Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Music & Lyrics fanfic (9)

9.


- Junho ssi? Cậu… ờ… cậu làm gì ở đây vậy?

Bum kinh ngạc hỏi. Junho mỉm cười không trả lời câu hỏi mà chỉ đơn giản nói:

- Soeun đang ở trong bếp. Anh vào đi.

Bum ngập ngừng bước vào.

- Onni …

Soeun quay lại chào nhưng rồi im bặt khi nhìn thấy Kim Bum.

- Bummie?

Bummie“! Junho thầm nhắc lại cái tên mà Soeun vừa gọi. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ không hài lòng nhưng Soeun và Kim Bum hoàn toàn không để ý thấy. Cả ba đối diện nhau trong một tình cảnh hết sức khó xử. Junho cố gắng xóa bỏ sự khó chịu, kéo ghế cho Kim Bum rồi nói:

- Mời anh ngồi.

Nhờ sự bình tĩnh của Junho, Soeun cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

- Xin lỗi, mình bất ngờ quá nên…

Bum lặng lẽ lắc đầu rồi nói:

- Eunnie à, cậu không sao chứ? Mình nghe chuyện của cậu vừa mới sáng nay nên chạy vội đến đây. Cổ và tay của cậu…

Eunnie“! Máu dường như sôi lên trong huyết quản Junho. Sao có thể gọi nhau như vậy trước mặt anh chứ? Eunnie là cái tên cho anh gọi hả, Kim Sang Bum? Ngay chính Junho cũng chưa bao giờ gọi tên cô thân mật như vậy. Sao anh ta dám? Junho đứng phắt dậy để pha cà phê. Nếu anh còn ngồi đó, anh sợ mình sẽ không giữ được thái độ lịch thiệp.

- Mình không sao. Nhưng làm sao cậu biết?

- Mình gọi cho chị Mira sáng nay. Mình thấy hơi lo vì không thể gọi được cho cậu ngày hôm qua.

- Thật thế à? Xin lỗi, mình vẫn chưa kiểm tra điện thoại nên không biết.

- Không sao. Cậu ổn là mình mừng rồi.

Junho từ từ rót cà phê vào tách, lắng nghe cuộc đối thoại giữa Soeun và Bum một cách lặng lẽ. Soeun từng kể với anh về mối quan hệ của họ, nhưng anh cũng biết cái gọi là SoEulmates trong trái tim của nhiều fan hâm mộ. Chính vì thế nên khi thấy Bum lo lắng cho Soeun, anh cảm thấy không thoải mái. Mặc dù anh tự thấy cách nói chuyện của họ rất tự nhiên nhưng anh vẫn cứ không hài lòng. Nhận thấy sự im lặng bất thường của Junho, Soeun đứng dậy, nhẹ nắm lấy khuỷu tay anh, nói khẽ:

- Anh ngồi xuống ăn đi. Trứng nguội cả rồi.

- Được rồi – Junho quay lại, đặt 3 tách cà phê lên bàn rồi nói – Bum ssi, nếu anh chưa ăn sáng thì ăn cùng với tụi tôi nhé.

Tụi tôi”? Bum nhắc lại trong đầu lời Junho vừa nói một cách hết sức tự nhiên.

- Đúng đó. Để mình làm cho cậu nhé – Soeun vui vẻ nói.

Junho thấy bao tử mình cuộn lên. Sao nhiệt tình mời anh ta ăn thế không biết? Nhưng Bum đã đứng dậy:

- Thôi không cần đâu, mình phải đi rồi. Hôm nay mình có lịch quay – Bum quay sang Junho và chìa tay ra – Junho ssi, nếu không có 2PM, tôi không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy đến với Soeun. Cảm ơn cậu.

Cảm ơn”? Anh ta có ý gì khi cảm ơn mình chứ? Junho lầm bầm trong họng nhưng anh vẫn điềm tĩnh bắt bàn tay Bum đưa ra và nói:

- Bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi.

Giọng nói chắc nịch và tự tin của Junho khiến Bum phải cúi đầu xuống để che giấu cảm xúc của mình. Soeun im lặng hết nhìn Bum rồi lại Junho. Cô biết Junho đang nghĩ gì nhưng vì có Bum ở đây nên cô không biết phải cư xử thế nào.

- Có cậu ở đây với Soeun tôi yên tâm rồi – Bum nói với Junho rồi quay sang Soeun, anh mỉm cười – Mình phải đi đây. Ở nhà nghỉ cho đến khi thật khỏe nhé?

Soeun gật đầu và liếc nhìn Junho trước khi tiễn Bum ra cửa.

- Eunnie à, anh chàng đó … – Bum hạ giọng hỏi nhỏ – các cậu đang hẹn hò à?

Soeun đỏ mặt không trả lời.

- Nhìn thái độ của cậu ta mình biết mà. Mình có thể châm được điếu thuốc từ đôi mắt tóe lửa của cậu ấy.

Soeun cười, vỗ nhẹ vào vai Bum:

- Cậu nói cái gì vậy. Thôi đi mau đi. Mình sẽ gọi cậu sau.

- Mình… – Bum nhìn Soeun, lặng lẽ nói – mình cảm thấy giống như là bị bỏ rơi ấy…

Soeun hơi bối rối nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười, đẩy Bum ra cửa:

- Nói năng kiểu gì vậy? Cậu muốn đi hay thôi? Lúc nào cũng đùa được.

Bum cố gắng mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt. Anh đứng lặng bên cánh cửa đã đóng lại sau lưng anh. Sự lo lắng về cô trước khi đến đây giờ đã thay bằng nỗi đau khiến anh không thể điều khiển nổi đôi chân mình. Nhớ lại nụ cười và ánh mắt Soeun hướng về Junho, tim anh tràn ngập sự thất vọng và hối hận. Lẽ ra anh phải sớm thổ lộ tình cảm của mình. Lẽ ra anh phải…

Khi Soeun bước vào trong bếp thì Junho đã ăn xong bữa sáng. Cô kinh ngạc kêu lên:

- Sao anh ăn nhanh thế? Không đợi em gì cả.

- Nhanh đâu mà nhanh. Chỉ là vì em không đếm được thời gian em chào tạm biệt Bummie của em bao lâu thôi – Junho nói mà không nhìn cô.

Soeun mỉm cười, tiến lại và ôm anh từ phía sau:

- Cậu ấy chỉ là bạn. Em đã nói với anh rồi mà.

Junho cảm thấy vòng tay cô thật ấm áp. Bản thân anh cũng tự trách thái độ của chính mình. Soeun là một cô gái dễ gần và cô có rất nhiều bạn, trong đó đa phần là nam giới. Anh tin và yêu cô, nhưng rõ ràng là anh vẫn chưa đủ chín chắn trong tình yêu.

- Xin lỗi em.

Soeun rộng lượng mỉm cười. Cô cúi xuống, hôn nhẹ vào má anh rồi ngồi xuống, vui vẻ nói:

- Vậy là lại thêm một người nữa biết quan hệ của anh và em. Anh không phiền chứ?

Junho lắc đầu:

- May mắn là Bum đến đây hôm nay. Sau khi gặp anh ta, anh thấy là mình sẽ hối hận nếu không cho anh ta biết trước tiên.

Soeun cười ngặt nghẽo, đánh nhẹ vào tay anh:

- Anh … thật là…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét