Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Ghen tuông)


Xe ngựa đã sẵn sàng nhưng Myungsoo vẫn nấn ná chưa muốn rời đi, chàng còn muốn tạm biệt So Eun. Nhớ đến khuôn mặt kiều diễm và nụ cười rạng rỡ của nàng bất giác trái tim Myungsoo xao xuyến, nao nao khó tả.

Đúng lúc đó, một tên gia nhân chạy hớt hải vào báo:

- Tiểu chủ!

Myungsoo ngoảnh lại, hơi cau mày:

- Có chuyện gì thế?

- Có một công tử hào hoa xin được gặp trang chủ. Người đang đợi ở bên ngoài.

- Vậy thì có cái gì mà ngươi phải cuống lên? Để ta ra xem sao.

Myungsoo bước nhanh ra cổng. Công tử hào hoa gì chứ? Những từ này khiến chàng thấy bất an. Nàng vừa mới về đến nhà đã có nam nhân đến tìm ngay được rồi. Có phải hắn chính là người khiến nàng phải buồn lòng? Từ xa, Myungsoo đã thấy một công tử trẻ tuổi đang đứng cùng với một người trung niên. Cử chỉ của họ trông không có vẻ gì là tầm thường. Quả đúng như lời tên gia nhân nói, người trẻ tuổi trông vô cùng anh tuấn. Myungsoo lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

- Các vị ...

- Ồ, xin lỗi cho hỏi chúng tôi đang được tiếp chuyện với ai đây?

Tên gia nhân nhanh nhảu đáp lời trước khi Myungsoo kịp cất tiếng:

- Dạ, cậu ấy chính là tiểu chủ của chúng tôi, họ Kim.

- Ồ, hân hạnh, Kim tiểu chủ. Vậy cho hỏi So Eun có nhà hay không?

"Sao hắn dám gọi noona bằng tên như thế chứ?". Myungsoo lầm bầm trong họng. Nhưng vì phép lịch sự, chàng nhũn nhặn đáp:

- Trang chủ có nhà. Xin cho hỏi đại danh quý tính?

- Ồ, xin lỗi. Tại hạ là Bae Il Woo, còn đây là... - Il Woo hơi ngập ngừng một lát rồi tiếp - đây là thúc thúc của ta, Bae Seung Yoo.

- Bae tiền bối, Bae công tử, xin mời.

Dứt lời, Myungsoo lạnh nhạt bước thẳng vào trong, để mặc cho tên gia nhân dẫn đường. Chàng bước vào sảnh lớn và thấy So Eun đang sôi nổi bàn bạc với cha chàng.

- Noona ...

- Sao con lại gọi tiểu thư như thế hả? - Kim Tae Young cau mày nghiêm khắc nói.

- Không sao mà, Kim chủ quản. Sao đệ còn ở đây?

- Có người tới gặp tỉ, đang ở bên ngoài ấy.

- Ai vậy? - So Eun tò mò hỏi.

- Một người trẻ tuổi và một người trung niên.

So Eun đứng phắt dậy. Hình ảnh hai người bất giác hiện ra trong tâm trí nàng. So Eun chạy ào ra cửa nhưng Myungsoo nắm cánh tay nàng, nói:

- Tiểu thư, sao tỉ phải mất bình tĩnh thế chứ? Gia nhân đang đưa họ vào đây rồi. Tỉ cứ ngồi yên đây.

So Eun hơi kinh ngạc trước thái độ kỳ lạ của Myungsoo nhưng nàng vẫn gật đầu rồi ngồi xuống.

- Xin mời! Trang chủ của chúng tôi đang ở bên trong ạ.

Hai người cao lớn bước vào sảnh. Trong một khoảnh khắc, tim So Eun chùng xuống vì thất vọng nhưng rồi nhận ra như vậy là quá khiếm nhã, nàng gượng nở một nụ cười rồi đứng dậy:

- Bae tiền bối! Il Woo à!

Myungsoo quan sát nét mặt của So Eun và nhận ra ngay hai người này không phải người mà tỉ tỉ của chàng muốn gặp mặt. Điều đó có nghĩa Bae Il Woo cũng chỉ là một vị khách thông thường mà thôi. Nghĩ vậy rồi, chàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bèn tiến đến trước mặt So Eun, nói:

- Tiểu thư, đệ đi đây.

- Ừ, cũng không còn sớm nữa, đệ mau lên đường đi. Hàng ngày nhớ báo tin về cho ta biết, nhé?

- Tất nhiên rồi, tiểu thư. Bae tiền bối, Bae công tử. Tại hạ cáo từ.

Il Woo nhìn thấy So Eun ra tận cửa để tiễn Myungsoo và nàng thậm chí còn vỗ nhẹ tay lên vai chàng đầy dịu dàng. Il Woo tự hỏi không biết mối quan hệ giữa nàng và vị thiếu niên kia là như thế nào.

- Để ta giới thiệu nhé. Vị này là Kim Tae Young, chủ quản của Kim gia trang. Còn đây là Bae Seung Yoo tiền bối, nhị gia của Tử hoa thôn. Vị này là Bae Il Woo, thiếu chủ của Tử hoa thôn.

Kim Tae Young cúi chào. Ông nhận thấy cả hai người đều là những người quan trọng của Tử hoa thôn. Nghĩ vậy rồi, ông lịch sự mời khách ngồi xuống bên bàn rồi đích thân đi pha trà.

- Il Woo, tại sao huynh lại đột ngột tới đây?

- À, chúng ta tới lần này một phần là vì muốn thăm muội nhưng một phần nữa là chúng ta muốn bàn chuyện làm ăn với muội.

- Làm ăn? - So Eun kinh ngạc thốt lên. Nàng không hiểu Tử hoa thôn thì liên quan gì tới chuyện tơ lụa. Nhưng nàng vẫn dịu dàng nói tiếp - nghe có vẻ hay lắm, Il Woo. Hai người đi đường dài cũng mệt rồi, hay là về phòng nghỉ ngơi một chút đi ha. Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau cũng được.

Từ lúc tới, Bae Seung Yoo ngoài câu chào hỏi ra chưa nói thêm một lời nào. Giờ ông ta mới cất tiếng:

- Vậy phiền tiểu thư sắp xếp cho chúng ta một chỗ, Kim tiểu thư. Xin lỗi đã tới mà không báo trước, chúng ta không làm phiền cô đấy chứ?

- Ông quá khách sáo rồi, Bae tiền bối. Khi tiểu nữ tới Tử hoa thôn, người của ông chăm sóc ta quá chu đáo. Lần này, phải đáp trả lòng hiếu khách của các vị chứ. Kim phu nhân!

Người đàn bà trung thành bước ngay ra từ phía sau rèm, như thể lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh của nàng.

- Phiền bà đưa hai vị đây tới phòng khách giúp ta - nàng quay qua Bae Seung Yoo và Il Woo rồi nói tiếp - nếu cần bất kỳ điều gì, xin cứ nói với bà ấy. Chúng ta sẽ gặp lại vào bữa trưa. Xin mời!

So Eun chìa tay mời. Bae Seung Yoo gật đầu và nhanh chóng theo Kim phu nhân ra ngoài.

Il Woo lại gần So Eun, nhẹ nhàng hỏi:

- Muội có khỏe không, So Eun? Trông sắc mặt muội không được tốt lắm.

- Muội khỏe, Il Woo à. Chỉ là vì lo nghĩ nhiều chuyện của trang nên mới như vậy thôi. Thế còn huynh? Chuyến đi thế nào? Đường thì xa mà thời tiết thì lạnh thế này...

- Ta không sao. Thúc thúc luôn ở bên chăm sóc ta nên...

- Thúc thúc? Huynh vẫn chưa thừa nhận ông ấy là cha mình sao?

Il Woo thở dài, khuôn mặt chàng đột nhiên sầm tối khiến So Eun cảm thấy hối hận, nàng nói khẽ:

- Muội xin lỗi. Muội không cố ý đâu. Muội mừng là sức khỏe của huynh khá hơn. Theo muội. Muội đưa huynh đến phòng khách.

Il Woo bước chậm rãi bên cạnh So Eun. Chàng không nghĩ là lại có một cơ hội được ở bên nàng như thế này trong chính căn nhà của nàng. Nhìn gia trang bề thế và sang trọng của nàng, Il Woo không khỏi ngưỡng mộ thầm. Một tiểu thư trẻ tuổi như nàng phải gánh vác một gia trang rộng lớn mà vẫn thu phục được lòng người, làm cho nó lớn mạnh không hề đơn giản. Nàng thực sự là người có tài.

- Ồ, cảnh vật ở đây đẹp và bình yên quá. Ta ước gì có thể ở đây mãi mãi với muội.

So Eun hơi bối rối trước lời nói của chàng, nhưng trước khi So Eun kịp nói gì, chàng đã tiếp:

- So Eun à, chúng ta thực sự rất nhớ muội. Suzy, bà bà và cả ta nữa. Vì thế ta đã để lại mọi việc của Tử hoa thôn cho Junho rồi tới đây tìm muội.

Tim So Eun bất giác nhói lên. Nàng cố giữ vẻ mặt bình thản, hỏi:

- Lee công tử vẫn mạnh chứ?

Il Woo ngoảnh nhìn nàng, nhưng gương mặt nàng như có sương phủ, không rõ cảm xúc của nàng là thế nào. Chàng đáp:

- Đệ ấy khỏe. Đệ ấy vừa mới bị ốm nhưng giờ thì ổn rồi.

Tim So Eun lại nhói lên lần nữa. Tại sao huynh ấy lại bị ốm? Giờ không biết đã khỏe lại hẳn chưa? Nàng thực sự muốn hỏi thêm về Junho nhưng rồi không dám, đành im lặng.

- Il Woo à, tới phòng của huynh rồi. Vào trong và nghỉ ngơi một lát. Muội gặp huynh sau.

- So Eun à! - Il Woo nắm lấy tay nàng khi nàng quay người định bỏ đi ngay - có phải muội không muốn chúng ta tới đây không?

- Sao huynh lại nói vậy? Chỉ là muội hơi bận rộn công việc một chút nên... Huynh giận muội sao?

- Sao huynh lại giận muội chứ? - Il Woo nhìn sâu vào mắt nàng - Ta chỉ muốn nói với muội một điều này. Đừng cảm thấy áp lực vì tình cảm của ta dành cho muội. Ta nói với muội chỉ là để muội biết lòng ta, chỉ có thế thôi.

- Il Woo à, muội hiểu mà. Muội phải đi đây. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

So Eun mỉm cười rồi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay chàng, xoay người bước đi. Il Woo quan sát nàng từ phía sau và bất giác cảm thấy cay đắng. Nàng rõ ràng không tỏ ra vui mừng khi thấy chàng. Nàng rõ ràng vẫn nhớ thương Junho. Nàng nghĩ nàng có thể che giấu được điều đó hay sao?

Paboo, So Eun à! Nhưng rồi muội xem, nhất định một ngày nào đó, muội sẽ yêu huynh.

Il Woo nắm chặt bàn tay chàng lại. Nhất định là như vậy.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét