Tuyết rơi mỗi lúc một dày. Cả
gia trang chìm trong sự yên lặng tĩnh mịch. Junho giả vờ say để có cớ ở lại phòng,
không ăn tối cùng mọi người. Ánh mắt của Il Woo khiến hắn cảm thấy không thoải
mái. Tại sao hắn lại có cảm giác này với hyung của hắn? Junho tự trách mình
nhưng cho dù hắn có cố gắng xóa bỏ ánh mắt đó thế nào đi nữa thì nó vẫn ám ảnh
hắn.
- Joo đại phu, xin vào trong
xem Tiếu gia gia giúp ta.
Junho bất chợt nghe tiếng So
Eun bên ngoài cửa sổ. Hắn vội nằm xuống, trùm chăn kín người.
- Kim tiểu thư, đừng lo lắng
quá. Cô nương cũng đã mệt rồi, cứ về nghỉ đi. Để lão cho ta.
- Đại phu nói phải đó, noona.
Để đệ chăm sóc lão cho tỉ. Về phòng đi.
- Vậy được. Ta còn có chuyện
phải bàn với cha đệ. Gọi ta nếu có chuyện gì nhé.
- So Eun! Tiếu gia không sao
chứ?
- Il Woo à, muội không chắc
lắm. Joo đại phu sẽ chăm sóc lão. Bae tiền bối đâu?
- À ông ấy hơi mệt nên đã ngủ
sớm rồi.
- Muội muốn nói chuyện với
huynh và tiền bối về chuyện buôn bán. Nếu mà như vậy thì để sau cũng được.
- Chúng ta có thể bàn trước
cũng được, So Eun. Rồi ta nói với ông ấy sau.
- Vậy cũng được. Kim chủ quản
đang đợi ở phòng khách. Chúng ta đi.
Khi bên ngoài trở lại im ắng,
Junho ngồi dậy vừa lúc Joo Jin Mo và Kim Myungsoo bước vào.
- Tiếu gia gia, lão không sao
chứ?
- Ờ, không sao. Mà ngươi là ai
nhỉ, ta quên mất rồi. Hahaha...
- Tại hạ là Joo Jin Mo, là đại
phu của Tử hoa thôn.
- À ta nhớ rồi. Nhưng sao ngươi
đi với tên tiểu tử này vào phòng ta làm gì?
- Tiếu gia gia, noona của ta lo
lắng cho sức khỏe của lão nên bảo ông ấy tới xem thế nào thôi. Nhưng ta nghĩ
lão ốm là vì rượu, có phải không?
- Haha, tiểu tử, ta đúng là gặp
được tri kỷ rồi đây. Ta thấy thích ngươi rồi đấy. Hay ngươi với ta kết huynh đệ
nhé?
- Ồ Tiếu gia gia, vãn bối làm
sao dám kết nghĩa huynh đệ với lão chứ. Lão như là ông nội của ta vậy.
- Vậy thế rượu của ta đâu?
- Tiếu gia gia, mặt lão còn đỏ
lắm. Không tốt nếu uống nhiều rượu như vậy đâu. Vì thế ta đã bảo nhà bếp nấu
chút canh gà cho lão đây này. Uống cái này sẽ khỏe lại thôi.
- Vớ vẩn. Ngươi nghĩ ta uống
được cái đó thay cho rượu sao? Nhảm nhí. Nào Kim dongsaeng, ta ngửi thấy mùi
rượu ngay khi ngươi vừa bước vào đấy.
Myungsoo và Jin Mo cười phá
lên. Trong khi cả ba nói chuyện, Myungsoo chăm chú đọc những gì mà Junho đã
viết ra. Hắn giải thích mọi chuyện cho Myungsoo vì hắn nghĩ, nếu hắn cần
Myungsoo giúp đỡ, hắn không thể giữ mọi bí mật với chàng.
Junho liếc nhìn xuống mẩu giấy
Myungsoo viết lại.
"Hyung, hóa ra huynh
mới là thiếu chủ thật sự chứ không phải gã ốm yếu kia?"
"Giờ thì đệ hiểu mọi
chuyện rồi chứ? Ta định thế này... thế này..."
Myungsoo và Joo Jin Mo gật đầu
ra hiệu đã hiểu.
- Tiếu gia gia! Tiếu gia
gia!...
- Haizzz, lão mới uống có vài
ngụm đã gục rồi.
- Haha, lão vẫn nghĩ đó là
rượu. Đại phu, ông thật là tài giỏi nhé. Có thể lừa được cái lưỡi của lão nhân
điên khùng này. Hahaha...
- Kim tiểu chủ, để lão nghỉ
ngơi. Chúng ta đi.
Ngay sau khi nói thật to câu
này, Jin Mo mở toang cửa. Trong giây lát, Myungsoo và Jin Mo thoáng thấy một
bóng đen biến mất vào trong đêm tối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét