Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014
Tử hoa thôn (Hãy để số mệnh quyết định)
Myungsoo vẫn cảm thấy những khúc mắc trong lòng chàng còn chưa được tháo gỡ sau những gì Junho vừa nói, nhưng chàng hiểu điều gì là quan trọng nhất lúc này.
- Đệ sẽ nhờ cha mẹ lo liệu mọi việc. Nhưng Joo đại phu cần phải nghĩ ra lý do gì đó để giải thích việc tại sao ông ấy và Suzy tiểu thư lại có mặt ở đây.
- Joo đại phu, phiền ông...
- Thiếu chủ, ta hiểu mà. Đừng lo gì cả. Ta biết phải làm gì.
- Cám ơn ông, Joo đại phu. Ta chỉ muốn lưu ý hai người một chuyện nữa thôi. Trong bất kỳ tình huống nào cũng không được nói với bất kỳ ai là ta đang ở đây.
- Thiếu chủ, ta nghĩ chuyện này Kim công tử nói cũng có ý đúng...
- Ta hiểu hai người định nói gì - Junho khoát tay ra hiệu - Nhưng chuyện tình cảm để sau này rồi nói. Nếu họ biết ta đang ở đây, họ sẽ cẩn trọng đề phòng. Vì vậy, cứ để ta trong tối. Ta muốn Bae Seung Yoo phải thành khẩn thú nhận tội ác của mình. Khi đó chúng ta sẽ nghĩ xem phải làm gì với ông ta cho vẹn toàn.
- Được rồi, hyung. Nhưng có một điều đệ không hiểu. Sao Joo đại phu cứ gọi huynh là Thiếu chủ vậy? Chẳng phải cái gã ốm yếu Bae Il Woo là Thiếu chủ của Tử hoa thôn sao?
Junho cau mày khi nghe Myungsoo gọi Il Woo là "gã ốm yếu" nhưng Myungsoo lờ đi. Ngay từ đầu chàng đã không ưa Bae Il Woo và chàng không hiểu tại sao Junho lại cứ phải lo lắng cho người này nhiều như vậy.
- Ta sẽ nói với đệ sau.
- Sau! Sau! Làm sao đệ có thể giúp huynh mà chẳng biết gì cả chứ?
- Những chuyện đó không liên quan gì đến So Eun noona của đệ. Đệ biết bây giờ cũng không để làm gì.
Myungsoo im lặng giây lát, cố kiềm chế để không hỏi tiếp đủ thứ chuyện mà chàng không thể hiểu nổi.
- Thế còn cậu, Thiếu chủ? Cậu sẽ ở lại đây chờ tin của chúng ta sao?
- Không, ta cũng tới Kim gia trang chứ. Nhưng không phải Lee Junho mà là Tiếu gia gia.
- Tiếu gia gia? - Myungsoo và Jin Mo đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Nhưng Junho chỉ mơ hồ mỉm cười, không trả lời. Myungsoo còn muốn nói nữa nhưng vì Suzy đã xuống lầu nên chàng đành ngậm miệng lại. Khi cả hai đã đi khuất, Junho quay qua Joo Jin Mo đại phu rồi nói:
- Ông nghĩ sao về sư phụ của So Eun?
- Cậu có ý gì sao, Thiếu chủ?
Junho gật đầu:
- Thực sự thì khi So Eun kể cho ta nghe câu chuyện của muội ấy, ta đã gần như chắc chắn bà ấy là Yoon phu nhân. Bà ấy chưa bao giờ để lộ khuôn mặt của mình nên ta đoán có thể mặt bà ấy bị biến dạng sau đám cháy. Thật sự là ta không thể hình dung được bằng sức mạnh nào bà ấy có thể thoát khỏi đám cháy khủng khiếp đó. Ta nghĩ bà ấy chắc đến lúc chết vẫn không hiểu được tại sao cả nhà mình lại bị giết hại. Có lẽ chính vì vậy, bà ấy đã nuôi dạy So Eun tất cả mọi thứ để sau này thay bà ấy điều tra.
- Nhưng còn một điều lạ nữa Thiếu chủ. Nghe nói Kim tiểu thư rất giống với Yoon phu nhân phải không? Có thể nào cô ấy là con gái của họ hay là cháu họ? Nếu giữa họ có mối quan hệ ruột thịt thì sao Yoon phu nhân lại không cho cô ấy biết bà ấy là Yoon phu nhân, mà lại chỉ nhận làm sư phụ của Kim tiểu thư?
- Ồ, ta cũng có nghĩ qua chuyện đó. Cũng có thể giải thích là vì bà ấy không muốn So Eun làm những chuyện ngu ngốc vì thù hận. Nếu không phải là mối thù của chính bản thân cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ sáng suốt hơn.
- Cậu nói cũng có lý - Jin Mo khẽ thở dài.
Junho liếc nhìn Joo đại phu rồi vỗ nhẹ vào cánh tay ông:
- Ta biết ông nợ Nhị gia rất nhiều, ta không muốn khiến ông phải khó xử thế này đâu. Điều quan trọng với ta chỉ là So Eun được an toàn. Vậy thôi.
- Cậu là một người rất rộng lượng, Thiếu chủ.
Junho mỉm cười nhưng khuôn mặt hắn rất buồn.
- Cậu cũng thấy lo lắng cho cả Il Woo thiếu chủ nữa, phải không?
- Không sai - Junho thở dài - Ta chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc mà không làm huynh ấy bị tổn thương.
- Người bị tổn thương là cậu, chứ không phải cậu ấy. Thiếu chủ, cậu không cần phải...
- Không sao đâu, đại phu. Đôi khi thật khó để mà quyết định lựa chọn. Thực sự là rất khó khăn...
- Thiếu chủ, đừng nghĩ quá nhiều. Hãy cứ để cho số mệnh quyết định đi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét