Từ xa, So Eun đã nghe thấy
giọng nói như chuông của Suzy.
- Junho oppa, cố lên! Junho
oppa cố lên!
Khi So Eun và Il Woo chen qua
đám đông đang tụ lại thành một vòng tròn lớn, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy
Junho và một nhóm những người trẻ tuổi chia thành hai phe để đấu sư tử. Ngày
hôm qua, nàng đã nghe Junho khoe với Suzy về con sư tử mà hắn tự tay làm. Bây
giờ khi nhìn thấy nó, nàng thầm thán phục sự khéo léo của hắn; lời hắn nói
không ngoa chút nào.
Không giống như những con sư tử
làm bằng giấy thông thường với màu sắc lòe loẹt, con sư tử hắn làm trông thật
sống động khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh của nó. Đám đông hò reo
không ngớt mỗi khi con sư tử của Junho nhảy lên cao và lộn vòng trên không.
Thực sự là những động tác vô cùng khó. So Eun không thể che giấu sự ngưỡng mộ
của nàng. Il Woo ngoảnh nhìn nàng rồi mỉm cười:
- Junho luôn thắng trong trò
chơi này. Không chỉ có như vậy đâu, rồi tiểu thư xem. Cậu ấy luôn dành điều bất
ngờ ở phút chót để kết thúc trò chơi.
So Eun thấy cảm động khi nghe
những lời nói đầy tự hào của Il Woo và nàng cảm thấy rất rõ ràng tình huynh đệ
sâu sắc giữa hai chàng trai tài năng. Đúng lúc đó, từ miệng con sư tử của Junho
bất ngờ phụt lửa và hắn kêu lớn:
- Mọi người mau lùi lại, lùi
lại nào.
Đúng lúc đó, những dải giấy đủ
màu bắn tung lên từ miệng con sư tử, trùm xuống đám đông bên dưới. Họ lại hét
lên phấn khích. Cảnh tượng thực sự vô cùng ấn tượng. Tiếng trống dồn dập báo
hiệu trò chơi đã đến hồi kết và vinh danh người chiến thắng.
Bất ngờ, con sư tử của Junho từ
trên không trung hạ xuống đất, lộn vài vòng rồi quỳ xuống trước mặt Suzy. Chân
trước của nó từ từ đưa ra một quả cầu thủy tinh, bên trong có một chùm hoa eunya xòe ra rồi
lại cụp vào, y như thật. Đám đông huýt sáo ầm ĩ khi cuối cùng họ cũng hiểu con
sư tử muốn tặng quà cho Suzy. Mặt cô bé đỏ như trái táo mùa xuân. Cô giơ tay
cầm lấy quả cầu, nước mắt đã dàn dụa trên cặp má phúng phính.
- Oppa, muội… muội…
Junho tháo bỏ lốt sư tử rồi bẹo
má cô, mỉm cười:
- Sao thế? Muội thấy cảm động
quá phải không? Huynh đã hứa sẽ dành cho muội món quà đặc biệt năm nay mà, muội
vui không?
Cô bé nhào tới, ôm lấy cổ hắn,
vừa khóc vừa cười khiến hắn bối rối, không biết phải làm thế nào. Hắn ngẩng
nhìn Il Woo cầu cứu. Il Woo cố nén cười, kéo tay Suzy ra khỏi cổ Junho, vỗ về:
- Nào nào, để cho đệ ấy thở
chứ, Suzy. Này Junho, lúc nào cũng chiều con bé nó sẽ hư đó.
- Hyung, Suzy giống như là muội
muội của đệ, chuyện này có là gì đâu.
Nghe những lời này, Suzy bất
giác ngừng khóc, ngẩng nhìn hắn. Đôi mắt của cô bé vô cùng đau khổ. Chỉ có So
Eun, bằng sự nhạy cảm của nữ nhân, mới hiểu được cái nhìn đó của Suzy. Trong
khi đó thì hai chàng trai đã chuyển sự chú ý của họ sang trò chơi khác.
Đúng lúc đó, đám đông lại xôn
xao lần nữa. Một chiếc xe bằng gỗ lớn được trang trí hoa tươi đang tiến vào
quảng trường phía trước Thiên đỉnh tháp. Giữa chiếc xe là một chiếc kiệu bằng
vàng lớn khiến So Eun hình dung vị trí đó giống như để dành cho Nữ hoàng. Mọi
người đều chiêm ngưỡng chiếc xe với đầy vẻ ngưỡng mộ và không ai chú ý đến một
cậu bé đang ngẩn người nhìn chiếc xe khổng lồ, không chạy tránh đi.
Không có thì giờ để nghĩ ngợi
thêm, So Eun chạy vội tới bên cậu bé nhanh nhất có thể, bế cậu trong tay rồi
nhún mình bay lên cao. Sau khi xoay vài vòng trên không làm những cánh hoa eunya rụng lả tả,
cuối cùng nàng và đứa bé hạ xuống đất an toàn. Đám đông rú lên sợ hãi. Người mẹ
chạy tới nơi So Eun đang đứng, nhào tới ôm đứa bé, khóc nức nở vì hoảng loạn.
Sau khi đã trấn tĩnh lại, bà ta cúi đầu cảm tạ So Eun, không thốt lên lời. Đúng
lúc đó, Il Woo và Suzy chạy tới bên So Eun, cả hai trông đều vô cùng lo lắng.
- Cậu bé không sao chứ?
Người mẹ khẽ gật đầu, ôm chặt
đứa trẻ trong tay, nhìn So Eun đầy vẻ biết ơn.
- Mang cậu bé về nhà đi,
ajjuma. Chắc là cậu bé đang sợ lắm.
- Đa tạ tiểu thư. Xin nhận chút
gì đó của chúng tôi.
- Ồ, không cần đâu. Chuyện nhỏ
thôi mà. Thím về nhà đi.
Sau khi người mẹ và đứa trẻ rời
đi, Il Woo lo lắng hỏi So Eun:
- Cô không sao chứ?
So Eun đứng dậy, khe khẽ gật
đầu.
- Onnie, tỉ tỉ thật tài giỏi
nhé. Muội thấy tỉ tỉ bay lên như tiên vậy đó.
So Eun vuốt má Suzy, không đáp.
Nàng xoay nhìn về phía chiếc xe hoa. Đúng như nàng đã nghĩ, có ai đó đã dùng
dây kéo chiếc xe lùi lại để giúp nàng cứu đứa nhỏ. Người đó không ai khác chính
là Junho.
Lúc này hắn đang cuộn lại sợi
dây rồi vắt lên vai. Vẻ mặt hắn bình thản như thể hắn không hề liên quan đến sự
việc vừa rồi. Hôm nay, hắn không mặc bộ áo dài tao nhã như hôm trước nữa mà mặc
một bộ đồ võ nai nịt gọn gàng. Nàng không biết hắn là người như thế nào, nhưng
ít nhất, nàng cảm thấy hắn không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn tỏ ra.
Từ xa, So Eun đã nghe thấy
giọng nói như chuông của Suzy.
- Junho oppa, cố lên! Junho
oppa cố lên!
Khi So Eun và Il Woo chen qua
đám đông đang tụ lại thành một vòng tròn lớn, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy
Junho và một nhóm những người trẻ tuổi chia thành hai phe để đấu sư tử. Ngày
hôm qua, nàng đã nghe Junho khoe với Suzy về con sư tử mà hắn tự tay làm. Bây
giờ khi nhìn thấy nó, nàng thầm thán phục sự khéo léo của hắn; lời hắn nói
không ngoa chút nào.
Không giống như những con sư tử
làm bằng giấy thông thường với màu sắc lòe loẹt, con sư tử hắn làm trông thật
sống động khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh của nó. Đám đông hò reo
không ngớt mỗi khi con sư tử của Junho nhảy lên cao và lộn vòng trên không.
Thực sự là những động tác vô cùng khó. So Eun không thể che giấu sự ngưỡng mộ
của nàng. Il Woo ngoảnh nhìn nàng rồi mỉm cười:
- Junho luôn thắng trong trò
chơi này. Không chỉ có như vậy đâu, rồi tiểu thư xem. Cậu ấy luôn dành điều bất
ngờ ở phút chót để kết thúc trò chơi.
So Eun thấy cảm động khi nghe
những lời nói đầy tự hào của Il Woo và nàng cảm thấy rất rõ ràng tình huynh đệ
sâu sắc giữa hai chàng trai tài năng. Đúng lúc đó, từ miệng con sư tử của Junho
bất ngờ phụt lửa và hắn kêu lớn:
- Mọi người mau lùi lại, lùi
lại nào.
Đúng lúc đó, những dải giấy đủ
màu bắn tung lên từ miệng con sư tử, trùm xuống đám đông bên dưới. Họ lại hét
lên phấn khích. Cảnh tượng thực sự vô cùng ấn tượng. Tiếng trống dồn dập báo
hiệu trò chơi đã đến hồi kết và vinh danh người chiến thắng.
Bất ngờ, con sư tử của Junho từ
trên không trung hạ xuống đất, lộn vài vòng rồi quỳ xuống trước mặt Suzy. Chân
trước của nó từ từ đưa ra một quả cầu thủy tinh, bên trong có một chùm hoa eunya xòe ra rồi
lại cụp vào, y như thật. Đám đông huýt sáo ầm ĩ khi cuối cùng họ cũng hiểu con
sư tử muốn tặng quà cho Suzy. Mặt cô bé đỏ như trái táo mùa xuân. Cô giơ tay
cầm lấy quả cầu, nước mắt đã dàn dụa trên cặp má phúng phính.
- Oppa, muội… muội…
Junho tháo bỏ lốt sư tử rồi bẹo
má cô, mỉm cười:
- Sao thế? Muội thấy cảm động
quá phải không? Huynh đã hứa sẽ dành cho muội món quà đặc biệt năm nay mà, muội
vui không?
Cô bé nhào tới, ôm lấy cổ hắn,
vừa khóc vừa cười khiến hắn bối rối, không biết phải làm thế nào. Hắn ngẩng
nhìn Il Woo cầu cứu. Il Woo cố nén cười, kéo tay Suzy ra khỏi cổ Junho, vỗ về:
- Nào nào, để cho đệ ấy thở
chứ, Suzy. Này Junho, lúc nào cũng chiều con bé nó sẽ hư đó.
- Hyung, Suzy giống như là muội
muội của đệ, chuyện này có là gì đâu.
Nghe những lời này, Suzy bất
giác ngừng khóc, ngẩng nhìn hắn. Đôi mắt của cô bé vô cùng đau khổ. Chỉ có So
Eun, bằng sự nhạy cảm của nữ nhân, mới hiểu được cái nhìn đó của Suzy. Trong
khi đó thì hai chàng trai đã chuyển sự chú ý của họ sang trò chơi khác.
Đúng lúc đó, đám đông lại xôn
xao lần nữa. Một chiếc xe bằng gỗ lớn được trang trí hoa tươi đang tiến vào
quảng trường phía trước Thiên đỉnh tháp. Giữa chiếc xe là một chiếc kiệu bằng
vàng lớn khiến So Eun hình dung vị trí đó giống như để dành cho Nữ hoàng. Mọi
người đều chiêm ngưỡng chiếc xe với đầy vẻ ngưỡng mộ và không ai chú ý đến một
cậu bé đang ngẩn người nhìn chiếc xe khổng lồ, không chạy tránh đi.
Không có thì giờ để nghĩ ngợi
thêm, So Eun chạy vội tới bên cậu bé nhanh nhất có thể, bế cậu trong tay rồi
nhún mình bay lên cao. Sau khi xoay vài vòng trên không làm những cánh hoa eunya rụng lả tả,
cuối cùng nàng và đứa bé hạ xuống đất an toàn. Đám đông rú lên sợ hãi. Người mẹ
chạy tới nơi So Eun đang đứng, nhào tới ôm đứa bé, khóc nức nở vì hoảng loạn.
Sau khi đã trấn tĩnh lại, bà ta cúi đầu cảm tạ So Eun, không thốt lên lời. Đúng
lúc đó, Il Woo và Suzy chạy tới bên So Eun, cả hai trông đều vô cùng lo lắng.
- Cậu bé không sao chứ?
Người mẹ khẽ gật đầu, ôm chặt
đứa trẻ trong tay, nhìn So Eun đầy vẻ biết ơn.
- Mang cậu bé về nhà đi,
ajjuma. Chắc là cậu bé đang sợ lắm.
- Đa tạ tiểu thư. Xin nhận chút
gì đó của chúng tôi.
- Ồ, không cần đâu. Chuyện nhỏ
thôi mà. Thím về nhà đi.
Sau khi người mẹ và đứa trẻ rời
đi, Il Woo lo lắng hỏi So Eun:
- Cô không sao chứ?
So Eun đứng dậy, khe khẽ gật
đầu.
- Onnie, tỉ tỉ thật tài giỏi
nhé. Muội thấy tỉ tỉ bay lên như tiên vậy đó.
So Eun vuốt má Suzy, không đáp.
Nàng xoay nhìn về phía chiếc xe hoa. Đúng như nàng đã nghĩ, có ai đó đã dùng
dây kéo chiếc xe lùi lại để giúp nàng cứu đứa nhỏ. Người đó không ai khác chính
là Junho.
Lúc này hắn đang cuộn lại sợi
dây rồi vắt lên vai. Vẻ mặt hắn bình thản như thể hắn không hề liên quan đến sự
việc vừa rồi. Hôm nay, hắn không mặc bộ áo dài tao nhã như hôm trước nữa mà mặc
một bộ đồ võ nai nịt gọn gàng. Nàng không biết hắn là người như thế nào, nhưng
ít nhất, nàng cảm thấy hắn không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn tỏ ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét