So Eun không có thời gian suy
nghĩ lâu vì Suzy hối thúc nàng và Il Woo đi vào trung tâm của quảng trường
Thiên đỉnh tháp. Mặc dù không khí sôi động và náo nhiệt thực sự khiến So Eun
rất vui vẻ, song nàng vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Tử hoa thôn quả thật
đã được thiết kế bởi những bàn tay tài ba. Những ngôi nhà được sắp đặt cao dần
lên từ bốn phía của ngọn đồi và chính giữa Đồi là Thiên đỉnh tháp và Quảng
trường.
Có bốn con đường chạy xung
quanh ngọn đồi, con đường chính ở giữa, dẫn thẳng đến Cổng thôn. Kiến trúc của
các nhà trong Thôn cơ bản là tương tự như nhau. Có vẻ như cuộc sống của người
dân nơi đây rất thoải mái và không có tầng lớp bần cùng. Trái tim nàng tràn
ngập sự hảo cảm đối với khung cảnh cũng như con người ở đây. Nàng tự hỏi nàng có
nên nghi ngờ những thứ tuyệt diệu như thế này hay không?
Mặt trời dần lặn xuống núi. Một
ngày vui đã trôi qua nhanh chóng. Il Woo bỗng trở nên ít lời hơn. Chàng liếc
nhìn So Eun rồi lại ngẩng lên nhìn trời đầy vẻ nuối tiếc như thể chàng muốn níu
kéo thời gian trở lại.
- Bae công tử, có chuyện gì
vậy? Không lẽ thời tiết sẽ xấu đi sao?
- Ồ, không. Những ngày này là
những ngày đẹp nhất trong năm đó. Chỉ là… thời gian trôi nhanh quá. Kim tiểu
thư, thực sự thì… cô phải đi sao?
Trước khi So Eun kịp trả lời,
Suzy đã gọi ầm ĩ:
- Biểu ca! Onnie! Ppailli! Đến
nghi lễ Đại mỹ nhân rồi đó. Ppailli!
Khi họ tới Quảng trường, So Eun
đã thấy Junho đứng đó từ lúc nào. Đúng lúc đó, có tiếng lục lạc vang lên rồi
một tốp ăn mặc sang trọng bước vào, dẫn đầu là một người đàn bà tóc bạc trắng
được hai thiếu phụ áo lam và áo vàng dìu hai bên. So Eun nghe có tiếng xì xào:
- Bae lão phu nhân đã tới rồi.
So Eun liếc nhìn Il Woo. Có thể
lão phu nhân đó chính là bà của chàng. Mặc dù tóc bà đã bạc trắng và bước chân
đã chậm nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp. Nhất định khi còn trẻ, bà cũng là một đại
mỹ nhân. Nhưng người khiến So Eun chú ý hơn cả lại là thiếu phụ áo lam, đứng kế
bên lão phu nhân. Bà ta đẹp tuyệt. Bàn tay với những ngón tay thon dài, mềm
mại, níu lấy tay lão bà. Màu lam của bộ áo càng làm nổi bật làn da trắng như
tuyết của bà ta. Từ lúc đến, trên môi bà ta lúc nào cũng mỉm một nụ cười vô
cùng diễm lệ.
Il Woo và Suzy bước tới. Suzy
níu lấy tay thiếu phụ áo vàng, vui vẻ nói:
- Mẹ, để con dìu bà cho.
Thiếu phụ áo vàng bước lùi lại
rồi ngước nhìn người đàn ông cao lớn đứng kế bên, khẽ lắc đầu mỉm cười. Có lẽ
đó là cha mẹ của Suzy. Cô bé lúc này vòng tay ôm lấy lão phu nhân, ríu rít:
- Bà bà, sao người tới trễ quá
vậy? Con đợi mọi người cả ngày rồi.
- Aigooo....con bé này. Chạy
nhảy suốt ngày thôi. Con còn có thời giờ nhớ tới bà bà hay sao chứ? Giờ con
muốn ta ở đây tìm cho con một đấng lang quân tốt, có phải không? – Lão phu nhân
dí ngón tay vào trán Suzy, cười hiền từ.
Mọi người cười rộ lên khiến
Suzy thẹn thùng giấu mặt vào cánh tay của lão bà. Nhìn cảnh tượng đầm ấm này
trong lòng So Eun không khỏi ngưỡng mộ thầm. Nàng bất giác nhớ sư phụ, người
thân duy nhất của nàng cuối cùng cũng đã ra đi, bỏ lại nàng.
- Kim tiểu thư.
So Eun nghe thấy giọng nói ấm
áp cất lên bên cạnh khiến nàng ngoảnh nhìn.
- Cô không sao chứ?
So Eun không ngờ là một người
lạnh lùng như Junho có thể nhận thấy được vẻ mặt buồn rầu của nàng. Nhưng quả
đúng là hắn vừa hỏi trong khi đang chăm chú nhìn nàng. Trong khoảnh khắc đó,
khi tim nàng đang nặng trĩu vì nhớ sư phụ thì sự quan tâm của hắn giống như một
giọt nước làm tràn ly. Từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, những giọt nước mắt không
thể kiềm chế được cứ thế trào xuống má.
- Agassi ...
Junho sững người. Hắn bối rối
không biết phải làm sao cho phải. So Eun vội vã lau nước mắt, nhìn vào đôi mắt
lo lắng của hắn, mỉm cười:
- Xin lỗi huynh. Ta không sao.
Junho chớp mắt để tránh ánh
nhìn của nàng rồi ngoảnh sang nhìn Bae gia, khẽ nói:
- Vẫn còn rất nhiều hoạt động
vui vẻ để tiểu thư thưởng thức nên cô hãy tạm gác nỗi buồn lại nhé. Người thôn
chúng tôi không phải lúc nào cũng được hạnh phúc, nhưng cô thấy đấy, chúng tôi
luôn luôn lạc quan.
Junho nói đúng. Nàng ngước lên
nhìn hắn. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh và khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn thực sự
vô cùng anh tuấn và đầy khí phách.
Đúng lúc đó, đám đông chợt im
lặng. Lão phu nhân nói lớn:
- Đã đến giờ cho sự kiện đặc
biệt nhất của Lễ hội chúng ta. Mọi người đã sẵn sàng chưa? Bắt đầu!
Đám đông lại hò reo vang trời.
Tức thì, một tiếng nổ lớn và pháo hoa được bắn lên bầu trời. Những dải sáng đầy
màu sắc rực rỡ nổi bật trên nền trời đêm sẫm tối. Từ đám mây sặc sỡ đó, một dải
lụa tím phấp phới bay lòng vòng trên đầu đám đông rồi cuối cùng đột nhiên nhẹ
nhàng rơi xuống vai So Eun.
Tiếng hò reo phấn khích lại nổi
lên và rất nhiều cánh tay giơ lên, tung những bông hoa eunya tươi về
phía nàng. So Eun kinh ngạc quay nhìn Junho. Hắn nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười:
- Chúc mừng tiểu thư. Cô đã
được lựa chọn làm Đại mỹ nhân của Lễ hội năm nay đó. Đây là phong tục của chúng
tôi.
So Eun kéo dải lụa xuống khỏi
vai. Ánh mắt ấm áp của Junho như động viên nàng khiến nàng khẽ gật đầu biết ơn.
Il Woo lúc này đã bước ra phía
trước, chìa tay về phía nàng:
- Kim tiểu thư, xin mời bước ra
đây.
So Eun bước lên. Nàng hơi cúi
chào đám đông, những người đang nồng nhiệt vỗ tay chúc mừng nàng, rồi dừng bước
trước mặt Lão phu nhân. Nàng cúi người thi lễ:
- Bae lão phu nhân!
Lão bà giơ tay đỡ nàng đứng
lên:
- Agassi, không cần phải hành
đại lễ như vậy. Ta…
Bất chợt lão bà ngừng lời, nhìn
chằm chằm vào So Eun. Nụ cười trên môi bà vụt biến mất và thay vào đó là một sự
kinh ngạc tột độ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét