Tuyết lất phất bay. Quang cảnh
Kim gia trang bỗng nhiên đổi thay. Những mái ngói cong sẫm màu giờ giống như
được sơn một màu trắng muốt. So Eun ngừng xem sổ sách, ngoảnh nhìn ra con đường
lát đá dẫn thẳng tới cổng gia trang. Một nhóm gia nhân đang dọn tuyết. Bất chợt
nàng nghe có tiếng cười quen thuộc vẳng lại từ phía Cổng. Nàng đứng phắt dậy,
chạy ào ra. Đám người làm vội dẹp cả sang một bên, ngơ ngác nhìn nhau. Họ không
hiểu vì sao trang chủ của họ lại chạy vội vã như vậy.
- Tiếu gia gia! Tiếu gia gia!
Có phải người không?
Một bóng xám lập tức xuất hiện
trước mặt nàng.
- Tiểu cô nương! Ngươi còn nhớ
lão già này sao?
So Eun níu lấy tay lão, mỉm
cười rạng rỡ:
- Tiếu gia gia, lão có biết là
ta lo lắng cho lão lắm không? Ta rất vui lại gặp lão ở đây. Thật đấy.
Lão nhân vẫn giống y như lúc
nàng gặp lão trước đây. Vẫn bộ quần áo màu xám với nhiều mụn vá. Mũi đỏ lựng và
đôi mắt ngời sáng.
- Haha, ngươi có ngạc nhiên
không?
- Ani - So Eun lắc đầu rồi lại
gật đầu - À, ý ta là có. Sao lão lại đến đây? Có phải lão đi ngang qua đây hay
không?
- Ngươi điên hả? - Lão nhân cắt
ngang lời nàng rồi nhìn ra xung quanh - sao tự nhiên ta lại đi ngang qua cái
gia trang hẻo lánh này của ngươi chứ. Ta đến là để tìm ngươi thôi.
- Tiểu nữ? - So Eun khúc khích
cười - Nếu mà như vậy thì ta vui lắm. Xin mời vào. Ở ngoài này lạnh lắm.
- Được rồi. Ta đang định hỏi
ngươi khi nào thì cho ta vào. Hừ, lạnh chết đi được.
So Eun lại phá lên cười, níu
lấy tay lão rồi dẫn đường.
- Tiếu gia gia, lão thử cái này
đi.
- Gì vậy?
- Ta đã may nó cho lão từ lâu
rồi nhưng không biết có cơ hội để đưa cho lão không. Lão thử đi.
- Cho ta thật hả? Được rồi. Để
ta thử.
- Ồ, vừa luôn rồi. Thật là may
quá.
Tiếng cười vui vẻ của cả hai
khiến không khí trở nên ấm áp hơn. Đám gia nhân ngừng công việc lại, nhìn nhau
mỉm cười. Họ cảm thấy vui vì cuối cùng cũng lại được nhìn thấy trang chủ của họ
cười trở lại.
- Agassi!
So Eun ngoảnh nhìn. Phu phụ họ
Kim, Myungsoo và Joo Jin Mo bước vào cùng lúc. Myungsoo và Jin Mo nhìn người
khách lạ rồi lại liếc nhìn nhau. Thì ra đây chính là Tiếu gia gia mà Junho đã
nói. Họ kín đáo mỉm cười, bất giác cảm thấy rất vui mừng.
- Ồ, tất cả mọi người đã ở đây
hết rồi. Đây là Tiếu gia gia. Chúng ta đã quá bận rộn nên ta chưa kịp kể cho
mọi người nghe chuyện về lão. Tiếu gia gia, để ta giới thiệu với lão nhé. Hai
vị này là Kim chủ quản và phu nhân của ông ấy. Đây là Kim Myungsoo, con trai
của họ và cũng là tiểu chủ của gia trang này. Còn vị này là Joo Jin Mo đại phu
đến từ Tử hoa thôn.
Junho, lúc này trong lốt cải
trang Tiếu gia gia, cười lớn rồi vui vẻ nói:
- Ngươi nói một hồi như thế,
ngươi nghĩ Tiếu gia gia của ngươi nhớ nổi sao? Thôi được rồi. Xin chào, chào
tất cả nhé. Rồi ta sẽ dần nhớ tên từng người thôi. Này tiểu cô nương, ngươi có
nhiều họ hàng bạn bè như thế này, ta cũng yên tâm. Hôm nay thực sự là rất vui.
Đúng là đáng để tới thăm ngươi một chuyến. Vậy nếu ta muốn ở lại đây vài ngày,
các ngươi không phiền chứ hả?
- Không phiền. Không phiền.
- Vậy thì tốt. Ha ha ha...
- So Eun! Có chuyện gì mà ...?
Cả đám đang cười vui vẻ, bất
chợt ngừng lại vì những người mới vào.
- So Eun tỉ tỉ. Chuyện gì mà
mọi người vui như vậy?
- Suzy! Bae tiền bối! Il Woo.
Mọi người lại đây. Đây là Tiếu gia gia, một người thân của ta. Còn đây là Bae
tiền bối, Bae Il Woo thiếu chủ và Bae Suzy tiểu thư của Tử hoa thôn.
- Ồ, người của Tử hoa thôn sao
ở đây nhiều dữ vậy? Ờ, xin chào, xin chào nhé. Ầy dà, chào hỏi như vậy đã đủ
chưa vậy hả? Tiếu gia gia của ngươi đang đói muốn chết. Này tiểu cô nương,
ngươi...
So Eun nhoẻn cười, nắm lấy cánh
tay lão rồi kéo lại bên bàn, dịu dàng nói:
- Tất nhiên là tiểu nữ hiểu lão
quá mà, Tiếu gia gia. Kim phu nhân, bà kêu người dọn bàn ăn mau lên. Mọi người,
xin mời ngồi.
Chiếc bàn đầu tiên có 4 ghế.
Junho ngồi xuống một cái, So Eun đứng ngay kế bên nên mời Bae Seung Yoo và Il
Woo cùng ngồi chung bàn. Những người còn lại ngồi quanh chiếc bàn lớn hơn cạnh
đó.
Từ lúc bước vào phòng, Il Woo
hoàn toàn im lặng. Mặt chàng có đôi chút lạnh lùng và lẳng lặng quan sát So Eun
và lão nhân mà nàng gọi là Tiếu gia gia. Sau khi thức ăn bầy lên, So Eun trở
nên kiệm lời hơn, chỉ tập trung gắp thức ăn liên tục cho Tiếu gia gia. Lão nhân
cũng không buồn khách sáo gì hết, say sưa đánh chén như thể chốn không người.
- Tiếu gia gia, làm thế nào lão
quen biết So Eun vậy hả? - Il Woo chợt hỏi.
- Haha, ngươi hỏi ta đó hả
nhóc? Ầy, tiểu cô nương, chàng hoàng tử này trông cũng anh tuấn lắm đấy. Có vẻ
như nó để ý đến ngươi phải không? À mà ngươi là người của Tử hoa thôn đúng
không? Ờ mà ngươi vừa hỏi gì ta nhỉ?
- Dạ, làm thế nào mà lão...
- À, ta nhớ ra rồi. Ha ha -
Tiếu gia gia cắt ngang - ngươi nói đi tiểu cô nương. Ta đang bận ăn.
So Eun mỉm cười, ngoảnh qua Il
Woo, đáp thay lời lão nhân:
- Lần trước khi muội rời Tử hoa
thôn, muội đã gặp lão trên đường đến Thanh Giang. Là Tiếu gia gia đã cứu muội
khỏi một đảng cướp.
- Đa tạ lão đã giúp đỡ, tiền
bối. Đa tạ lão đã có mặt ở đó với So Eun.
- Haizzz, cô bé này cũng giúp
đỡ ta nữa mà. Không có gì. Không có gì.
- Đảng cướp đó rất là hung tợn.
Không biết chúng có đả thương đến lão không vậy hả?
Khi Jin Mo nghe Il Woo hỏi như
vậy, ông chợt nhớ vẻ mặt kỳ lạ của Il Woo khi chàng tới hỏi ông về chuyện Junho
bị nội thương. Lúc đó, ông chỉ nghĩ đơn giản là Il Woo quan tâm tới Junho.
Nhưng giờ, qua biểu hiện và cách hỏi của Il Woo, Jin Mo ngờ ngợ nghĩ có lẽ Il
Woo đã biết Tiếu gia gia là Junho rồi.
- Ồ, lão đã...
Junho hay Tiếu gia gia ngắt
ngang lời nàng:
- Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Chỉ
vài tên cướp nhãi ranh đó làm gì nổi ta nào? Ha ha, không may bữa đó ta bị đau
bụng chút thôi.
- Đau bụng?
- Thì phải. Sao ngươi có vẻ
ngạc nhiên như vậy, hoàng tử?
Không chỉ Il Woo mà cả So Eun
cũng ngạc nhiên. Nàng không hiểu tại sao lão nhân lại nói dối, nhưng nàng nghĩ
có thể lão sợ mất mặt nên không muốn nói sự thật. Nàng vội nói:
- Phải đó Il Woo. Cũng không có
chuyện gì đâu.
- Vậy thì may quá, tiền bối.
Nếu sau này tiền bối có cần gì, xin cứ nói với vãn bối một tiếng. Nhất định ta
sẽ làm mọi việc để đền đáp cho lão - Il Woo nhìn thẳng vào Junho và nói dằn
từng tiếng một.
- Ồ, ngoan lắm. Vì tiểu cô
nương ngốc nghếch này mà ngươi có thể làm mọi việc nên ta tin tưởng ngươi. Nhất
định phải chăm sóc tốt cho tiểu cô nương này giùm ta - Tiếu gia gia cười lên ha
hả. Hắn cũng nhìn thẳng vào Il Woo rồi bất giác đứng dậy, vươn vai nói tiếp -
Tiểu cô nương, ta no rồi. Ta muốn ngủ một giấc. Ngươi sắp đặt cho ta một chỗ
được không?
Myungsoo thấy Tiếu gia gia đứng
dậy thì cũng đứng lên tức thì:
- Tiền bối, tất nhiên rồi. Xin
hãy theo vãn bối.
- Được rồi, được rồi. Ngươi họ
Kim, phải không? Ta nhớ rồi. Vậy ta đi nhé. Mọi người cứ ăn tự nhiên ha!
Jin Mo chăm chú quan sát vẻ mặt
của Il Woo nhưng chàng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, chỉ là lạnh lùng, rất
lạnh lùng. Jin Mo lại quay sang Bae Seung Yoo và thấy ông ta cũng đang quan sát
Il Woo. Dường như giữa Il Woo và Seung Yoo, vẫn còn có bí mật mà họ không chia
sẻ với nhau. Tốt hay xấu, ông không biết. Nhưng bất giác lúc này bỗng nhiên Jin
Mo chợt nghĩ, liệu Junho luôn luôn bảo vệ Il Woo là đúng hay sai?
- Hyung - Myungsoo nói khi cả
hai đã đến khu nhà phía tây - nếu huynh không nói trước thì đệ quả thật không
nhận ra Tiếu gia gia là huynh. Hóa ra huynh đã cải trang thành Tiếu gia gia và
âm thầm bảo vệ noona, phải không?
Junho lặng lẽ gật đầu.
- Hyung, đệ không hiểu nổi tại
sao huynh cứ nhất nhất phải bảo vệ gã ốm yếu đó. Đôi lúc đệ cảm thấy gã không
tầm thường chút nào. Xin lỗi huynh nhưng đệ nhất định phải nói.
Junho vỗ nhẹ vào vai Myungsoo,
khẽ nói:
- Ta biết đệ chỉ là quan tâm
ta, ta không trách đệ. Nhưng đệ hiểu lầm huynh ấy rồi. Huynh ấy lúc nào cũng
dịu dàng và tốt bụng. Chỉ là đệ quá thành kiến đó thôi.
- Hyung, ...
Junho giơ tay, ngăn Myungsoo
nói.
- Thôi, đệ trở lại sảnh chính
đi, không mọi người lại sinh nghi. Tối nay nhớ mang rượu đến phòng ta rồi ta sẽ
cho đệ biết phải làm gì.
- Được, hyung. Huynh bảo trọng.
Junho nhìn Myungsoo rời đi.
Trong đầu hắn, rất nhiều ý nghĩ phức tạp xoay vần. Cái cách hyung nói chuyện
với hắn khiến hắn thấy bất an. Dường như hyung đã nhận ra hắn. Có thể hyung
không hiểu tại sao hắn phải cải trang nên tạm thời chưa vạch trần sự thật, vì
vậy hắn hiểu rằng kế hoạch của hắn không thể kéo dài. Hắn phải khiến Bae Seung
Yoo thừa nhận tội lỗi càng sớm càng tốt.
Gió lạnh thổi khiến bụi tuyết
bay mù mịt. Junho đặt tay lên chiếc áo lụa mà So Eun đã may cho hắn, trái tim
hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp. Hắn nhớ lại những cái ôm và nụ hôn nàng đã trao
cho hắn ở Yoon gia, cảm thấy sự dịu dàng xâm chiếm tâm hồn hắn. Nhưng hắn khe
khẽ lắc đầu. Hắn lấy lại dáng vẻ khuềnh khoàng của lão nhân rồi nhanh chóng
bước về phòng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét