Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Tiếu gia gia)



So Eun vội vàng ngồi gần lại lão nhân, đưa cho lão một viên thuốc rồi lo lắng nói:

- Lão uống viên thuốc này đi.

Lão nhân không muốn uống nhưng nàng kiên quyết ép lão, lão đành nhận lấy rồi đút vào miệng. Lão nhân tránh bàn tay nàng định đặt lên vai lão rồi ngồi xếp bằng. Mắt lão nhắm nghiền nhưng lão gượng cười nói:

- Tiểu cô nương, đừng có sợ. Ta không để ngươi phải chôn cất ta đâu.

- Đừng nói như vậy, lão tiền bối - So Eun trách khẽ - đây đâu phải chuyện đùa.

- Được rồi, được rồi, sao tự nhiên ngươi lắm lời thế nhỉ? Im lặng một lát cho ta nghỉ ngơi được không đây?

So Eun lẳng lặng lùi lại vào trong góc của nàng. Nàng không hiểu tại sao lại cảm thấy lão vô cùng thân thuộc và tự nhiên lại thấy lo lắng cho lão. Có thể nàng bây giờ không còn một người thân nào, nàng cần có ai đó quan tâm nàng, trêu chọc nàng, khiến nàng cảm thấy mình nhỏ lại. So Eun lấy áo choàng của mình nhẹ nhàng khoác lên vai lão nhân. Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác như lão nhân hơi run người.

Trời đã tối nhưng may mắn là họ đã vượt qua khu rừng và trấn Thanh Giang đã ở trước mặt.

- Tiểu thư, chúng ta đã vào thị trấn rồi. Cô muốn ở đâu đêm nay?

So Eun nhìn ra ngoài cửa xe rồi nói khẽ:

- Ngươi chọn cho ta một khách điếm tốt rồi bảo họ chuẩn bị ba phòng. Dặn họ nấu cho ta một ít súp gà. Còn nữa, nói họ dành cho một kho để chứa hàng.

- Dạ được, tiểu thư. Tiểu nhân có cần kêu người tới giúp cô đỡ lão nhân gia lên lầu không?

- Có. Cám ơn ngươi.

Thanh Giang là một thị trấn sầm uất, giàu có. Con đường chính của trấn vẫn còn tấp nập đông vui. Từ chỗ nàng đứng, So Eun có thể thấy tất cả các khách điếm đã thắp đèn rực rỡ. Nàng bất giác nhớ Tử hoa thôn và Junho. Nàng tự hỏi không biết giờ này hắn đang làm gì, có nghĩ tới nàng không hay là chỉ nhớ về vị hôn thê của hắn? Mắt nàng đã nhòa lệ nhưng nàng cố gắng không để nó rơi xuống. Nàng không thể khóc. Không thể khóc lúc này.

Có tiếng động phía sau khiến So Eun vội ngoảnh nhìn. Mặc dù nàng không thắp đèn nhưng ánh sáng từ khách điếm đối diện vẫn làm căn phòng đủ sáng.

- Tiểu cô nương, ngươi vẫn còn ở đây hả?

- Ồ, lão tiền bối đã tỉnh rồi sao? Để tiểu nữ kêu họ mang súp lên cho lão.

Lão nhân từ từ ngồi dậy khiến nàng chạy tới ngăn lão:

- Lão cứ nằm thêm một lát đi. Lão còn yếu lắm.

- Thôi được. Tùy ý ngươi vậy. Haha, thật là tốt khi có cháu nội giống như là ngươi. Haizzz, nếu năm xưa ta đàng hoàng chút thì nhất định cũng có người để mà cưới hỏi rồi.

So Eun không nhịn được phải mỉm cười:

- Lão tiền bối đùa sao chứ? Ta nghĩ lúc còn trẻ nhất định là có nhiều cô nương xinh đẹp theo đuổi lắm, có phải không?

So Eun cảm thấy một nỗi đau khổ lướt qua mắt lão nhân. Nhưng lão đã cười lớn:

- Haha, ngươi thật là thông minh và có mắt nhìn người lắm. Ta thế này thôi nhưng 30 năm về trước cũng không tệ đâu. Haha, phải nói là đệ nhất ấy chứ. Haha.

So Eun khúc khích cười, không nghĩ là lão nhân lại hóm hỉnh như vậy.

- Tiền bối, chúng ta biết nhau cũng lâu mà tiểu nữ chưa biết tên lão. Tên của tiểu nữ là Kim So Eun.

- Kim So Eun? Cái tên đẹp đấy - Lão nhân khẽ thốt.

- Thế còn tiền bối?

- Ta? Ngươi thấy phiền nếu không biết tên ta hay sao?

- Không phải như vậy đâu tiền bối.

- Vậy thì cứ thế đi. Nhưng nếu ngươi muốn, cứ gọi ta là Tiếu gia gia.

- Tiếu gia gia?

So Eun mỉm cười. Có lẽ lão lúc nào cũng cười cười nói nói nên muốn nàng gọi lão là Tiếu gia gia. Cũng không tệ.

Có tiếng gõ cửa nhẹ rồi tên tiểu nhị bưng súp gà vào phòng. So Eun ngoảnh lại định giúp lão nhân thì lão đã ngồi bên bàn từ lúc nào. Nàng đặt tô súp trước mặt lão rồi ngồi xuống đối diện. Lão nhân không tỏ vẻ khách sáo gì hết, ăn rất nhanh.

- Tiểu cô nương, ngươi có cần ta giúp gì không?

So Eun ngẩng nhìn ngạc nhiên, nhưng lão nhân thản nhiên giơ tay lên dụi mũi rồi nói:

- Thì thấy ngươi đứng bên cửa sổ bao lâu mà không thấy mệt. Ta không đoán sai chứ?

So Eun hơi cúi đầu. Nàng không biết phải đáp thế nào. Nỗi buồn bất chợt xâm chiếm tâm hồn nàng. Nhưng nàng cố gắng trấn tĩnh lại, mỉm cười:

- Tiểu nữ có gì đâu chứ, lão tiền bối. Chỉ là ...

- Chỉ là cái gì? Tiểu cô nương, ngươi không phải giả vờ mạnh mẽ với ta. Để ông nội ngươi bảo ngươi nhé. Hãy quên tên tiểu tử đó đi.

So Eun kinh ngạc nhìn lão nhân nhưng lão cười lớn:

- Ta lại đoán trúng rồi, đúng không? Nhất định là ngươi bị tên tiểu tử nào đó đối xử chẳng ra sao, phải không? Để ta nói nốt, đừng ngắt ngang lời ta. Chỉ nhớ đến ai thực lòng quan tâm đến ngươi thôi, biết không? Quên hắn đi, nhớ đó.

Dường như lão nhân nói hơi nhiều nên huyết mạch bỗng trở nên rối loạn. Nàng vội đứng dậy nói:

- Tiếu gia gia, mau đi nghỉ đi. Trông lão mệt lắm rồi đó. Tiểu nữ không phiền lão nữa, ngày mai gặp lại.

So Eun cúi chào rồi bước ra cửa. Nàng mơ hồ nghe tiếng lão lẩm bẩm "ngày mai, ngày mai". Khi nàng ngoảnh nhìn lại, lão nhân đã nằm trên giường. Cố nén tiếng thở dài, So Eun đóng cửa lại. Nàng không để ý là ánh mắt lão nhân âm thầm dõi theo nàng đầy buồn bã.

Sáng hôm sau, So Eun đích thân mang súp tới cho lão nhân râu bạc. Nàng gõ cửa một hồi lâu nhưng không có ai mở cửa. So Eun vội vã đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống không. Lão nhân đã biến mất. Chỉ có một phong thư nhỏ đặt trên bàn. So Eun vội mở ra đọc.

"Tiểu cô nương, ta đi đây. Bảo trọng và nhớ những gì ta nói nhé. Chỉ nhớ đến ai thực lòng quan tâm tới ngươi".

So Eun ngồi xuống bên bàn. Bất giác nàng cảm thấy vô cùng trống vắng và buồn bã. Nàng thực sự đã có ý định muốn đưa lão nhân về nhà nàng và chăm sóc lão như ông nội của mình. Nàng còn chưa kịp mua tặng lão một tấm áo mới. So Eun khẽ thở dài. Nếu có duyên, nhất định nàng sẽ được gặp lại lão.

Chỉ nhớ đến người thực lòng quan tâm đến ngươi. Lời lão nhân nói bất chợt vang lên bên tai nàng. Nàng nắm chặt bàn tay lại. Ngoài sư phụ, người thực sự quan tâm đến nàng là ai? Lão nhân nàng vô tình gặp trên đường? Suzy? Il Woo? Hay là hắn?

Khuôn mặt Junho chợt hiện ra trong tâm trí nàng. So Eun khẽ lắc đầu rồi đứng dậy.

Trở về nhà. Đã đến lúc phải trở về nhà rồi. Nàng nghĩ.



Tử hoa thôn (Nguy hiểm)



Bất chợt có tiếng ngựa hí và tiếng chó sủa hung dữ. Tên xa phu kéo dây cương đột ngột khiến chiếc xe ngừng lại, bụi tung mù mịt. Trước mặt họ là một đám người cưỡi ngựa. Ánh mắt dữ dằn và nụ cười nửa miệng của tên đi đầu khiến gã xa phu bủn rủn chân tay. Lão nhân lúc này đã nhảy xuống xe và đứng trước mặt toán cướp, cười lớn:

- Danh tính?                         

Gã cướp đi đầu quan sát lão nhân với vẻ thất vọng. Chiếc xe rõ ràng là sang trọng lẽ ra phải thuộc về chủ nhân giàu có, lẽ nào trông lại như lão ăn mày thế này. Gã vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn quây thành vòng tròn quanh chiếc xe rồi nói:

- Lão từ nơi khác tới có phải không? Không ai ở vùng này dám hỏi danh tính của bọn ta cả. Hãy mang ra hết những gì lão có rồi bọn ta thả cho lão rời khỏi đây bình an.

Lão nhân cười to. Trong tích tắc, nhân ảnh của lão thoáng cái đã xuất hiện bên tên cướp và tát vào hai má gã rồi lại trở về chỗ cũ:

- Thế nếu ông nội nhà ngươi không muốn thì sao?

Mặt tên cướp tím sẫm lại vì giận dữ và xấu hổ. Lúc này, gã đã không còn tự tin như trước nữa. Gã tự hỏi làm sao lão già này lại di chuyển mau lẹ đến như thế.

Nhưng một mình lão thì chả làm được trò trống gì. Nghĩ vậy rồi tên cướp vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn tấn công, trong khi gã vẫn ngồi yên trên ngựa quan sát. Sau vài chiêu đơn giản, lão nhân đã đánh gục mấy tên cướp mà không dùng đến vũ khí. Gã cướp để ý thấy lão nhân dù đánh thế nào cũng không rời quá xa chiếc xe.

Tận dụng lúc lão nhân bận chống trả đồng bọn, gã thủ lĩnh nhún mình bay tới đứng lên nóc của chiếc xe. Lão nhân kêu lên một tiếng, xoay người đá vào ngực một đám cướp khiến chúng ngã nhào hết cả ra đất.

Đúng lúc đó, một bóng áo tím tung người bay lên không từ trong xe. Khoang sau của chiếc xe bị tách ra khỏi khoang trước, đâm vào bụi rậm gần đó. Giờ thì đám cướp ngẩn người khi thấy một mỹ nhân áo tím lúc này đang từ từ hạ xuống bên cạnh lão nhân. Không chú ý gì đến đám cướp, nàng hỏi:

- Tiền bối, lão có sao không?

Lão nhân mỉm cười, giơ tay lên dụi mũi càng khiến cho nó đỏ ửng thêm, nói lớn:

- Đừng lo, tiểu cô nương. Ngươi nghĩ mấy tên tiểu quỷ này có thể hạ được ta hay sao?

Tên thủ lĩnh lúc này đã trấn tĩnh lại cười cười:

- Ồ, ta không biết là lại có tiên nữ ngủ trong xe. Nếu biết trước, ta đã không dám mạo phạm tới nàng. Tiểu thư, hay là đến làm áp trại phu nhân đi? Đi theo lão nhân điên điên khùng khùng này thật là hoài phí quá.

So Eun cau mày, từ từ xoay người đối diện với tên thủ lĩnh, lạnh lùng nói:

- Mau về trại của ngươi đi trước khi ta nổi giận. Ngươi không thể đánh lại chúng ta được đâu, sao còn đứng đó nói lời thừa?

Tên cướp cười phá lên:

- Ồ tiểu thư thật là thú vị đấy. Ta rất là thích. Hahaha.

Trước khi So Eun kịp nói thêm lời nào, lão nhân đã bước lên trước:

- Ông nội ngươi ở đây xem ngươi làm gì được nào.

Tên cướp rút kiếm ra hướng thẳng về phía lão nhân. Trong khi đó, đám cướp còn lại vây lấy So Eun, không để cho nàng hỗ trợ cho lão. Giờ thì không biết từ đâu, lão nhân rút ra một thanh kiếm mềm. Lưỡi kiếm mềm mại như lụa và chạy dọc thân kiếm là thứ ánh sáng màu xanh vô cùng đẹp mắt. 

So Eun giật mình, nhảy lùi lại. Kiểu kiếm và ánh sáng xanh đối với nàng mà nói vô cùng quen thuộc. Nàng đã từng nhìn thấy trong binh xưởng của Junho. Nàng chằm chằm nhìn lão nhân râu bạc rồi khe khẽ lắc đầu. Lão nhân này làm sao lại là Junho được chứ? Lão dáng người thấp lùi, mũi to bè đỏ ửng, râu tóc đều bạc trắng. Giọng nói và tiếng cười cũng rất khác. Hơn nữa, lão nhân này cười nói suốt ngày, không chút nào giống với một Junho nghiêm nghị, lạnh lùng.

So Eun mải suy nghĩ nên không tập trung vào đám cướp. Đột nhiên nàng nghe có tiếng hai thanh kiếm chạm vào nhau rồi một cánh tay mạnh mẽ chụp lấy tay nàng, khiến nàng bừng tỉnh. Nàng loạng choạng mất thăng bằng nhưng cánh tay lúc này đã kịp thời ôm chặt lấy eo nàng. So Eun ngẩng nhìn, nhận ra chính là lão nhân đã cứu nàng.

- Tiểu cô nương, ngươi đang mơ hả? Muốn chết phải không?

Lão nhân gắt lên và tay lão buông nàng ra khiến trong phút chốc, hơi ấm mà nàng vừa cảm thấy đã tan biến mất. Đúng lúc đó, tên cướp đầu sỏ nhảy tới, hùng hổ vung kiếm. Dường như gã muốn kết thúc trận đánh càng sớm càng tốt. So Eun cảm thấy vô cùng nguy hiểm và không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Trong khi lão nhân tập trung đánh tên thủ lĩnh, nàng rút kiếm từ một tên cướp bất tỉnh gần đó rồi nhún mình bay lên.

Khi đã lên đủ cao trong không trung, nàng bất ngờ đổi hướng. Lúc này nàng dốc người lao xuống cực nhanh, thanh kiếm chĩa thẳng vào tên thủ lĩnh. Đó thực sự là một thế kiếm mạo hiểm kinh người. Tên cướp luống cuống không biết phải chống trả thế nào khi một bên là lão nhân liên tục tấn công, còn nàng lao xuống từ trên cao. Cuối cùng, hắn cũng liều mình lựa chọn tung người lao lên, trực diện đối phó với nàng. Lúc này thì So Eun lại ở thế nguy hiểm cực độ vì nàng không thể dụng công giảm tốc được nữa.

Lão nhân nhận thấy chủ ý của tên cướp đầu sỏ và tình huống nguy hiểm của So Eun, lão nhảy tới, sử dụng một tay truyền công lực cho So Eun để nàng ngưng lại trên không, mặt khác dùng tay còn lại tấn công tên thủ lĩnh, buộc hắn phải đánh lại lão. So Eun la lên thất thanh. Nàng không thể chống lại công lực của lão nhân vì như thế sẽ khiến lão mất mạng. Nàng đành ngưng lại. Lão nhân và tên thủ lĩnh lúc này ngã xuống đất khi hai cường lực chạm nhau. Lão nhân đứng dậy được ngay nhưng tên cướp vẫn còn nằm lăn trên mặt đất. Máu trào ra từ miệng gã. Lão nhân dụi mũi cười lớn:

- Mau rời khỏi đây trước khi ông nội các ngươi đổi ý.

Bọn cướp lặng lẽ dìu nhau bỏ đi.

So Eun lúc này nhẹ nhàng hạ xuống đất rồi chạy về phía lão nhân. Lão ra hiệu cho tên xa phu lúc này đang run rẩy núp trong bụi rậm đi ra đánh xe. So Eun giúp gã thắng xe vào ngựa. Vì khoang trước đã bị hỏng khi bị tên thủ lĩnh tấn công nên họ đành thu dọn hàng hóa để có chỗ cho hai người ngồi.

So Eun cảm thấy hơi lạ khi lão nhân im lặng không nói gì. Trước khi nàng kịp hỏi, nàng thấy lão đặt tay lên ngực rồi bất ngờ cúi người, thổ huyết vào lòng bàn tay. So Eun sợ hãi kêu lên:

- Ôi, lão tiền bối, lão bị thương rồi sao?

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

Tử hoa thôn (Lão nhân bí ẩn)

So Eun ngồi lặng lẽ trong xe, không để ý gì đến những âm thanh náo nhiệt bên ngoài. Những lời Junho đã nói cứ vang vọng mãi bên tai nàng. Nàng nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ, những lúc bên nhau, nụ hôn đầu tiên và vòng tay ấm áp của hắn. Nước mắt nàng rơi xuống như mưa. Nàng đặt tay lên ngực nhưng không thể làm dịu đi nỗi đau đang vò xé tim nàng. Nàng cảm thấy như mình không còn chút sức lực nào.
Tại sao hắn phải làm như vậy? Tại sao phải đợi đến lúc này hắn mới cho nàng biết sự thật đau lòng đó? Hắn nghĩ nỗi đau này có thể vượt qua được hay sao? Sư phụ, con phải làm sao đây? Nghĩ đến sư phụ, bất giác nàng ngừng khóc. Phải, nàng còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều người nàng phải quan tâm và điều quan trọng nhất là nhiệm vụ sư phụ giao phó nàng vẫn chưa hoàn thành. Nàng không thể để cho cảm xúc của riêng bản thân nàng làm ảnh hưởng đến chuyện của sư phụ.
Nghĩ vậy rồi, So Eun lau khô nước mắt. Nàng hít một hơi thật sâu rồi vén rèm nhìn ra. Gió lạnh thổi ào ào bên tai nàng. Có lẽ xa phu và ngựa cũng đã mệt. Khi nàng thấy một tửu điếm bên lề đường bèn gọi xa phu:
- Chúng ta dừng lại đây nghỉ một lát.
Nàng bước ra khỏi xe. Cả đám khách đang ngồi đó đều ngẩng hết cả lên nhìn, thầm tán thưởng vẻ đẹp kiều diễm của nàng. Mặc dù So Eun mặc một bộ đồ gọn gàng, đơn giản nhưng sắc đẹp của nàng vẫn không che giấu nổi.
- Tiểu thư, cô muốn dùng gì?
- Cho ta vài thức nóng với một bát makgeolli [một thứ rượu gạo trắng như sữa]
- Dạ được, tiểu thư, xin chờ cho một lát.
Tên tiểu nhị nhanh chóng chạy vào quầy. Chỉ vài phút sau, gã đã trở lại, đặt lên bàn một đĩa thịt xào nóng, một chút rau chiên và một bát rượu makgeolli.
- Tiểu thư, cô đi đến Thanh Giang phải không?
- Phải. Có chuyện gì không?
- À, chỉ là tiểu nhân muốn nhắc tiểu thư đường đến Thanh Giang nguy hiểm lắm đó. Dạo gần đây ở khu rừng trước mặt có một ổ cướp. Nếu tiểu thư đi một mình tiểu nhân e là...
- Cám ơn ngươi. Ta sẽ thận trọng hơn. À mà ngươi mang một chút cỏ cho ngựa của ta được không?
- Dạ được, tiểu thư. Tiểu nhân làm ngay.
So Eun nhấp một ngụm rượu nhỏ cho ấm người. Nếu đường tới Thanh Giang nguy hiểm như vậy, nàng cũng muốn lên đường sớm. Đột nhiên vẳng lại từ xa một tràng cười hào sảng rồi một lão nhân râu bạc không biết từ đâu xuất hiện. Lão nhân mặc quần áo như cái bang nhưng trông có vẻ sạch sẽ. Gò má và cái mũi to ửng đỏ vì giá lạnh.
- Tiền bối à, hôm nay chúng tôi không còn bánh bao nữa đâu. Ông ngày nào cũng đến đây ăn không trả tiền, không thấy xấu hổ hay sao chứ? - Câu cuối tên tiểu nhị nói lầm bầm trong cổ họng nhưng lão nhân vẫn nghe thấy.
- À cái thằng tiểu tử này - lão nhân cầm cây gậy ngắn trong tay mình gõ vào đầu tên tiểu nhị, kêu lớn trong khi kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với bàn của So Eun - Sao ngươi dám nói với ông nội ngươi như vậy hả? Hôm nay ta sẽ trả tiền.
- Ồ vậy sao? Vậy lão cho tôi xem tiền của lão đi - tên tiểu nhị cũng không vừa, có vẻ như gã không dễ dàng bị lừa. Chắc gã hiểu quá rõ lão nhân này.
- Hahaha - Lão nhân cười phá lên - ngươi có ông nội không vậy hả? Sao lại không kính trọng tiền bối chút nào. Ta nói là ta sẽ trả, được chưa? Đừng có lo. Chỉ là hôm nay ta không mang tới thôi, nhưng...
- Tiền bối - Tên tiểu nhị nhăn nhó - xin để cho chúng tôi làm ăn có được không vậy? Dạo này mọi thứ đều đắt đỏ, lão cũng biết rồi đúng không? Làm sao chúng tôi có lãi được khi mà ngày nào cũng để lão ăn không trả tiền chứ? Thôi, xin lão đi đi cho.
Tên tiểu nhị xoay người bỏ đi nhưng lão nhân đã túm được áo gã. Lão nhân này tuy trông thấp lùn nhưng có sức mạnh phi thường. Dù gã có cố gắng cỡ nào cũng không thoát được bàn tay của lão nhân.
- Tiểu nhị - So Eun chợt gọi. Nàng cảm thấy lão nhân này rất kỳ bí, không đơn giản chỉ là một ông lão ăn mày - Ta sẽ trả tiền cho lão. Ngươi mau đi nấu vài món ngon đi.
Lão nhân râu bạc thả tay ra làm tên tiểu nhị ngã quay ra đất. Đám khách ngồi xung quanh cười rộ lên. Tất cả mọi người bắt đầu chú ý khi thấy nàng ra mặt. Họ tò mò xem thử chuyện gì sẽ diễn ra bây giờ đây.
So Eun tiếp tục ngồi ăn, không buồn bận tâm đến xung quanh nữa. Bất giác nàng giật mình khi lão nhân râu bạc đã ngồi xuống trước mặt nàng từ lúc nào. Nàng không thể không khâm phục. Không thể coi thường lão nhân này được. Lão nhất định không tầm thường chút nào.
- Tiểu cô nương!
- Nếu lão muốn cảm ơn tiểu nữ thì không cần đâu.
- Ai nói ta muốn cảm ơn ngươi chứ? - Lão nhân hỏi lại - Này tiểu cô nương, sao đối tốt với ta thế? Ta quen ngươi sao? Hay ta là ông nội của ngươi?
So Eun mỉm cười. Lão nhân này hơi điên điên khùng khùng, nhưng nàng lại rất có hảo cảm với lão. Nàng nhẹ nhàng đáp:
- Đãi lão một bữa cơm là không đúng sao? Nếu lão không thích thì được thôi. Tiểu nhị! - So Eun kêu lớn.
- Ê, ta đâu có nói là ta không thích. Ha ha, tiểu cô nương này cũng thú vị ghê. Ta thích chơi với ngươi lắm đấy - lão nhân gật gù tuyên bố. So Eun khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn, không thèm lý gì đến lão nữa.
Tên tiểu nhị mang thức ăn tới, đặt lên bàn lão nhưng lão nhân xua tay:
- Mang lại đây. Ta muốn ăn cùng tiểu cô nương này cho vui.
Tên tiểu nhị do dự nhưng thấy nàng không có ý phản đối bèn lườm xéo lão nhân một cái rồi đặt thức ăn lên bàn.
- Tiểu cô nương à, ta không khách sáo nhé?
Nàng mỉm cười gật đầu. Sau khi uống thêm vài ngụm rượu, nàng thấy tên xa phu cũng đã ăn xong, bèn gọi tiểu nhị tính tiền. Trong khi đó lão nhân cũng ăn rất nhanh. Loáng một cái mấy cái đĩa đã sạch bách.
- Tiền bối, tiểu nữ phải lên đường. Lão từ từ ăn nhé. Cáo từ!
Nàng nhẹ cúi chào rồi đứng dậy. Khi nàng tới gần chiếc xe đã thấy lão nhân ngồi vắt vẻo trên càng xe rồi.
- Tiền bối - So Eun giật mình kinh sợ. Đó là cái thứ khinh công gì vậy? - Lão làm gì ở đây?
- Hahaha - Lão nhân cười to - ngươi đãi lão một bữa ăn, lão cũng phải trả ơn chứ.
- Tiền bối à, không cần phải trả gì hết. Ta còn nhiều việc phải làm, không có thì giờ chơi đùa với lão - Nói rồi So Eun ngoảnh qua tên xa phu gật đầu - Chúng ta đi thôi.
- Ồ, tiểu cô nương à - Lão nhân nhăn nhó - ta đâu có nói là chơi đùa đâu. Ta nói ngươi nghe nhé. Con đường tới Thanh Giang nguy hiểm lắm, ngươi không nghe tên tiểu tử thối lúc nãy nói gì sao? Nếu chúng định cướp ngươi, ta sẽ chơi với chúng thay cho ngươi, chịu không?
So Eun ngẫm nghĩ giây lát. Lão nhân điên khùng này tuy bí ẩn nhưng cũng rất đặc biệt. Liệu lão có thể giúp nàng được không?
- Thôi được, nhưng tiểu nữ có một điều kiện. Lão phải ngồi im trong xe. Ta không muốn nói chuyện gì hết. Nhớ đó.
- Ê, làm sao được chứ? Nếu ngươi bảo ta im lặng thì chi bằng bảo ta chết quách đi cho xong.
- Vậy tiểu nữ đi một mình vậy. Lão tìm người khác mà chuyện trò.
So Eun nhảy lên xe rồi bước vào trong, nhưng lão nhân đã nhanh chóng theo nàng.
- Thôi được, thôi được, ta sẽ im lặng là được chứ gì. Nhưng thỉnh thoảng ta nói một vài từ được không? Ta nói chuyện với ta thôi mà.
So Eun cố nhịn cười. Thực sự thì nàng thấy vui mừng vì có sự hiện diện của lão nhân.
Tiếng bánh xe lọc cọc và tiếng lầm bầm một mình đều đều của lão nhân khiến So Eun mệt mỏi thiếp đi. Gió thổi từng cơn bên ngoài tấm vải bạt che. Lão nhân ngừng nói, ngoảnh nhìn So Eun giây lát rồi nhẹ nhàng kéo chiếc áo choàng đã tuột khỏi vai nàng. Xong lão thận trọng vén rèm bước ra, ngồi bên cạnh tên xa phu. Mắt lão không ngừng quan sát xung quanh. Xe ngựa của họ đã bắt đầu tiến vào rừng nên lão nhân bắt đầu cảm thấy nguy hiểm đang rình rập đâu đây.
- Có chuyện gì không lão nhân gia? Ông thấy cái gì vậy?
Tên xa phu lo lắng hỏi. Lão nhân không trả lời, ra hiệu tên xa phu không nói chuyện. Gã hiểu là lão nhân không muốn tiểu thư trong xe thức giấc. Gã bất giác ngoảnh nhìn lão nhân và nhận thấy lão không còn vẻ trẻ con, khùng khùng như trước nữa. Gã ngẫm nghĩ giây lát rồi với bản tính đơn giản, gã kết luận là nguy hiểm đã khiến cho lão nhân gia này thay đổi. Ít nhất thì gã và tiểu thư xinh đẹp trong kia cũng có người ở bên bảo vệ.
Lão nhân ra hiệu cho tên xa phu quất ngựa chạy nhanh hơn rồi vén rèm nhìn vào trong. Có vẻ như So Eun rất mệt nên nàng ngủ rất sâu. Hai má nàng trơn mịn, hơi ửng hồng. Nhưng lão nhân không biểu lộ sự tán thưởng.
Lão chỉ âu yếm nhìn nàng đầy vẻ quan hoài.