Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014
Tử hoa thôn (Cẩm nang)
- Nhị gia, ta định hôm nay lên núi để tìm tuyết thảo. Ta nghĩ đã đến lúc rồi.
- Jin Mo, ta cám ơn ông đã làm chuyện này vì Il Woo.
- Nhị gia, không có gì to tát cả.
- Thôi được rồi. Ta có chuyện này muốn ông làm.
- Xin ngài cứ nói.
- Hôm nay ông có thể mang theo lão già khùng điên đó theo ông không?
- Tiếu gia gia? Sao phải làm thế?
- Ông không cần phải biết chi tiết. Ông chỉ cần mang lão ra khỏi gia trang và giữ lão bên ngoài càng lâu càng tốt.
- Được, ta sẽ làm như ngài bảo. Ta phải đi để kịp lên núi trước khi trời tối.
- Được rồi. Ông đi đi. À, nói với Il Woo tới đây gặp ta. Ta có chuyện muốn bàn với nó.
- Được rồi, Nhị gia.
Bae Seung Yoo ngồi lại, trầm ngâm nghĩ ngợi. Trên đường tới Kim gia trang, Il Woo luôn đối xử khách sáo và giữ khoảng cách với ông ta. Đôi khi Seung Yoo muốn nói chuyện thân mật một chút với chàng nhưng Il Woo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Có lẽ, sự thật mà chàng mới biết được là một cú đánh quá mạnh khiến chàng không dễ gì chấp nhận. Nhưng ít ra, Il Woo đã chịu để ông ta đi cùng chuyến đi này thì đó cũng là một sự tiến triển lớn.
- Ông muốn gặp tôi?
Giọng Il Woo cất lên bên cửa. Seung Yoo ngẩng nhìn.
- Phải, con vào đi.
- Có chuyện gì không? - Il Woo vẫn đứng bên ngoài cửa, nóng nảy hỏi.
- Con không thể ngồi và nói chuyện với ta một chút hay sao? Trước kia...
- Đó là trước kia, không phải bây giờ. Đừng nhắc lại chuyện cũ với tôi - Il Woo cắt ngang nhưng cuối cùng chàng vẫn bước vào và ngồi xuống - nói thẳng vào vấn đề đi, tôi không có thì giờ.
Bất chợt cơn ho lại ập đến khiến Il Woo phải giữ tay lên ngực để cố kìm nén. Mặt chàng đỏ ửng lên. Seung Yoo vội vã cho thêm củi vào lò sưởi, nhìn chàng đầy vẻ lo lắng.
- Con đã uống thuốc chưa?
- Rồi. Ông nói mau đi.
- Được rồi - Seung Yoo thở dài - con có biết là So Eun vẫn tiếp tục điều tra về cái chết của nhà họ Yoon không?
- Thì sao? Ông đã giết họ thì phải trả báo. Không liên quan gì đến tôi cả.
- So Eun biết ta là cha của con rồi, phải không?
- Rồi sao? Tôi chưa bao giờ coi ông là cha tôi - Il Woo đứng dậy, lạnh lùng nói - nếu không còn gì khác thì cáo từ.
- Nhưng con có biết ai là sư phụ của cô nương đó hay không?
- Thì là sư phụ của muội ấy chứ sao.
- Không, bà ta chính là Yoon phu nhân và là mẹ của So Eun.
Il Woo ngoảnh phắt lại nhìn Seung Yoo. Ông ta gật đầu xác nhận rồi lấy từ trong áo ra một mẩu giấy.
- Con đọc đi.
"So Eun à,
Khi con đọc được những dòng này tức là con đã tìm ra sự thật đằng sau đám cháy đã giết hại cả nhà chúng ta. Từ khi rời khỏi Tử hoa thôn với con trên tay, ta chưa bao giờ quên mối thù khiến cha và người nhà chúng ta phải chết. Phải, con là Yoon So Eun, con gái của Yoon Kang Woo và ta là mẹ của con, con gái.
So Eun, mẹ xin lỗi vì chưa bao giờ gọi con là con gái của mẹ. Có thể con sẽ thấy ghét mẹ nhưng mẹ sợ rằng nếu để con biết sự thật, hận thù sẽ khiến con không sáng suốt và con sẽ phạm sai lầm.
Con phải luôn nhớ đến cái chết của cha. Hãy nhớ những ngày khổ cực mẹ đã chịu đựng để nuôi dạy con nên người.
Tử hoa thôn là một nơi vừa quyền lực vừa đáng sợ. Con phải cẩn trọng.
Yoon."
- Đây là ...
- Là lá thư mà người So Eun vẫn coi là sư phụ đã để lại cho con bé. Mẹ con đã đúng, rõ ràng con bé rất giống Yoon phu nhân. Ban đầu ta chỉ nghĩ con bé có họ hàng xa với nhà họ Yoon, nhưng cuối cùng không phải. Ta tự hỏi không biết bà ta lấy sức mạnh từ đâu ra để mang được đứa con mới đầy tháng tuổi trốn khỏi đám cháy khi chính bà ta cũng bị thương.
- Nếu So Eun và mẹ muội ấy chết thì ông hài lòng lắm, phải không? - Il Woo cay đắng nói.
- Il Woo, ta biết nếu ta có nói ta đã làm tất cả là vì con cũng vô dụng. Thực lòng ta không hề muốn làm như vậy. Ta chỉ không muốn ông ta phá hỏng kế hoạch mà ta và mẹ con tạo dựng thôi. Giờ, điều mà ta muốn nói với con là nếu So Eun tìm ra sự thật, con bé sẽ làm gì...
- Muội ấy không bao giờ biết được sự thật. Lần trước, tôi đã nói với muội ấy rằng đó chỉ là đám cháy vô tình và muội ấy đã tin tôi.
- Không, con nghĩ con bé tin con sao? Hôm nay ta nghe trộm được Kim Myngsoo nhờ Tiếu gia gia đọc một mẩu giấy bí ẩn nào đó mà So Eun tìm thấy trong nhà họ Yoon. Cậu ta nói So Eun đã cố gắng tìm mọi cách để đọc mẩu giấy đó mà không được. Có lẽ đó là của Yoon Kang Woo để lại, có thể ông ta đã viết gì đó. Có thể con bé tìm ra sự thật từ đó thì sao?
Il Woo lặng lẽ ngồi xuống. Nếu đó là sự thật thì cách tốt nhất là phải hủy đi bằng chứng đó.
- Vì vậy ta nghĩ chúng ta phải trộm được nó và hủy nó đi. Không có mẩu giấy đó, So Eun sẽ không còn manh mối nào để điều tra thêm nữa. Vừa nãy ta đã nói Joo Jin Mo đưa Tiếu gia gia theo ông ta đi lấy thuốc cho con rồi. Như vậy lão già đó sẽ không thể làm hỏng chuyện của chúng ta. Phần còn lại để ta lo liệu.
Il Woo chợt ngẩng nhìn Seung Yoo. Tại sao Tiếu gia gia lại xuất hiện đúng lúc này? Đó chắc chắn không phải là tình cờ. Tiếu gia gia đã biết được bao nhiêu phần sự thật? Liệu có phải Tiếu gia gia đã biết được chàng không phải là thiếu chủ và Bae Seung Yoo chính là cha chàng hay không?
- Il Woo, có chuyện gì vậy? - Bae Seung Yoo lo lắng hỏi khi thấy Il Woo nắm chặt bàn tay lại khiến các khớp xương kêu lên răng rắc.
Il Woo nghĩ ngợi giây lát. Chàng có nên nói cho cha mình biết mọi chuyện không? Nhưng rồi chàng quyết định không nhất thiết phải nói với ông ta.
- Không, không có gì. Thực sự là ông đã nghe được chuyện này từ Kim Myungsoo và Tiếu gia gia?
- Phải. Cậu ta nhờ lão già đó đọc hộ. Dường như cách viết không bình thường khiến một cô gái thông minh như So Eun mà cũng không hiểu được.
Il Woo trầm ngâm, không nói gì. Nếu Tiếu gia gia giúp So Eun đọc được mẩu giấy, lỡ mà nó tiết lộ sự thật về tội ác của cha chàng thì sao? Nếu mà như vậy, làm sao chàng có thể tiếp tục ở bên So Eun? Chàng không thể để cho điều đó xảy ra.
- Vậy cứ làm như ông nói đi. Hôm nay, tôi sẽ giữ So Eun ở lại sảnh chính lâu hơn. Và ông phải hủy cả cẩm nang này đi. Nếu còn giữ nó sẽ nguy hiểm đó - Il Woo đứng dậy rồi tiếp - Nói người của ông chờ tôi bên ngoài gia trang. Tôi có chuyện muốn bảo họ làm.
Chàng bước nhanh ra cửa nhưng rồi bất chợt dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Ông hãy bảo trọng. Đừng cố gắng quá nếu mọi chuyện khó khăn. Chuyện này nếu thất bại, tôi không muốn thấy ông gặp rắc rối.
Không đợi Seung Yoo đáp lời, chàng bước thẳng ra ngoài, không nhìn lại lấy một lần. Nhưng những lời chàng nói lại đầy vẻ quan tâm khiến Bae Seung Yoo cảm động. Ông ta vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt nhòa lệ. Rõ ràng là Il Woo quan tâm ông ta. Chỉ có điều chàng không chịu thừa nhận điều đó thôi.
Như thế cũng đã đủ cho Bae Seung Yoo. Nếu mọi chuyện kết thúc có hậu cho con trai mình, ông ta cũng sẵn lòng chết.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét