Tuyết bất chợt ngừng rơi khiến
không khí trở nên lạnh lẽo hơn dù So Eun đã bảo người làm cho thêm nhiều củi
vào lò sưởi.
- Bae thiếu chủ, cậu thực sự
muốn có một xưởng nhuộm tơ ở Tử hoa thôn sao?
- Phải, Kim chủ quản. Từ rất
lâu rồi, thôn chúng ta chỉ chủ yếu dựa vào sản xuất vũ khí và những thứ làm từ
gỗ eunya.
Nhưng ta nghĩ vẫn chưa tận dụng được hết tiềm năng của nó. Thúc thúc của ta
nghiên cứu y dược nhiều năm nên ông ấy rất giỏi trong việc pha chế màu sắc. Nếu
chúng ta có một xưởng nhuộm ở đó, một phần sẽ khiến Tử hoa thôn mạnh thêm, phần
nào cũng giúp cho Kim gia trang phát triển việc buôn bán với những thị trấn lân
cận Tử hoa thôn.
- Kim chủ quản, ý tưởng của Il
Woo không tồi chút nào. Ông nghĩ sao?
- Tất nhiên tiểu thư là người
quyết định. Chỉ có một điều ta hơi băn khoăn là chuyện vận chuyển. Chúng ta
dùng đường thủy để chuyển hàng hóa tới Thanh Giang và từ đó tỏa đi các thị trấn
lân cận không khó khăn gì. Nhưng từ Thanh Giang đi Tử hoa thôn thì...
- Ta cũng nghĩ về chuyện đó nên
mạo muội đề nghị thêm một việc. So Eun, nếu muội có một chi nhánh dệt tơ ở Tử
hoa thôn thì sao? Vì khu rừng giữa thôn và Trấn Tơ lụa có thể trồng dâu được
rất tốt. Ta nghĩ như thế rất thích hợp.
- Ồ, thật là quá táo bạo, Il
Woo à. Nhưng gia nhập Tử hoa thôn không phải chuyện dễ dàng, đúng vậy không?
- Muội quên ta là thiếu chủ của
Thôn sao? Nếu ta hỏi bà bà, nhất định bà sẽ đồng ý. Bà rất thích muội mà.
- Nhưng muội vẫn muốn huynh hỏi
ý bà bà và thúc thúc của huynh trước. Không dễ gì vào Tử hoa thôn, muội biết
điều đó. Nếu như họ muốn muội trao ra bí quyết dệt tơ thì muội nghĩ muội không
thể...
- So Eun, ta không để muội phải
làm điều đó đâu. Bí quyết của muội vẫn là của muội.
- Nhưng Il Woo à, không nên làm
điều trái ngược với lệ của thôn chỉ vì muội.
- So Eun, sự thật thì đúng là
vì muội nhưng không phải hoàn toàn. Ta cũng muốn Tử hoa thôn lớn mạnh hơn nên
mới nhờ muội chuyện này.
- Cám ơn huynh, Il Woo à. Thực
tế thì muội cũng muốn mở rộng chuyện buôn bán với các thị trấn khác. Muội đã
chọn Hồng Giang làm trung tâm đường thủy và từ đó có thể đi lại qua các thị
trấn khác dọc sông. Nếu có một chi nhánh ở Tử hoa thôn thì hàng hóa có thể mở
rộng sang các thị trấn không có đường thủy.
- Không cần phải cảm ơn ta. Chỉ
là lợi ích cho cả hai bên thôi.
- Vậy được, sau khi nghe được
tin tốt lành từ huynh, bọn muội sẽ tới Tử hoa thôn để xây dựng chi nhánh ở đó.
Ông thấy sao, Kim chủ quản?
- Thật tốt, tiểu thư. Ta sẽ lập
kế hoạch cho việc này, xin tiểu thư yên tâm. Tiểu thư còn cần gì nữa không?
- Ồ, thế lứa tơ mới của chúng
ta thế nào? Ngày mai thu hoạch, ông chuẩn bị tới đâu rồi?
- Đã xong rồi tiểu thư. Con
trai ta đang ở xưởng để giám sát việc đó. Thời tiết lạnh thế này nên nó chậm
hơn chúng ta dự tính.
- Được rồi, không vấn đề gì.
Thôi mọi người đi nghỉ đi, cũng đã muộn rồi. Ngày mai ông đi Hồng Giang phải
không?
- Dạ phải, tiểu thư. Quầy của
chúng ta ở đó đã sẵn sàng mở cửa rồi. Ta sẽ đi kiểm tra lại lần cuối.
- Thế còn những người làm mới
thì thế nào? Họ đã được huấn luyện tốt chưa?
- Rồi, tiểu thư. Myungsoo đã
lựa chọn rất kỹ càng. Tiểu thư yên tâm.
- Tất nhiên rồi, ta tin ở đệ ấy
mà. Thôi được rồi. Ông có thể đi.
Khi Kim Tae Young đi khuất, So
Eun thổi tắt nến rồi cùng Il Woo bước ra ngoài. Nàng bất giác khẽ thở dài rồi
nói:
- Không biết Tiếu gia gia thế
nào rồi.
- Muội có vẻ lo lắng cho lão rất
nhiều phải không? Ta nghĩ lão không sao đâu. Muội phải lo cho muội thì đúng
hơn. Thời tiết mấy ngày nay lạnh quá mà muội thì không chịu giữ ấm gì hết - Il
Woo dừng bước, cởi chiếc áo choàng của chàng ra rồi trùm lên vai nàng - Muội
mặc vào đi.
So Eun bất giác cảm thấy hơi ấm
dịu dàng bao trùm cả cơ thể nàng. Nàng ngước nhìn Il Woo, khẽ nói:
- Cám ơn huynh, nhưng...
Nàng im bặt khi Il Woo đặt ngón
tay lên môi nàng. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Il Woo rùng mình. Chàng đặt
tay lên ngực, quay người đi cố gắng kìm cơn ho. So Eun thấy mặt chàng tái đi
thì vô cùng lo lắng, nàng cởi áo choàng và trùm lại lên người Il Woo.
- Il Woo à, muội không sao.
Muội sống ở đây từ nhỏ nên đã quen với thời tiết lạnh rồi. Huynh mau trở về
phòng đi.
- Không, ta muốn ở lại bên muội
thêm chút nữa. Muội biết không, từ lúc tới đây, muội lúc nào cũng bận rộn nên
chúng ta ít khi gặp nhau quá. Muội chỉ nói vài câu với ta mà lần nào cũng chỉ
là về công việc.
- Il Woo à, muội xin lỗi. Muội
là chủ nhà quá tệ, phải không?
- Ý ta không phải như vậy, muội
biết rõ mà. Ta... - Il Woo ngoảnh nhìn nàng, bất giác sững người. Ánh sáng phản
chiếu từ tuyết trắng khiến khuôn mặt So Eun tỏa sáng và nàng trông tuyệt đẹp
hơn bao giờ hết. Il Woo nắm tay nàng dịu dàng nói - Ta thực sự rất nhớ muội, ta
muốn được ở bên muội nhiều hơn nữa...
So Eun nhẹ nhàng rút tay nàng
ra rồi nhìn thẳng vào Il Woo, nàng nói:
- Il Woo à, muội phải nói với
huynh một chuyện...
- So Eun...
- Xin cứ để muội nói hết - So
Eun nghiêm nghị nói - Muội đã rất muốn nói với huynh từ lâu rồi nhưng vì một
người, vì muội sợ người đó giận muội, nên muội cứ để trong lòng mãi. Giờ người
đó không có thời gian để giận muội, hơn nữa, điều quan trọng nhất là muội không
muốn làm huynh bị tổn thương.
- Muội nghĩ sau nghĩ muội nói
ra rồi, ta sẽ không bị tổn thương sao?
- Muội... Thật lòng thì muội
không biết chắc, nhưng muội phải nói với huynh điều này. Trong lòng muội, Junho
oppa thực sự rất quan trọng. Muội rất yêu huynh ấy và muội cũng bị tổn thương
vì huynh ấy. Nhưng giờ muội không thấy đau lòng nữa. Ít nhất thì đã có một cô
gái tốt, hôn thê của huynh ấy ở bên cạnh. Muội... - So Eun ngừng lại, nhìn Il
Woo rồi tiếp - Muội xin lỗi, Il Woo à. Muội biết huynh rất tốt với muội, ngay
từ buổi đầu tiên gặp gỡ. Muội thực sự đã rất có hảo cảm với huynh. Nhưng... chỉ
thế thôi. Muội không thể nhận tình cảm của huynh...
- So Eun, ta hiểu. Thực sự thì
ta biết điều đó cho dù muội không nói ra. Khi muội đưa chiếc khăn tay cho
Junho, ta đã biết... chỉ là... ta tự lừa dối mình. Nhưng như ta đã nói ở trấn
Tơ lụa, ta hy vọng muội đừng chối bỏ ngay lập tức. Junho đã có hôn thê, muội
không thể chờ đợi đệ ấy mãi mãi. Hãy cho chúng ta một cơ hội, ít nhất là muội
đừng yêu cầu ta không được yêu muội. Ta nhất định sẽ đợi muội cho đến lúc mà...
- Nhưng Il Woo à, muội ...
- Ta không quan tâm chuyện đó,
thật đấy. Ta sẽ vờ như ta chưa từng nghe những gì muội nói hôm nay. Ta tin muội
nhất định sẽ hiểu được lòng ta, một ngày nào đó. Muội cũng nên đi nghỉ đi. Ngủ
ngon.
Dứt lời, Il Woo xoay người bỏ
đi. So Eun khẽ thở dài, nhìn ra vườn tuyết trắng trước mặt.
Oppa, tại sao muội không thể
quên được huynh? Tại sao muội không thể mở lòng đón nhận huynh ấy? Oppa, muội
nhớ huynh, thực sự rất nhớ huynh!
Mắt So Eun đã nhòa lệ nhưng nàng
ngước nhìn trời, chớp mắt để không rơi lệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét