Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Tử hoa thôn (Kim gia trang)



- Noona! Tỉ đã về rồi hả? Hai ngày trước nhận được tin báo của tỉ, đệ mừng quá.

So Eun nhoẻn cười, nhảy ra khỏi xe. Đón nàng ở cổng là một thiếu niên anh tuấn, khoảng 16 tuổi. Chàng có một làn da nâu khỏe mạnh và dáng người dong dỏng cao.

- Myungsoo. Tỉ đi không lâu mà đệ đã thay đổi nhiều quá. Suýt chút nữa tỉ không nhận ra đệ.

Myungsoo bẽn lẽn cười rồi quay qua đám gia nhân lúc này đang vội vã chạy ra cổng, chàng ra lệnh:

- Mau đến dỡ hàng ra cho ta. Cẩn thận đó.

Rồi chàng thiếu niên nhìn So Eun, dịu dàng nói:

- Vào trong nghỉ một chút đi, noona. Đệ đã sai người chuẩn bị nước nóng cho tỉ tắm rồi đó. Chúng ta sẽ nói chuyện trong bữa tối nhé.

So Eum mỉm cười rạng rỡ khi thấy Myungsoo cắt đặt mọi thứ đâu ra đấy. Nàng rất vui vì có gia đình chàng, nếu không tất cả đều vô cùng khó khăn với nàng.

- Cha mẹ đệ đâu rồi?

- Đang chuẩn bị bữa tối. Biết tỉ về nên muốn tự tay vào bếp nấu cho tỉ. Đệ nghĩ giờ trong bếp chả khác gì bãi chiến trường đâu.

So Eun cười phá lên. Từ khi sư phụ nàng qua đời, nàng phải cai quản cả gia trang rộng lớn. Rất nhiều gia nhân lúc đó không tin tưởng vào một thiếu nữ như nàng nên đã bỏ đi. Nhưng gia đình Myungsoo đã ở lại. Họ nói vì ân nghĩa của đại trang chủ quá sâu nặng nên không thể bỏ đi.

Cảm lòng tốt của họ, nàng chưa bao giờ coi họ là người dưới trong nhà. Chuyện gì nàng cũng bàn bạc với vợ chồng họ, từ chuyện kinh doanh đến chuyện trong trang. Vì vậy, họ cũng luôn yêu quý và trung thành với nàng. Dù So Eun luôn xem Myungsoo như tiểu đệ của mình nhưng Kim Tae Young - cha chàng - không cho phép chàng gọi So Eun là "noona". Chính vì vậy, chàng chỉ gọi như thế khi chỉ có hai người.

So Eun bước vào trong. Nàng không vào sảnh chính mà đi thẳng ra mộ sư phụ. So Eun quỳ xuống trước mộ và bất giác nước mắt nàng âm thầm chảy.

- Sư phụ, con đã về rồi. Xin người thứ lỗi vì con đã làm sư phụ phải thất vọng. Con vẫn chưa tìm ra được sự thật về cái chết của Yoon gia.

Nàng quỳ một lúc lâu. Nàng không hiểu tại sao sau khi chia tay với Tiếu gia gia, nàng không còn khóc nữa, nhưng giờ đây khi đối mặt với sư phụ, nàng cảm thấy vô cùng cô độc.

"Sư phụ, lòng con thấy đau đớn lắm. Huynh ấy không phải là người như vậy, con biết mà. Sư phụ, người cũng biết, phải vậy không?"

- Tiểu thư!

So Eun cúi lạy 3 lạy, lặng lẽ lau nước mắt rồi ngẩng nhìn lên. Kim Tae Young và phu nhân của ông đang đứng phía sau nàng, rụt rè gọi. Vì thấy nàng khóc lâu quá nên họ dù không dám làm phiền nhưng cũng đành phải lên tiếng để nàng ngừng khóc.

- Kim chủ quản, Kim phu nhân.

- Tiểu thư, cô đi đường dài đã mệt rồi, đừng quá đau buồn mà sinh bệnh. Bữa tối đã sẵn sàng rồi, tiểu thư...

- Được rồi - So Eun giơ tay ngắt ngang lời Kim phu nhân - ta tới ngay bây giờ đây. Xin lỗi khiến mọi người phải chờ đợi.

- Tiểu thư, cô đừng nói khách sáo như vậy. Chúng tôi có thể đợi cô đến lúc nào cô muốn.

- Ta hiểu điều đó mà. - So Eun mỉm cười - Thôi được rồi. Ở nhà có chuyện gì trong lúc ta đi vắng không?

Vừa đi về phía sảnh lớn, Kim Tae Young vừa tóm tắt những việc họ đã làm khi So Eun vắng nhà. Bước phía sau hai người, Kim phu nhân cố gắng đi thật nhẹ để không làm ảnh hưởng tới câu chuyện giữa phu quân và trang chủ.

- Lần này ta tới Trấn tơ lụa và Thanh Giang thu được rất nhiều kết quả. Họ đánh giá cao chất lượng tơ của chúng ta và muốn làm ăn với Kim gia trang. Ông nhìn này - So Eun đặt những bản ghi chép của nàng lên bàn và cho Kim Tae Young thấy kỹ thuật nhuộm mà nàng ghi chép được - trên đường về nhà, ta đã nghĩ rất nhiều. Với kỹ thuật nhuộm tơ của họ như thế này thì chúng ta cần thay đổi cách thức dệt tơ một chút để cho phù hợp hơn.

- Tiểu thư, nếu làm ăn được với họ thì thật tốt. Nhưng đường tới Trấn Tơ lụa và Thanh Giang rất xa. Không dễ gì qua lại một khoảng cách dài như thế.

- Ồ, ta cũng nghĩ tới chuyện đó. Ta đã vẽ lại bản đồ một số thị trấn mà chúng ta có thể mở rộng việc buôn bán - So Eun lôi ra một tấm da lớn và chỉ xuống bản vẽ - ông thấy sao?

- Tôi nghĩ chúng ta nên chọn một nơi trung gian để trao đổi hàng hóa với các trấn này.

- Ông nói phải, Kim chủ quản. Một nơi trung gian... hừm... chúng ta thử nghĩ coi...

- Có thể Hồng Giang chăng, noon... à, ý đệ là tiểu thư? - Myungsoo đột nhiên xen vào khiến cả Kim Tae Young và So Eun đều giật mình ngẩng lên.

- Ồ, Myungsoo, tốt lắm. Hồng Giang rất là thích hợp đấy. Chúng ta có thể dùng đường thủy để vận chuyển hàng - So Eun vui mừng reo lên.

Kim phu nhân tự hào nhìn con trai bà trong khi Kim chủ quản vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Ông trầm giọng nói:

- Tiểu thư nói đúng, dùng đường thủy là thích hợp nhất. Vậy ngày mai, tôi sẽ sai vài người tới Hồng Giang để thám thính và tìm một chỗ tốt.

- Kim chủ quản, ông lo chuyện đó giùm ta. Chúng ta sẽ dựng vài quầy buôn ở đó càng sớm càng tốt.

- Tiểu thư, hay là đệ làm chuyện này cho. Ngày mai đệ sẽ tới Hồng Giang và nhất định là sẽ tìm được một chỗ thật tốt cho tỉ.

- Vậy cũng được, Myungsoo. Ta tin đệ sẽ làm tốt mà. Nhưng bên cạnh việc tìm chỗ dựng quầy, đệ lựa chọn cho ta một nhóm người giỏi sông nước. Người của gia trang chúng ta hơi kém chuyện này.

- Được, đệ hiểu rồi.

- Thôi được, thế là đủ rồi. Chúng ta vừa ăn vừa bàn tiếp.

Sau bữa tối và bàn bạc về chuyện buôn bán, So Eun trở về phòng. Nàng mở cửa sổ, buồn bã nhìn ra ngoài. Gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình nhưng nàng lại cảm thấy ít nhiều làm vơi bớt những phiền muộn ở trong lòng nàng. "Oppa, muội nhớ huynh quá". Nàng lặng lẽ thì thầm.

- Noona!

- Myungsoo, đệ còn làm gì ở đây giờ này?

So Eun mở cửa cho Myungsoo bước vào. Chàng giơ cao bình rượu nhỏ trong tay, mỉm cười:

- Đệ muốn uống với tỉ vài chén. Tỉ không phiền chứ?

- Đệ học ở đâu cách nói chuyện tao nhã thế? Sao nào, có chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại tới uống rượu với tỉ?

- Là vì tỉ thôi, noona.

- Tỉ? Sao lại tỉ?

- Rõ ràng tỉ đang rất không vui mà, không phải sao?

So Eun ngạc nhiên đến mức không nói được gì. Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành rồi, đã có thể nhìn thấu tâm can của nàng.

- Đệ chưa bao giờ thấy tỉ buồn và lo lắng thế này, ngay cả sau cái chết của đại trang chủ. Có chuyện gì đã xảy ra vậy, noona? Tại sao trông tỉ buồn thế?

So Eun vẫn im lặng. Làm sao nàng có thể nói ra?

- Được rồi, đệ chỉ hỏi vậy thôi. Nếu tỉ thấy khó nói thì thôi cũng được. Nào, chúng ta uống cạn chung này nhé?

So Eun mỉm cười, cầm lấy bát rượu Myungsoo đưa.

- Myungsoo à, đệ đã là một nam tử thực thụ rồi. Đệ biết không, nếu không có đệ và cha mẹ đệ, tỉ không biết phải làm sao nữa.

- Noona, nếu tỉ coi cả nhà đệ như gia đình của tỉ thì đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa. Không có đại trang chủ cứu vớt, làm sao cả nhà đệ còn sống cho đến bây giờ. Tỉ là truyền nhân duy nhất của đại trang chủ, bọn đệ không thể bỏ rơi tỉ - Myungsoo ngừng lời giây lát rồi tiếp - Mặc dù trong mắt tỉ đệ vẫn còn nhỏ và có thể tỉ cho rằng đệ không biết gì về tình yêu cả, nhưng đệ biết nỗi buồn của tỉ có liên quan đến một nam nhân, có phải không? Nếu có ai đó làm điều xấu xa với tỉ, đệ sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

- Người đó không làm điều gì xấu xa cả, Myungsoo à - So Eun cười buồn. Lời nàng rõ ràng là thừa nhận những gì Myungsoo vừa nói là không sai - Huynh ấy chỉ là quá hào hiệp và trượng nghĩa, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước. Dù huynh ấy rời xa tỉ, tỉ cũng không trách huynh ấy.

- Noona ...

- Tỉ không sao mà, đừng lo. Trở về phòng đệ và nghỉ ngơi đi. Mai đệ chả phải là đi Hồng Giang sớm hay sao?

Myungsoo còn muốn ở lại thêm nữa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của nàng, chàng không dám trái lời, cố nén tiếng thở dài rồi đứng dậy:

- Tỉ có cần gì ở Hồng Giang không, đệ sẽ mua về cho tỉ.

So Eun khẽ lắc đầu rồi cũng đứng dậy. Nàng bước lại gần Myungsoo rồi đặt tay lên vai chàng, âu yếm nói:

- Myungsoo à, tỉ hiểu là đệ lúc nào cũng lo cho tỉ. Tỉ sẽ không sao đâu. Đệ hiểu rõ noona của đệ mà, phải không?

Myungsoo nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng rồi mỉm cười:

- Tất nhiên là đệ hiểu quá rõ tỉ mà. Hãy tin tưởng ở đệ, noona. Đệ sẽ luôn ở bên, bảo vệ tỉ cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa - Chàng kiêu hãnh vỗ vào vai mình rồi tiếp - Bờ vai của đệ, tỉ cứ dựa vào bất cứ khi nào tỉ cần.

So Eun mỉm cười dù mắt nàng đã nhòa lệ. Nàng quay đi để giấu chúng rồi đáp khẽ:

- Cám ơn đệ, Myungsoo. Tỉ lúc nào cũng ghi nhớ điều đó. Thôi nào, đệ về phòng đi. Ngủ ngon.

Myungsoo chần chừ vài giây rồi cũng bước ra ngoài. Đêm đã khuya và ánh trăng sáng khiến chàng lại cảm thấy lạnh lẽo hơn. Chàng si dại nhìn mãi vào phòng So Eun một hồi lâu. Nỗi buồn mà So Eun đang cố che giấu khiến chàng thấy thật đau lòng.

Noona, tiên nữ của đệ. Đệ có thể làm gì cho tỉ đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét