Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013
Tử hoa thôn (Thể hiện tài năng)
- Cô... Tên cô có phải là Yoon không?
So Eun lắc đầu:
- Không, thưa lão phu nhân. Bà nhầm tiểu nữ với một ai đó chăng? Tên tiểu nữ là Kim. Kim So Eun.
- Kim? Chứ không phải Yoon sao? - Lão bà lẩm bẩm - sao giống nhau như hai giọt nước vậy.
- Mẹ - Thiếu phụ áo lam khẽ nói. Giọng bà ta mềm mại nhưng So Eun không hiểu sao cảm thấy rất đặc biệt - xin đừng để mọi người phải chờ lâu.
- À, phải. Ta suýt thì quên mất. Kim tiểu thư, phong tục lựa chọn Đại mỹ nhân của thôn chúng ta không làm phiền cô đấy chứ?
- Ồ lão phu nhân, bà quá lời rồi. Tiểu nữ thật vinh hạnh đến mức không ngờ. Trong số rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp ở đây, tiểu nữ thật lấy làm hổ thẹn.
- Kim tiểu thư, chính là thần linh nơi đây lựa chọn cô thôi - Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, mỉm cười - cô vừa có khuôn mặt đẹp lại có tâm hồn đẹp. Từ phong thái đến lời nói của cô... đều rất đặc biệt. Ta rất hài lòng.
- Thật là vinh hạnh cho tiểu nữ, lão phu nhân. Tiểu nữ chỉ đi ngang qua Thôn của bà và Bae công tử đã giới thiệu với tiểu nữ rất nhiều điều thú vị ở nơi này, nên tiểu nữ thấy Tử hoa thôn thực sự rất tuyệt vời.
Thiếu phụ áo lam liếc nhìn Il Woo một cái khiến chàng cúi đầu, tránh ánh mắt của bà. Lão phu nhân cười lớn đầy vẻ hài lòng. Bà ngoảnh lại phía sau gật đầu ra hiệu, rồi một cô gái bước tới, đặt lên đầu nàng chiếc vương miện kết từ hoa eunya.
- Kim tiểu thư, vương miện này là dành cho cô. Còn một chuyện nữa ta muốn thỉnh giáo cô nương.
- Xin cứ nói, lão phu nhân.
- Đại mỹ nhân của Lễ hội chúng ta sau khi được lựa chọn sẽ phải ở lại đây cho đến hết mùa lễ hội và phải làm một số việc với tư cách là một Đại mỹ nhân. Ta không biết chuyện này có làm ảnh hưởng đến hành trình của cô nương hay không?
So Eun có thể cảm thấy bàn tay Lão phu nhân nhẹ nhàng xiết chặt bàn tay nàng. Đôi mắt hiền từ, ấm áp của bà khiến So Eun cảm động. Nàng cũng nắm chặt tay bà, dịu dàng nói:
- Tiểu nữ không thể rời đi sau khi nhận được nhiều tình cảm yêu mến như thế này. Ý của tiểu nữ là xin vâng lời lão phu nhân.
Đứng bên cạnh nàng, Il Woo thở ra nhẹ nhõm. Khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên của chàng khiến thiếu phụ áo lam không thể không để ý và bà ta chăm chú quan sát So Eun đầy dò xét.
- Ta hy vọng cô có thể làm một chuyện nữa, được không Kim tiểu thư.
- Xin lão phu nhân cứ giao phó.
- Liệu cô có thể cho người trong Thôn chúng ta thấy một biệt tài nào đó của cô được không? Đây cũng là một phong tục của nghi lễ.
So Eun mỉm cười:
- Ồ, tiểu nữ không dám nhận là biệt tài gì đâu, nhưng cũng muốn thử cố gắng một chút, xin lão phu nhân và các vị đừng chê cười.
Nàng tiến lại gần một cô gái đang đeo trên lưng chiếc đàn geomungo:
- Cô nương có thể cho mượn một lát không?
Đám đông lúc này hoàn toàn im lặng. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những tán hoa eunya. So Eun cầm cây đàn trong tay rồi nhún mình bay lên không. Sau khi quay vài vòng đẹp mắt, nàng từ từ hạ xuống rồi ngồi lên chiếc kiệu vàng trên xe hoa. Nàng hơi cúi mình và mỉm cười với đám đông bên dưới quảng trường rồi bắt đầu đàn. Từ ngón tay thon dài của nàng, những âm thanh tuyệt đẹp cất lên, đôi lúc róc rách như tiếng suối chảy, có lúc dịu dàng như gió thổi, lúc lại ấm áp như ánh nắng mặt trời, có lúc êm dịu như ánh trăng làm lấp lánh muôn ngàn tinh tú.
Đám đông im phắc lặng đi vì tiếng đàn của nàng. Dường như mỗi nốt nhạc cất lên đều đi vào trái tim của mỗi người, mang theo tình yêu, hạnh phúc và sự yên bình. Khi nàng ngừng đàn, tất cả vẫn sững sờ ngước nhìn lên nàng như thể ngắm một nàng tiên hạ thế.
So Eun đứng dậy, khiêm nhường nói:
- Vừa rồi tiểu nữ chơi một khúc có tên là Phong Nguyệt hữu tình. Mong là đã không làm các vị thất vọng.
Đám đông lúc này chợt bừng tỉnh và vỗ tay thật lớn vì ngưỡng mộ. Khoảnh khắc đó, So Eun bất giác nhìn về phía Junho. Không hiểu sao nàng thực sự muốn thấy biểu lộ của hắn trước tiếng đàn của nàng.
Nhưng hắn đã không còn ở đó nữa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét