Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Cuộc gặp gỡ bất ngờ)



Thanh Giang cuồn cuộn chảy. Khi chiếc thuyền rời bến, trời vẫn còn mù sương. Hình ảnh dọc hai bên sông khiến Suzy, một cô gái nhỏ lần đầu tiên được bước chân ra bên ngoài, cảm thấy vô cùng thích thú. Dù đây là lần đầu đi thuyền nhưng Suzy không hề bị say. Cô chạy tung tăng qua lại trên mạn thuyền như một đứa trẻ. Junho cũng phải thầm thú nhận là có cô, cuộc hành trình của họ đỡ tẻ nhạt.

Suzy ríu rít suốt ngày, không khác gì một con chim nhỏ, nhưng mỗi khi quan tâm đến Junho, cô lại giống như một thiếu nữ trưởng thành. Chỉ nhìn thoáng qua, Joo Jin Mo cũng có thể biết được tình cảm cô dành cho Junho không hề đơn giản, nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm cô giống như thế. Đôi khi, bắt gặp Junho đứng lặng ở mũi thuyền, nhìn ra xa xăm và vẻ mặt của hắn vô cùng thống khổ, Jin Mo hiểu trái tim hắn chỉ hoàn toàn dành cho Kim So Eun tiểu thư mà thôi. Nàng ấy chính là lý do cho cuộc hành trình này của hắn.

- Thiếu chủ!

- Joo đại phu, xin cứ gọi ta là binh chủ như trước. Suzy không biết chuyện gì cả đâu.

- Ta hiểu. Lee binh chủ. Cậu thấy lo lắng cho Kim tiểu thư lắm, phải không?

Junho thở dài. Đôi mắt hắn đăm đắm nhìn đến tận chân trời.

- Ta hy vọng là không có gì xảy ra cả. Ta chỉ mong chuyến đi này của chúng ta là vô ích.

- Nhị gia bình thường là một người nho nhã, lịch thiệp. Lý do duy nhất khiến ông ấy phải làm chuyện xấu chỉ là vì thiếu chủ, à ý ta là Il Woo thiếu chủ thôi.

Junho không nói gì. Liệu con người ta có thể nào làm những việc phi nhân tính chỉ vì lợi ích của riêng họ không? Còn bao nhiêu người phải chết nữa đây? So Eun, hắn hay Joo đại phu, những người biết toàn bộ sự thật?

- Xin lỗi, Joo đại phu. Ta không muốn lôi kéo ông vào chuyện này chút nào.

- Lee binh chủ, bao nhiêu năm qua, ta đã sống trong sự hối hận dày vò. Ta luôn nghĩ đến cậu và tâm ta không được bình an một phút giây nào. Ta cũng muốn Nhị gia dừng tay lại. Chuyện quá khứ cũng cần phải khép lại để thế hệ sau có thể sống mà không phải đau khổ vì thế hệ trước.

- Joo đại phu, ông thật là người có tấm lòng nghĩa hiệp. Ta chưa bao giờ trách cứ ông nên đừng có cảm giác tội lỗi nữa. Đó là số mệnh của ta, không phải là lỗi của ông. Nhờ có ông, ta mới có cơ hội sống sót.

Joo Jin Mo khẽ thở dài. Ông Trời đã cho ông một cơ hội để chuộc lỗi, vì vậy cho dù khó khăn cỡ nào, ông cũng không bỏ cuộc. Còn hơn là phải sống hối hận trong suốt phần đời còn lại.

- Hai vị, chúng ta chuẩn bị cập bến rồi. Xin lui vào trong. Sóng ở gần bờ mạnh lắm nên không an toàn đâu ạ.

Junho và Joo Jin Mo vội vã bước vào khoang. Hắn nhìn quanh nhưng không thấy Suzy đâu cả. Junho bỗng thấy lo lắng, vội vã nhìn ra cửa:

- Này, thuyền nhân, ngươi có thấy tiểu thư nhà chúng ta đâu không?

Thuyền nhân lắc đầu:

- Tiểu nhân không biết. Để tiểu nhân đi tìm xem sao.

Đúng lúc đó, thuyền va mạnh vào bờ rồi đột nhiên họ nghe có tiếng ai đó hét lên và một vật nặng rơi xuống nước. Junho hoảng sợ chạy ào ra. Trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì, hắn thấy một bóng áo tím nhảy xuống nước.

Junho nhanh chóng nhảy xuống bờ rồi chạy ra phía bậc cầu thang bằng đá dẫn xuống sông. Lúc này, người áo tím đã vớt được Suzy lên bờ. Junho vội vã đỡ lấy cô từ tay người áo tím rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống cát. Nhìn cô mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, hắn bối rối không biết phải làm thế nào. Người của Tử hoa thôn từ xưa tới nay không thông thạo sông nước. Người áo tím thấy vậy vội nói:

- Xin công tử tha lỗi. Tại hạ chỉ là bắt buộc phải làm vậy thôi.

Dứt lời, người áo tím một tay đặt tay lên ngực Suzy, ấn mạnh nhiều lần rồi áp miệng vào miệng cô để giúp cô thở được. Trong tình huống khẩn cấp, Junho cũng không chú ý lắm đến cách làm của người áo tím mà chỉ chăm chú lo lắng quan sát Suzy. Joo Jin Mo lúc này đã mượn được một chiếc chăn nhỏ, trùm lên người cô để giữ ấm. Vài giây sau, nước từ trong miệng Suzy trào ra. Người cô run lên rồi cô từ từ mở mắt ra.

- Suzy, muội không sao chứ?

Suzy nhoẻn cười khi thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của Junho. Hắn cau mày nói:

- Muội còn cười được sao? Muội có biết là làm cho ta suýt vỡ tim mà chết vì lo cho muội hay không? Nếu không có vị công tử này cứu muội, ta thật không biết phải làm sao nữa.

Giờ Suzy mới ngoảnh nhìn sang người áo tím đang quỳ bên cạnh cô. Lúc này, cả Junho mới nhận ra người này còn rất trẻ tuổi và vô cùng anh tuấn. Chàng khẽ lắc đầu như hàm ý chỉ là chuyện nhỏ rồi từ từ đứng dậy. Junho bế Suzy lên tay rồi cũng đứng dậy, vội vã nói:

- Công tử! Có thể cho tại hạ biết danh tính của các hạ được không? Chúng ta nhất định phải tạ ơn công tử mới được.

- Ồ, có gì đâu. Tại hạ đến từ Kim gia trang. Kim Myungsoo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét