Khi Kim Myungsoo thức dậy, đầu
chàng vẫn ong ong. Chàng mơ hồ nhớ lại mình đã uống rất nhiều với Junho đêm
qua. Myungsoo cố gắng ngồi dậy. Giá mà có chút súp nóng để ăn lúc này thì chàng
sẽ cảm thấy khá hơn. Chàng mở cửa bước ra ngoài, hai tay day day vào trán cho dịu
cơn đau đầu. Bất ngờ có ai đó đâm sầm vào chàng, kêu lên khe khẽ. Tiếng kêu đó
nghe như chuông, rất thánh thót. Chàng chưa từng nghe tiếng ai lại hay đến như
vậy khiến giây lát sau Myungsoo mới cảm nhận một cơ thể mềm mại, ấm áp, thơm
phức trong cánh tay mình.
Cô gái, tất nhiên đó là một cô
gái, vội vã lùi lại trong khi Myungsoo vẫn đứng ngây ra đó và cơn đau đầu của
chàng bất giác tan biến ngay lập tức.
- Xin lỗi huynh.
Giờ thì Myungsoo mới định thần
lại và chàng nhận ra người đang đứng trước mặt chàng chính là Suzy, em gái của
Junho.
- Kim công tử.
Myungsoo vẫn chưa thốt nổi lời
nào. Suzy hơi đỏ mặt trước ánh nhìn chăm chú của chàng. Cô hơi cúi chào khiến
hai bím tóc đu đưa trên vai. Hôm qua khi chàng cứu cô, Myungsoo chưa nhìn kỹ
khuôn mặt cô, cũng chưa nghe cô nói lời nào. Làm sao giọng nói lại có thể ngân
lên như chuông hay đến thế này được cơ chứ?
- Junho oppa bảo muội mang tới
cái này cho huynh.
Cô chìa tay ra và Myungsoo có
thể thấy đó là một chiếc hộp nhỏ xinh xắn. Chàng cố trấn tĩnh lại, cầm lấy
chiếc hộp từ tay cô rồi nói:
- Cảm ơn tiểu thư.
- Ồ, không có gì. Hôm trước,
muội chưa có cơ hội cảm ơn huynh đàng hoàng. Huynh nhớ uống ngay cho nóng nhé.
Muội đi đây.
- Xin chờ một chút - Myungsoo
thốt lên.
Suzy quay lại:
- Vâng?
- Ồ, không có gì. Ta chỉ... ý
ta là ta muốn hỏi... cô nương đã khá hơn chưa?
Suzy mỉm cười:
- Cám ơn huynh, muội khỏe nhiều
rồi. Lát nữa gặp lại huynh!
Sau khi nói dứt câu, Suzy cảm
thấy mặt mình nóng bừng lên. Cô vội xoay người chạy đi. Myungsoo đứng lặng nhìn
theo cho mãi đến khi cô khuất hẳn. Trong mắt chàng từ xưa tới nay, noona của
chàng là nàng tiên đẹp nhất không có ai có thể thay thế được. Nhưng giờ khi
chàng gặp Suzy, chàng mới hiểu trên thế gian này còn có một người thứ hai có
thể khiến trái tim chàng xao xuyến.
Myungsoo vội vã trở lại phòng
và mở hộp mà Suzy vừa đưa cho. Mùi thơm của súp giống như một loại thần dược có
thể chữa được bách bệnh. Chàng nhấp từng ngụm nhỏ, từ từ thưởng thức. Mà cô ấy
vừa nói gì nhỉ? Gặp lại sau? Có nghĩa là cô ấy đang đợi ở dưới lầu sao?
Myungsoo vội vã đóng nắp hộp lại rồi chạy ào xuống phòng khách.
Lúc này bên chiếc bàn nhỏ kê
sát cạnh cửa sổ, chàng thấy Suzy, Junho và Joo Jin Mo đại phu trò chuyện vui vẻ.
Suzy luôn miệng cười rạng rỡ. Ánh mắt cô hướng về Junho đầy vẻ ngưỡng mộ khiến
Myungsoo có đôi chút ganh tỵ. Chàng nhớ lại Junho đã nói cô ấy là tiểu muội của
hắn nhưng rõ ràng họ của hai người khác nhau. Sao lại như vậy nhỉ? Chàng tự
hỏi, bất giác lặng lẽ lùi lại.
Nhưng Junho đã nhìn thấy
Myungsoo. Hắn gọi to:
- Dongsaeng! Đến đây mau. Sao
còn đứng ngẩn người ở đó thế?
Suzy ngoảnh đầu, nhận ra
Myungsoo, bất giác hai má cô ửng hồng. Junho không thể không nhận ra, cúi đầu
cố giấu đi nụ cười.
- Hyung! Tiểu thư! Joo đại phu!
- Tiểu đệ, ngồi xuống đi. Ta
đang định đi gặp đệ. Suzy hiếm khi được ra ngoài chơi. Hôm nay nếu đệ rảnh rỗi,
đệ có thể đưa con bé đi dạo quanh đây được không?
- Oppa, nhưng...
- Ta không đi với muội được
đâu, Suzy à - Junho cắt ngang - Ta và Joo đại phu còn có nhiều chuyện phải bàn.
Muội lên nhà thay đồ đi. Ta muốn nói với Myungsoo chút chuyện.
- Muội không được nghe sao? -
Suzy dằn dỗi nói.
- Điều kiện thứ nhất!
- Được rồi, được rồi - Cô le
lưỡi phụng phịu nói. Vẻ mặt vô cùng đáng yêu và dễ thương lúc này của Suzy
khiến tim Myungsoo thót lên.
Chờ cho đến khi Suzy đi khuất,
Junho ngoảnh qua nhìn Myungsoo rồi rút trong áo ra một chiếc khăn tay màu tím.
- Myungsoo, đệ nhận ra nó
không?
- Ồ, đó là khăn tay của noona
mà. Làm sao huynh lại có nó?
Junho khẽ thở dài, liếc nhìn
Joo Jin Mo rồi trả lời:
- Thực sự thì chiếc khăn tay
này là món quà noona của đệ tặng cho ta. Người mà noona của đệ từng nói với đệ
chính là ta.
- Là huynh? Chính huynh là
người đã làm tổn thương noona của đệ?
- Phải, chính là ta. Thực ra
chuyện này rất dài. Ta sẽ kể cho đệ nghe sau. Nhưng bây giờ có chuyện khác quan
trọng hơn. Người trung niên tên Bae Seung Yoo mà đệ đã gặp có thể liên quan đến
cái chết của cả gia đình Yoon tiền bối.
- Sao? Nếu mà như vậy, tại sao
huynh không tới gặp noona và nói với tỉ ấy?
- Ta không thể - Junho lặng lẽ
lắc đầu - Ta không biết phải giải thích với đệ thế nào. Chuyện này chỉ liên
quan đến Bae Seung Yoo. Il Woo hyung vô tội. Vì vậy ta không muốn huynh ấy bị
tổn thương và không muốn sự thật này ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa huynh ấy và
noona của đệ.
- Thì ra đây là cái gọi là
trượng nghĩa sao? - Myungsoo cao giọng nói - hyung, đệ kính trọng huynh nhưng
huynh sai rồi. Tình cảm của noona quan trọng hơn cái gọi là trượng nghĩa của
huynh. Tại sao huynh lại đẩy tỉ ấy vào tay người khác khi huynh biết tỉ ấy yêu
huynh? Huynh không nghĩ như thế là không công bằng với tỉ ấy sao?
Junho không trả lời mà hỏi
ngược lại:
- Đệ có tin tưởng ta không?
- Nếu đệ không tin huynh, sao
đệ kết nghĩa với huynh chứ? Nhưng...
- Cám ơn đệ, Myungsoo - Junho
cắt ngang - Lúc này ta chưa thể nói chi tiết mọi chuyện cho đệ nhưng đệ phải
biết là ta và Joo đại phu sẽ làm bất kỳ điều gì tốt nhất cho noona của đệ. Giờ
ta có một vài chuyện muốn hỏi đệ và đệ hãy nói ta nghe tất cả những gì đệ biết.
Hiểu không?
- Được rồi, hyung - Myungsoo
đáp khẽ dù chàng chả hiểu mô tê ất giáp gì.
- Đệ biết những gì về sư phụ
của So Eun?
- Cũng không nhiều. Lúc đệ còn
bé, Đại trang chủ đã thu nhận cả gia đình đệ khi chúng đệ gần như lả đi vì đói
trước cổng gia trang. Năm đó, cha mẹ đưa đệ bỏ làng ra đi vì nạn đói, lang
thang khắp nơi rồi ngã trước cổng gia trang. Đại trang chủ thương cảm cho hoàn
cảnh của gia đình đệ, nên đã cho bọn đệ ở lại. Đại trang chủ bình thường là
người lạnh lùng và ít nói. Bọn đệ chưa bao giờ nhìn thấy mặt đại trang chủ vì
bà ấy luôn đeo mạng dày. Bà ấy lúc nào cũng nghiêm khắc với noona. Đệ còn nhớ
noona thường khóc suốt vì phải luyện tập võ công khổ cực. Khi noona được 15
tuổi, Đại trang chủ dạy tỉ ấy việc buôn bán và giao việc cai quản gia trang cho
tỉ tập lo liệu mọi việc. Từ đó, tỉ ấy không có thời gian cho riêng mình.
Myungsoo ngừng lời khi nhận
thấy đôi mắt sầm tối của Junho, nhưng rồi chàng tiếp:
- Khi noona khoảng 18 tuổi, Đại
trang chủ lúc đó sức khỏe đã rất yếu rồi, đã gọi tỉ ấy đến phòng. Đệ không biết
họ nói chuyện gì. Sau đó thì bà ấy mất. Sau đám tang, noona cho cha đệ làm chủ
quản, giao mẹ đệ lo chuyện bếp núc rồi cho đệ làm tiểu chủ. Sau khi cắt đặt mọi
thứ ổn định, tỉ ấy tới Tử hoa thôn của huynh. Noona chỉ nói là tỉ ấy phải điều
tra cái chết của ai đó họ Yoon. Lúc đó, đệ nhớ đã từng nhìn thấy cái tên đó
trên chiếc khăn tay này vì nó là của Đại trang chủ.
- Đệ có biết tên họ bà ấy hay
không?
Myungsoo lắc đầu:
- Ani. Mọi người chỉ gọi bà ấy
là Kim trang chủ. Vậy thôi.
- Thế còn gia đình bà ấy? Đệ có
biết Kim gia trang được dựng lên thế nào không?
- Bà ấy chỉ có một mình. Đệ
nghe cha kể lại là bà đã mua mảnh đất này rồi dựng lên Kim gia trang.
- Ta hiểu rồi. Đêm qua, ta đã
tới thám thính Kim gia trang một chuyến và ta phát hiện Bae Seung Yoo đã lấy
trộm được cẩm nang bí mật mà sư phụ So Eun để lại cho muội ấy. Ta không biết
chính xác trong đó viết gì nhưng ta đoán nó tiết lộ thân thế thật sự của So
Eun. Vì vậy, Joo đại phu, đã đến lúc phải hành động rồi. Ta muốn ông tới ngay
đó để bảo vệ So Eun. Và Myungsoo, đệ hãy đi cùng ông ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét