Những tiếng ồn náo
nhiệt đã không còn trên con đường chính trong Thôn. Đêm đã gần tàn và gió bắt
đầu lạnh hơn nhưng So Eun lại thấy dễ chịu. Nàng chậm rãi bước trên con đường vắng
lặng và tận hưởng bầu không khí yên tĩnh thực sự rất cần thiết cho nàng lúc này.
Gần Cổng thôn, một ngôi nhà vẫn còn sáng đèn khiến nàng tò mò. Trong khoảnh sân
nhỏ, có hai người đang ngồi uống rượu bên một chiếc bàn
nhỏ. Khi nàng nhìn rõ đó là Junho và Lee tiền bối - Lee Sang thì họ đã kịp nhận
ra sự có mặt của nàng.
- Kim tiểu thư!
Người đàn ông trung niên dường như ngạc nhiên khi thấy nàng ở ngoài vào giờ này. So Eun mỉm cười. Không hiểu tại sao nàng lại có ấn tượng tốt về người này.
- Lee tiền bối!
- Lại đây, tiểu thư - Lee Sang hồ hởi mời nàng trong khi Junho chỉ khe khẽ gật đầu chào.
Nàng hơi ngập ngừng:
- Thực ra tiểu nữ ...
- Tiểu thư, đừng ngại. Chỉ có hai chúng ta thôi. Cô đã gặp Junho nhà chúng tôi rồi, phải không? Nào lại đây, ngồi xuống nào.
So Eun không dám từ chối nữa. Nàng ngồi xuống, mỉm cười hỏi:
- Sao tiền bối còn thức khuya vậy? Người có nhiều việc phải làm hôm nay lắm mà. Ngày mai cũng sẽ rất vất vả, đúng không ạ?
- Ồ, không. Ta quen rồi. Junho, sao con im lặng thế? Con và tiểu thư đây trạc tuổi nhau, sao không kết bạn cho vui?
- Cha - Junho hơi cau mày, lầm bầm.
Lee Sang cười lớn:
- Thằng bé này lúc nào cũng đáng sợ vậy đấy. Hahaha... À, tại sao tiểu thư còn ra ngoài giờ này? Lão phu nhân cũng cho phép sao?
- Tiểu nữ thích không khí tĩnh lặng thế này. Thực tế thì sự sôi động chỉ là nhất thời, khoảnh khắc yên ả này mới có giá trị, phải không tiền bối?
- Lời tiểu thư nói chẳng khác gì thằng tiểu quỷ này. Nó bỏ lễ hội đúng lúc vui vẻ nhất chỉ để về nhà động viên lão già này. Hahaha... - Lee Sang cười và uống một ngụm rượu lớn khi nhìn thấy cả Junho và So Eun đều bối rối - Tiểu thư, ta có chuyện này muốn hỏi.
- Tiền bối cứ nói.
- Cô thật không biết Yoon gia sao?
- Không ạ - So Eun lắc đầu - Tiểu nữ không biết cũng chưa gặp ai có tên là Yoon cả. Có chuyện gì sao ạ?
- Thật thế à? - Lee Sang trầm ngâm - Vẻ mặt của Bae lão phu nhân tối nay khi nhìn thấy cô khiến ta nghĩ cô nương rất giống một người nhà họ Yoon.
- Vậy họ không còn ở đây nữa sao, tiền bối?
- Đã 18 năm rồi - Lee Sang thở dài - lúc đó, bọn ta còn chưa tới đây. Ta nghe nói Yoon phu nhân rất đẹp. Bà ấy đến thôn này cũng vào một ngày như hôm nay và được chọn làm Đại mỹ nhân năm đó, giống như cô. Yoon Kang Woo đã phải lòng bà rồi cưới bà làm vợ. Một năm sau đó, Yoon phu nhân sinh hạ một bé gái kháu khỉnh. Không hiểu tại sao Yoon gia bị cháy và tất cả chết hết trong một đêm - Lee Sang thở dài, uống thêm một ngụm rượu nữa rồi im lặng.
Junho trầm ngâm nói:
- Vậy chứ họ không biết võ công sao cha? Sao lại chịu chết đơn giản vậy chứ?
- Không ai biết cả. Họ chỉ biết là cả nhà họ Yoon không còn ai sống sót. Khi người trong thôn tới nơi, tất cả đã hóa tro bụi rồi. Thôn này từ xưa tới nay đều sống yên bình, chưa từng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả. Lão phu nhân thương yêu Yoon Kang Woo lắm, coi như con mình, giống như Bae Dong Gun. Vì vậy bà ấy yêu cầu xây lại căn nhà của Yoon gia y như cũ và vẫn để trống đến tận giờ. Tiểu thư - Lee Sang ngoảnh qua nhìn So Eun - nếu cô không... ồ, tiểu thư, cô không sao chứ?
So Eun bất giác giơ tay lên lau nước mắt, tự nhiên chảy dài xuống má nàng lúc nào không hay. Nàng lắc đầu:
- Không sao đâu ạ... tiểu nữ chỉ là thấy đau lòng vì câu chuyện bi kịch của nhà họ Yoon thôi.
- Nếu không phải vì họ đã chết cả thì ta dám chắc Lão phu nhân nghĩ cô là con gái của Yoon Kang Woo - Lee Sang thở dài.
- Kim tiểu thư - Junho đột nhiên đứng dậy - để ta đưa cô về. Giờ cũng đã muộn rồi. Cha à, đi ngủ đi. Cha uống nhiều quá rồi đấy.
Tự nhiên So Eun lẳng lặng nghe theo sự an bài của Junho. Nàng cúi chào tạm biệt Lee Sang rồi bước theo hắn. Sư phụ muốn nàng tới điều tra cái chết của nhà họ Yoon, nhưng xem ra không ai ở Thôn này biết được chuyện gì thực sự đã xảy đến với họ.
- Tiểu thư, cô mệt không?
Giọng nói ấm áp của Junho khiến So Eun bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ miên man trong đầu. Nàng lắc đầu, không nói gì.
- Nếu vậy tại hạ đưa cô nương tới nơi này nhé. Theo ta.
Hắn nắm lấy cánh tay nàng rồi nhún mình lao vút đi. Với khinh công tuyệt đỉnh của hắn, dù có mang theo So Eun, hơi thở của hắn vẫn không đổi. Khi cả hai dừng lại, So Eun nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ dưới chân Đồi, phía sau Thiên đỉnh Tháp.
- Đây có phải... là nhà của Yoon gia?
- Tiểu thư thật thông minh. Nào chúng ta vào đi.
So Eun và Junho đẩy cánh cổng gỗ bước vào. Giống như bao ngôi nhà khác ở Thôn, Yoon gia cũng có một khoảnh sân nhỏ, mái nhà màu nâu sẫm và một hành lang dài ở phía trước. Điều khác biệt chỉ là một hàng rào hoa yoongyo bao quanh sân, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Họ bước vào trong. Ngôi nhà được dựng lại 18 năm về trước nhưng có vẻ như vẫn được lau chùi dọn dẹp hàng ngày. Mọi thứ trong nhà đều là đồ sứ, có lẽ đó là những thứ duy nhất không bị phá hủy sau đám cháy.
Nàng chạm tay vào mỗi đồ vật, cảm thấy như linh hồn của những người chủ cũ còn quanh quất đâu đây. Nàng mở cửa sau, nhìn ra Thung lũng linh hồn. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời phủ lên Thung lũng ánh sáng mờ ảo.
- Lee công tử, cảnh tượng ở đây đẹp quá. Có lẽ Yoon gia đã từng quây quần ở đây, tận hưởng một cuộc sống bình yên, phải vậy không? Tại sao ông Trời lại khiến họ phải chịu một bi kịch khủng khiếp như vậy chứ?
Junho đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng hồi lâu bằng ánh mắt ấm áp rồi xoay nhìn ra phía Thung lũng. Khuôn mặt chàng bất giác buồn rầu.
- Tiểu thư, trong cuộc đời con người, được sống bên cạnh người mình yêu thương đã là hạnh phúc lắm rồi. Cho dù ngắn ngủi nhưng mỗi giây phút đều đầy ý nghĩa, có phải không?
So Eun liếc nhìn Junho. Nàng ngạc nhiên là hắn cũng đa cảm chứ không lạnh lùng như nàng nghĩ. Cả hai im lặng cho đến khi vẳng nghe một âm thanh mơ hồ. Junho nắm cánh tay nàng, ra hiệu im lặng rồi thổi tắt ngọn nến.
Hóa ra chỉ là một cơn gió làm đu đưa cửa chính.
- Cũng muộn rồi, ta đưa tiểu thư về.
So Eun gật đầu. Nàng ngoảnh nhìn căn nhà một lần nữa rồi lặng lẽ theo sau Junho. Khi họ tới Bae gia trang, Junho dừng chân rồi khẽ nói:
- Ngày mai sẽ là một ngày vất vả. Cô đi nghỉ đi nhé.
- Vâng. Chúc huynh ngủ ngon.
- Tạm biệt.
Junho bước vài bước rồi ngoảnh lại. Hắn thấy So Eun nhẹ nhàng nhún mình bay lên ban công tầng hai của nhà khách. Hắn chợt nghĩ nàng không phải là một người tầm thường.
Hắn tự hỏi không hiểu nàng đang che giấu chuyện gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét