Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Music & Lyrics fanfic (14)

14.




Bum vẫy tay khi nhìn thấy Tec bước vào quán cà phê. Anh có thể nhận thấy vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ của Tec. Có lẽ anh không hiểu lý do tại sao Bum lại muốn gặp anh.

- Teaecyeon ssi, anh muốn uống gì không?

- Cậu muốn nói chuyện gì? - Tec hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

- Tôi biết là anh rất bận nên sẽ không làm mất thì giờ của anh đâu - Bum điềm tĩnh mỉm cười - Là chuyện của Junho và Soeun.

- Junho và Soeun? - Tec kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy. Chị Mira đã nói với tôi về chuyện anh đã gặp chị ấy. Tôi rất cảm động là 2PM vẫn luôn quan tâm đến Soeun.

Cậu gọi tôi tới chỉ để cảm ơn ấy hả? Tec thầm tự hỏi.

- Tôi muốn biết một chuyện trước khi nhờ anh giúp - Bum nói - Junho... ý tôi là Lee Junho ssi vẫn còn yêu Soeun, phải vậy không?

Tec cân nhắc giây lát xem nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

- Hãy nói sự thật cho tôi biết. Tôi rất lo lắng cho Soeun và tôi nghĩ các anh cũng vậy, phải không?

Tec ngẫm nghĩ giây lát. Anh không rõ thực ra thì Bum muốn gì.

- Thôi được, nếu như cậu thực sự muốn biết - Tec nhún vai - Tất nhiên là Junho vẫn chưa quên. Cậu có thể cho rằng chính cậu ấy là người đã muốn chia tay nhưng thực tế thì cậu ấy buộc phải làm điều đó vì lo lắng cho Soeun. Dù sao thì chuyện của họ cũng kết thúc rồi. Sao chúng ta phải nói chuyện này? Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để cậu tiếp cận cô ấy hay sao? Cậu cứ việc. Nhưng nếu định nhờ tôi giúp đỡ thì tôi nói thẳng nhé, tôi không giúp gì được cho cậu đâu.

Tec không thể kìm lại những lời nói mỉa mai. Sao cậu ta dám nhờ mình giúp cậu ta tiếp cận Soeun chứ? Tec giận dữ nghĩ.

Nhưng Bum có vẻ như không để tâm đến thái độ khó chịu của Tec. Anh nói:

- Chị Mira cũng đã nói với tôi về ý tốt của anh. Tôi phải cảm ơn anh rất nhiều - Bum ngừng lại giây lát rồi mỉm cười buồn bã, anh tiếp - nhưng anh biết đấy, tôi không làm sao hàn gắn được trái tim của cô ấy.

- Ý cậu là sao?

- Cô ấy không quên được Junho, chưa bao giờ quên cậu ta.

- Cô ấy nói với cậu thế à?

- Ani - Bum lắc đầu - nhưng tôi có thể chắc chắn điều đó. Cho dù cô ấy không nói gì và lúc nào cũng cố gắng che giấu cảm xúc thật lòng của cô ấy thì tôi vẫn biết là Soeun luôn nhớ Junho.

Làm sao cậu ta có thể nói ra được những lời này nhỉ? Tec ngạc nhiên nghĩ. Rõ ràng là sẽ rất đau lòng khi phải thừa nhận người mà mình yêu thương lại luôn nhớ một người đàn ông khác.

Tec nhìn Bum, ánh mắt có chút tôn trọng hơn lúc trước:

- Tôi không biết phải nói gì - Tec thành thật nói - jinja... Tôi xin lỗi đã hiểu lầm cậu.

- Không sao - Bum mỉm cười nhưng Tec cảm giác như trong lòng anh đang khóc - Tôi chỉ không thể ngồi yên khi thấy Soeun phải chịu đựng đau khổ một mình. Thật vớ vẩn khi vẫn còn yêu nhau mà chia tay nhau chỉ vì quá bận rộn, anh thấy đúng không?

- Cậu hoàn toàn đúng nhưng tôi nghĩ hai đứa nó...

- Tôi biết anh rất quan tâm đến Junho và anh là người mà họ chia sẻ trước tiên mọi chuyện. Như thế có nghĩa là họ rất coi trọng và tin tưởng anh. Chính vì vậy mà tôi nhờ anh giúp. Tôi phải... ani... ý tôi là chúng ta phải làm gì đó cho hai người ngốc nghếch này.

- Vậy... anh muốn tôi làm gì?

Bum mỉm cười lần nữa. Lần này Tec nghĩ, đó là nụ cười của một người đàn ông cao thượng.

o0o

Tec vỗ nhẹ vào vai Chansung trước khi ngồi xuống ghế sofa. Mọi người rì rầm chuyện trò sau một ngày dài mệt mỏi vì công việc.

- Hyung, mệt không anh? Chuyện quay phim ổn chứ hả?

- Ừ - Tec xoa hai tay vào má anh, nhăn nhó - Soeun khỏe thật đấy. Argggg... Cô ấy tát anh nổ đom đóm mắt chiều nay đấy.

Tec nói, liếc nhìn Junho đang ngồi bệt trên sàn nhà trước mặt anh. Khi Junho nghe Tec nhắc đến Soeun, anh ngay lập tức vớ lấy một quyển tạp chí và vùi đầu vào nó. Tec cúi đầu cười thầm khi thấy cậu chàng ngây thơ đang cố gắng một cách tuyệt vọng để che giấu cảm xúc của mình.

- Soeun... ờ... có nói gì không? - Nichkhun đột nhiên hỏi.

- Nói gì? - Tec giả vờ ngơ ngác hỏi.

- Aniya - Nickhun lắc đầu - ý mình là hợp tác với Soeun vui chứ hả?

- Geureom. Trước khi quay cô ấy bảo tớ là cô ấy sẽ tát tớ mạnh nhất có thể. Hahaha... ai dè cô ấy làm thật chứ... À, suýt quên. Có chuyện này lạ nhé...

- Lạ sao? - Wooyoung hỏi và dường như Junho cũng đang cố lắng nghe phía sau tờ tạp chí.

- Soeun bảo với những người thân thiết như tớ và Kim Bum, quay những cảnh như vậy thật sự rất khó khăn.

- Ồ, Soeun bảo Kim Bum là người thân thiết của cô ấy sao? - Nichkhun kinh ngạc thốt lên. Cuốn tạp chí trong tay Junho rung lên nhè nhẹ.

- Ý của Tec hyung là Soeun cũng coi anh ấy là người thân đấy - Chansung sửa lại.

- Sao cô ấy lại nói thế? Cậu trở thành người thân của Soeun lúc nào mà tụi này không biết thế? - Junsu hỏi đầy hàm ý.

- Ai biết... Có lẽ nhờ người nào đó... - Tec cố ý bỏ lửng câu nói của mình.

Junho đột nhiên đặt cuốn tạp chí xuống sàn, giơ tay lên che miệng ngáp rồi nói:

- Các anh em, không buồn ngủ hả? Em buồn ngủ quá, em về phòng trước đây.

Ạnh đứng dậy và bước nhanh ra khỏi phòng, để lại cả nhóm nhìn nhau trong yên lặng. Junho lặng lẽ nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Khi anh biết Tec nhận vai cameo trong drama của Soeun, mặc dù anh không phản đối nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh không biết tại sao. Vì Tec sẽ gợi nhớ đến anh khiến cho Soeun thấy buồn? Hay chuyện này khiến anh nghĩ về cô mỗi lần nhìn thấy Tec?

Junho lắc đầu. Những ngày này, anh buộc mình không được chú ý bất kỳ thứ gì liên quan đến Soeun. Đã đến lúc anh phải sắp xếp lại trái tim mình và cống hiến hết mình cho âm nhạc. Nhưng sâu trong lòng mình anh hiểu, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể lấy lại được đôi mắt cười của mình nữa.

"Với những người thân thiết như tớ và Kim Bum, quay những cảnh như vậy thật sự rất khó khăn". Junho chợt nghĩ đến lời Tec vừa kể, mơ hồ hiểu hàm ý của Tec. Anh thở dài, cố gắng xóa bỏ những ý nghĩ cũ bắt đầu nhen nhóm trong tim anh. Điều quan trọng nhất với anh là Soeun vẫn ổn, anh không mong đợi gì hơn nữa. Phải, chỉ cần như vậy, Junho à.

o0o

- Tin nóng sốt đây, các anh em - Tec hạ giọng nói - Tớ đã gặp Kim Bum hôm nay và cậu ta bảo Soeun vẫn yêu thằng nhóc ngốc nghếch của chúng ta.

- Mwo? Cậu ta bảo thế thật à? - Chansung thốt lên.

- Ờ. Anh chàng đó thật đáng nể đấy - Tec mỉm cười - Cậu ta nhờ chúng ta giúp đỡ hai đứa trở lại với nhau.

- Bằng cách nào chứ? Cậu không thấy thái độ của Junho khi cậu nhắc đến Soeun lúc nãy à? - Junsu lắc đầu - Đúng là thằng nhóc bướng bỉnh.

- Ờ, tớ nghĩ chúng ta không nên làm gì lúc này. Nó đã quyết định rồi thì khó thay đổi ngay lập tức lắm. Giờ quan trọng nhất là làm cho nó vui lên đã. Khi nó tĩnh tâm lại rồi nó sẽ biết phải làm gì, đúng không? - Nickhun đề nghị.

- Cậu đúng đấy - Junsu gật đầu.

- Sinh nhật Junho sắp đến rồi, hay chúng ta làm bữa tiệc bất ngờ nhé? - Wooyoung gợi ý.

- Hay đấy - Junsu đồng tình - Chúng ta rảnh lúc đó không?

- Để em kiểm tra xem - Chansung lướt xem lịch trong điện thoại rồi nói - mình có nguyên một ngày đấy.

- Một ngày hả? - Nickhun xoa cằm - vậy đến Geyongi đi. Hồ lớn ở đó đẹp tuyệt. Người ta thường đến đó để ngắm hoa giọt tuyết nở vào mùa đông.

- Được đấy - Wooyoung gật đầu - nhưng làm sao thuyết phục Junho đến đó chứ? Chúng ta không thể chỉ đơn giản bảo "này Junho, đi mừng sinh nhật cậu ở Geyongi đi" được.

- Ồ, có thể nhờ Jinyong hyung giúp một tay đi. Nếu liên quan đến công việc, nhất định nó sẽ đi - Nickhun đề xuất.
 
- Được, vậy nhất trí thế nhé. Tớ sẽ đi nhờ anh Jinyoung - Tec quyết định rồi thêm - và tớ có một kế hoạch rất thú vị dành cho mọi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét