Mặt Junho biến sắc khi nghe đến
Kim gia trang. Hắn chằm chằm nhìn Myungsoo, tự hỏi không biết quan hệ giữa vị
công tử này và So Eun là như thế nào.
- Thế còn các hạ và vị tiểu thư
đây?
Junho ngay lập tức bình thản
trở lại, hắn đáp:
- Ồ, xin lỗi. Tại hạ tên Lee
Junho. Còn đây là tiểu muội của ta tên Bae Suzy. Còn đây là Joo Jin Mo đại phu.
Đây là lần đầu tiên chúng ta tới đây. Vì không thông thạo đường thủy nên thực
sự lúc nãy đã vô cùng sợ hãi. Nếu công tử không phiền, xin mời vào tửu điếm
trước mặt rồi nói chuyện.
Nhìn khuôn mặt khôi ngô anh
tuấn của Junho lại thấy hắn nói năng điềm đạm, nhã nhặn và khiêm tốn, Kim
Myungsoo tự nhiên cũng thấy rất hảo cảm và kính trọng. Chàng nghĩ được kết bằng
hữu với người này quả thật là một cái duyên không dễ gì có được.
Cả bốn cùng đi vào tửu điếm để
Myungsoo và Suzy có thể thay quần áo. Sau khi bị ngã xuống nước, Suzy không
được khỏe nên Junho bảo cô nghỉ luôn trong phòng. Joo Jin Mo cũng không muốn
chen vào chuyện giữa hai công tử trẻ tuổi nên cũng xin cáo lui.
Junho đợi Myungsoo bên chiếc
bàn nhỏ lầu hai, lặng lẽ ngắm nhìn dòng chảy cuồn cuộn của Hồng Giang bên dưới
lầu. Thật là một cơ hội tốt khi có thể gặp ngay người của Kim gia trang. Nhìn
vẻ ngoài của chàng trai trẻ, Junho thấy rất yêu mến và thấy chàng có thể tin
cậy được. Có lẽ Kim Myungsoo này có thể giúp hắn vài chuyện.
- Lee công tử!
- Kim công tử, mời ngồi.
- Không biết tiểu muội của các
hạ có sao không?
Junho mỉm cười. Hắn có thể hiểu
được nếu vị công tử này thấy xiêu lòng vì vẻ đẹp của Suzy.
- Xin các hạ đừng hiểu lầm. Chỉ
là vì tại hạ lo lắng nên...
Junho hơi ngạc nhiên. Chàng
trai trẻ này có óc quan sát khá sắc sảo.
- Xin lỗi, tại hạ không có ý gì
cả. À, vừa nãy công tử có giới thiệu mình là người của Kim gia trang, có phải
không? Nếu vậy thì tại hạ cũng không giấu giếm thân thế của mình nữa. Chúng ta
đến từ Tử hoa thôn.
- Tử hoa thôn? - Kim Myungsoo
kinh ngạc thốt lên.
- Có chuyện gì sao, Kim công
tử? Không lẽ người của Tử hoa thôn chúng tôi đã làm gì thất lễ với Kim gia
trang?
- Ồ, tất nhiên là không phải -
Myungsoo lắc đầu. Chàng không biết phải tiếp tục thế nào. Người này liệu có
biết noona của chàng hay không? Tại sao người của Tử hoa thôn lại đến đây cùng
một lượt thế này?
Nhìn vẻ mặt Myungsoo biến đổi
liên tục, Junho cũng thầm đánh giá tình hình. Có lẽ Myungsoo đã gặp Bae Seung
Yoo và hyung của hắn rồi. Vẻ ngoài sang trọng của chàng trai trẻ cũng cho thấy
chàng có địa vị không hề kém trong Kim gia trang. Hồng Giang là thị trấn thủy
lộ sầm uất nhất trong khu vực này nên có lẽ Kim gia trang cũng có quầy buôn bán
ở đây. Nghĩ vậy rồi Junho nói:
- Nếu không phải thì tại sao
công tử lại kinh ngạc quá như vậy? Hay các hạ đã từng gặp qua những người khác
của Tử hoa thôn trước chúng ta?
- Công tử nói không sai. Tại hạ
đã gặp Bae Il Woo công tử và thúc thúc ở gia trang chúng tôi.
- Ồ, ta hiểu rồi. Chúng ta cũng
biết là hai người họ đến Kim gia trang. Ta chưa giới thiệu với công tử đầy đủ,
xin thứ lỗi. Tại hạ là Binh chủ của Tử hoa thôn, Lee Junho.
- Ồ, được gặp công tử trực tiếp
thế này thật là vinh hạnh. Binh khí của công tử đã nổi tiếng khắp lãnh địa này.
- Đa tạ công tử quá khen. Ta
thấy công tử cũng là một người có địa vị quan trọng của Kim gia trang, có phải
không? Tuy công tử còn rất trẻ tuổi nhưng hành xử của các hạ lại rất quang minh
chính đại. Ta thực sự rất ngưỡng mộ.
Cả hai đột nhiên phá lên cười
khi nhận ra từ nãy giờ chỉ liên tục khen nhau.
- Kim công tử, hôm nay tại hạ
thực sự rất vui vì quen biết được các hạ. Hay là thế này, nếu công tử không
chê, chúng ta kết nghĩa huynh đệ, có được không?
- Tại hạ cũng đang nghĩ như
vậy, Lee công tử. Thật là vinh hạnh cho tại hạ. Vì tại hạ trẻ hơn nên tại hạ sẽ
gọi huynh một tiếng hyung, có được không? Hyung, chúng ta cạn ly này đi.
Junho gật đầu. Hắn nhấc ly rượu
lên và uống cạn. Cả hai vừa uống rượu, vừa cười nói rất tâm đầu ý hợp. Một lúc
sau, Myungsoo chợt hỏi:
- Hyung, nói cho đệ nghe về So
Eun noona đi. Tỉ ấy khi đến Tử hoa thôn đã làm những gì?
Mắt Junho hơi sầm tối nhưng
Myungsoo không để ý tới điều đó. Hắn lặng lẽ giây lát rồi đáp:
- Kim tiểu thư tới Tử hoa thôn
đúng vào mùa lễ hội. Nàng ấy được chọn làm Đại mỹ nhân rồi ở lại cho đến khi
hết lễ hội thì rời đi. Chỉ có vậy thôi.
- Chỉ có vậy thôi? - Myungsoo
thất vọng nói - Huynh biết không, khi tỉ ấy trở về, đệ thấy tỉ ấy rất buồn và
đau khổ. Khi đệ hỏi thì tỉ ấy chỉ nói người đó không làm gì tổn thương tới tỉ,
chỉ là vì hắn quá nghĩa khí thôi. Huynh có biết người đó là ai không?
Junho cảm thấy tim hắn nhói
lên. Rốt cuộc nàng vẫn không giận hắn. Nàng hiểu hắn quá rõ. Những gì hắn làm
có đúng hay không? Tại sao hắn không thể có cái quyền được hạnh phúc bên nàng?
Tất cả chỉ là vì hạnh phúc của đại ca hắn thôi sao? Bỗng nhiên Junho cảm thấy
mình hết sức vô lý và mâu thuẫn. Hắn đã khiến nàng phải chịu đựng quá nhiều.
- Hyung! Hyung!
- Gì vậy?
- Huynh đang nghĩ gì vậy?
Huynh... hay chính là huynh? Huynh là người đó, phải không?
Junho giật mình trước sự sắc
sảo của Myungsoo. Hắn còn đang bối rối chưa biết phải nói gì thì Myungsoo đã
tiếp:
- Nếu huynh là người đó, nếu
huynh khiến noona phải đau khổ, đệ sẽ không tha thứ cho huynh đâu. Không bao
giờ, huynh nhớ đấy.
Dứt lời thì chàng đã đổ gục
xuống bàn. Junho lúc này mới vỡ lẽ là Myungsoo đã quá say rồi. Hắn hơi mỉm cười
rồi đứng dậy, đỡ Myungsoo về phòng. Trên đường trở ra, hắn ghé qua phòng Suzy
xem cô thế nào. Sau khi ăn một chút súp, Suzy đã ngủ say. Hắn trở về phòng
mình, mặc vào bộ quần áo màu đen rồi sau khi quan sát kỹ lưỡng bốn xung quanh,
hắn lao mình vào đêm tối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét