Có hyung chăm lo, muội ấy sẽ ổn thôi.
- Ta thực sự không hiểu nổi bọn trẻ các con bây giờ nghĩ gì nữa. Thôi được, con cố mà tìm ra một người nào đó làm hôn thê của con đi. Vở kịch là do con bày ra thì con cứ diễn một mình đi, ta không can thiệp vào nữa.
Junho lẳng lặng nhìn theo cha rời khỏi phòng.
Muội ấy rồi sẽ ổn thôi, cha. So Eun sẽ chỉ nhớ người nào thực lòng quan tâm đến muội ấy.
Hắn tự nói với chính mình.
oOo
- Joo đại phu!
- Ồ, thiếu chủ. Ta đã cho người mang thảo dược tới cho Nhị gia rồi mà.
Il Woo khẽ lắc đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế cao đặt trước quầy thuốc.
- À không, ta tới không phải vì chuyện đó. Joo đại phu, ông biết Junho bị ốm phải không? Đệ ấy không nói gì khiến ta thấy hơi lo lắng.
Joo Jin Mo hiểu rõ tình cảm gắn bó thân thiết giữa Il Woo và Junho, bèn mỉm cười nói:
- Cậu ấy bị nội thương. Ta đã kê đơn rồi nên không sao đâu.
Il Woo cau mày hỏi:
- Nội thương? Sao đệ ấy lại bị thế?
- Ta nghe nói khi thử binh khí mới đã bị như vậy. Cũng không có gì nghiêm trọng đâu nên thiếu chủ không phải lo lắng.
- Vậy được rồi, ta không phiền ông làm việc nữa - Il Woo đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, chàng quay lại rồi nói - đừng nói với Junho là ta hỏi nhé, Joo đại phu. Ta không muốn đệ ấy khó xử.
- Ta hiểu mà, thiếu chủ.
Joo Jin Mo lặng lẽ nhìn theo Il Woo. Đôi mắt ông đầy vẻ buồn rầu.
- Phu quân, sao ông còn đứng đó?
Jin Mo khẽ thở dài, cúi xuống chỉnh lại cái cân trên bàn, không đáp.
- Ông vẫn còn nhớ lại chuyện cũ đấy hả? - Joo phu nhân cũng thở dài - Đó là số mệnh của thiếu chủ, sao ông cứ phiền não mãi thế.
- Phu nhân, bà biết đấy, tâm của tôi không yên từ bấy đến nay.
- Nhưng Nhị gia lúc nào cũng tốt với gia đình chúng ta. Nếu không nhờ ông ấy, làm sao chúng ta có cuộc sống tốt như bây giờ chứ? Il Woo thiếu chủ cũng là người tốt, lại rộng lượng, tài giỏi. Ông còn lo lắng điều gì?
- Nhưng tôi vẫn thấy tội lỗi lắm. Giá mà năm xưa, ta làm cách khác...
- Cách nào? Nhị gia xem chúng ta như người thân mới giao phó cho ông chuyện đó. Ông không giết đứa trẻ là cho nó một cơ hội sống rồi. Chúng ta không thể quyết định được vận mệnh của cậu ấy, ông ạ.
Jin Mo lại thở dài, trầm ngâm giây lát rồi chợt nói:
- Đôi khi tôi cứ mong giá mà Lee binh chủ là thiếu chủ năm xưa của chúng ta. Tôi không biết nữa. Biết đâu có phép lạ nào đấy...
- Ông chỉ có một chủ nhân thôi, phu quân. Đó là Nhị gia. Thôi nào, vào trong ăn cơm. Đừng nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa.
Jin Mo ngẩng nhìn trời, biết là phu nhân của ông nói đúng. Ông đã làm tất cả những gì có thể rồi. Ông thở dài rồi theo phu nhân bước vào trong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét