Kim gia trang nằm lọt trong một
thung lũng núi đá. Vị trí tuy có cách biệt nhưng để tiện cho việc mở rộng buôn
bán, họ đã làm một con đường rộng lớn nối ra bên ngoài bìa rừng. Junho nhún
mình nhảy lên mái cổng gia trang, thận trọng quan sát tứ bề.
Kim gia trang gồm bốn tòa nhà ở
bốn phía, ở giữa là Sảnh chính, chắc là nơi đón tiếp khách. Sảnh chính lúc này
vẫn còn sáng đèn. Tim Junho thót lên khi hắn nhận ra một trong hai người đang
nói chuyện là So Eun. Nàng chăm chú lắng nghe một người đàn ông trung niên nói,
thi thoảng lại gật đầu. Junho chạy dọc trên mái khu nhà phía đông, tiến lại gần
Sảnh chính để nghe cho rõ hơn.
- Kim chủ quản, ông báo tin cho
Myungsoo ngay ngày mai nhé. Nói với con trai ông về kế hoạch của chúng ta và
những gì cậu ấy phải làm.
- Vâng, tiểu thư.
- Thôi cũng đã khuya rồi, bà
Kim, bà nên đi nghỉ đi. Chúng tôi cũng đã bàn xong chuyện rồi.
Giọng nàng nghe rất trìu mến và
nhẹ nhàng. Dường như nàng rất kính trọng và quan tâm đến người thứ ba, đứng ở
chỗ khuất mà Junho không thể nhìn thấy. Theo những gì mà So Eun vừa nói, hắn
đoán hai người đó hẳn là cha mẹ của Myungsoo. Hắn thấy So Eun đứng dậy rồi rời
Sảnh chính tới khu nhà phía tây. Phu phụ họ Kim thổi tắt nến rồi đi về khu nhà
phía bắc. Có lẽ đó là nơi ở của người trong trang.
Junho vẫn ngồi nép xuống mái
nhà, nhìn về khu nhà phía tây. So Eun gõ nhẹ lên một cánh cửa rồi một người
bước ra ngoài. Chính là Bae Il Woo. Chàng nói điều gì đó rồi So Eun bước hẳn
vào trong. Junho thực sự muốn biết hai người họ nói chuyện gì. Bất giác hắn
thấy một bóng người lẻn ra từ phòng bên cạnh của Il Woo.
Người này mặc đồ đen, bịt kín
mặt, lướt nhẹ về khu nhà phía bắc. Lúc này phu phụ họ Kim đã tắt đèn đi ngủ,
người trong trang cũng đã yên giấc hết cả nên cả khu này tối om. Junho thận
trọng nằm ép xuống mái Sảnh chính, căng mắt nhìn về phía căn phòng mà người áo
đen vừa lẻn vào. Người này rút từ trong áo ra một thứ gì đó rồi trong nháy mắt
đã có ánh lửa le lói phát ra từ hỏa tập cầm trong tay.
Junho nhẹ nhàng chạy thật nhanh
về phía căn phòng đó. Qua một viên ngói hắn nhấc lên, nhờ có chút ánh sáng từ
hỏa tập, Junho thấy người áo đen đang vội vã lục lọi như kiếm tìm cái gì đó.
Hắn đoán đây chính là căn phòng của So Eun.
Vừa lúc đó, có tiếng bước chân
khe khẽ khiến Junho nằm rạp hẳn xuống. So Eun từ khu nhà phía tây đã trở về.
Người áo đen vội vã núp sang bên cạnh giá sách và thổi tắt hỏa tập, tay ông ta
sờ lên hông, khiến Junho giật thót mình. Đó nhất định là một con dao. Hắn giận
dữ xiết chặt bàn tay lại, lo lắng nhìn xuống dưới. So Eun bước vào phòng. Có lẽ
đã quá quen thuộc với mọi đồ vật nên nàng không thắp đèn, chỉ lại gần tủ và lấy
ra một bộ quần áo, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Junho thở phào nhẹ nhõm. Hắn
thấy nàng đi về khu nhà phía đông, chắc là khu vực bếp. So Eun bước vào một căn
phòng lớn, thắp nến rồi lúi húi lấy nước đổ vào thùng gỗ. Junho hơi ngại ngùng,
xoay mặt đi khi nhận ra nàng chuẩn bị tắm. Bất chợt hắn thấy người áo đen lúc
này cũng lẻn đến khu phía đông. Ông ta đang định làm
cái quái gì vậy? Junho nghiến răng tự hỏi. Hắn rời mái nhà và theo ông ta
ngay lập tức để đề phòng ông ta giở trò bỉ ổi.
Người áo đen lẻn qua cánh cửa
để ngỏ. Junho định vào theo thì chợt nhận ra một tấm gỗ lớn được dựng làm bình
phong, chắn giữa phòng ngoài và khu vực tắm. Hắn yên tâm khi thấy ông ta dừng
lại bên ngoài tấm bình phong, nhưng vẫn đỏ mặt khi nhận thấy So Eun đã cởi đồ
và vắt chúng lên trên tấm gỗ. Người áo đen từ từ rút nhẹ lấy một chiếc túi vải
nhỏ đu đưa bên trên chiếc áo của So Eun. Ông ta mở ra rồi móc từ trong đó ra
một mẩu giấy nhỏ rồi để chiếc túi lại chỗ cũ và nhanh chóng quay ra.
Junho không dám làm gì hơn,
đành vội vã lẻn ra ngoài trước rồi theo người áo đen về khu nhà phía tây. Lúc
này Junho đã có thể nhìn rõ mặt người áo đen khi ông ta tháo bỏ chiếc khăn bịt
mặt. Chính là Bae Seung Yoo.
Ông ta ngồi bên bàn, mở mẩu
giấy đã nhàu nát trong tay ra đọc. Sau khi đọc hết những gì viết trên đó, ông
ta lẩm bẩm. Jung
Min đã đúng. Chính là bà ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét