Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Tử hoa thôn (Xao xuyến)


So Eun nhẹ nhàng nằm xuống, giả vờ ngủ. Trong bóng tối dày đặc, nàng cảm nhận đối phương sử dụng thuật bế khí để không gây tiếng động. So Eun cười thầm. Sư phụ nàng từng nói, cho dù bế khí thế nào đi nữa thì khi di chuyển trong không khí cũng không thể không động. So Eun đã rèn luyện trong nhiều năm nên nàng có thể nghe được âm thanh nhỏ từ rất xa. Mặc dù nàng không biết ai đang ở bên ngoài nhưng nàng không sợ. Nàng biết sự xuất hiện của nàng ở đây nhất định gây sự chú ý và nếu có ai đó tới tìm nàng thì cũng đã nằm trong dự tính của nàng từ trước. Nhưng dù sao thì nàng vẫn hồi hộp bởi nàng biết từ lúc này nàng đã có thể mang những gì sư phụ đã từng dạy ra để mà thi triển.

So Eun cảm thấy một luồng khói mỏng phun vào trong phòng. Nàng biết là thuốc mê nên ngay lập tức bế khí để tránh không bị tác động. Người lạ lẻn vào qua cánh cửa khép hờ, bước tới bên nàng và thận trọng lắng nghe nhịp thở của nàng. Chừng như chắc chắn nàng đã ngủ say, người lạ cúi xuống lấy chiếc túi lụa nàng treo đầu giường, lục lọi như tìm thứ gì đó. Sau khi không thấy được thứ mình muốn, gã xóc lại túi rồi treo lại chỗ cũ.

So Eun đợi cho đến khi mọi thứ xung quanh trở lại im ắng, nàng trở dậy thắp nến và ngồi suy nghĩ. Ngày hôm nay, ngoại trừ A Cửu, chỉ có Lee tiền bối, một người tên là Junho và huynh muội Bae gia biết nàng nghỉ lại đây một đêm. Vậy ai trong số họ? Nàng không dám đoán mò. Nhìn khuôn mặt họ rất đáng tin cậy, có lẽ không phải họ thì sao? So Eun khe khẽ lắc đầu. Tất cả mới chỉ là bắt đầu. Ngày mai biết đâu nàng sẽ tìm được chút ít manh mối hữu dụng.

o0o

Ánh mặt trời đã chiếu sáng trên những thảm hoa rực rỡ. So Eun đứng lặng trước vẻ đẹp tuyệt diệu của nơi này. Ngay cả khu vườn nhỏ bên nhà chứa củi cũng nở hoa, khoe đủ màu vô cùng sặc sỡ. Khi So Eun quay lại, nàng nhận thấy Bae Il Woo đang chậm rãi bước trên con đường rải sỏi hướng về phía nàng. 

Chàng mặc một bộ áo dài màu ngà voi, bước dưới những tán hoa màu tím. Khung cảnh đó thực sự rất hoàn hảo. So Eun cảm thấy hơi bối rối khi không biết lý do gì dẫn Il Woo tới tìm nàng sớm như vậy.

- Agassi, tại hạ có làm phiền cô nương hay không?

- Không đâu, Bae công tử. Chuyện gì khiến công tử tới đây sớm vậy?

- À, không có gì. Chỉ là Suzy muốn tại hạ tới đón cô nương thôi.

So Eun gật đầu mỉm cười:

- Ồ, tiểu nữ cũng rất muốn gặp cô bé. Chúng ta đi thôi.

Nàng bước lên phía trước, không nhận ra ánh mắt rất dịu dàng Il Woo thầm dành cho nàng.

- Tại hạ đoán cô nương không biết hôm nay là ngày chính của Lễ hội, đúng không?

- Đúng là tiểu nữ không biết thật – So Eun nhìn chàng, ngượng ngùng nói – Tiểu nữ nghe nói đây là Lễ hội lớn nhất của vùng này, có phải không? Nếu huynh không phiền, xin cho tiểu nữ biết hôm nay sẽ có những hoạt động gì?

Il Woo hơi ngẩn người trước vẻ thẹn thùng của So Eun khiến hai má nàng ửng hồng. Chàng vội vã ngoảnh đi, hắng giọng nói:

- Nếu tại hạ nói cho tiểu thư nghe bây giờ thì sẽ chẳng còn gì là thú vị nữa. Vì vậy, chúng ta mau đi thôi. Rồi tại hạ sẽ giải thích cho tiểu thư sau. Cô biết đấy, mỗi năm khi vào thu, eunya nở rực rỡ khắp thôn chúng tôi. Nhưng tại hạ tin chắc một điều cô nương không biết đấy là hoa sẽ nở từ đông sang tây rồi lại tàn từ tây sang đông. Tất cả chỉ diễn ra trong một tuần trăng mà thôi.

- Ồ, thật kỳ diệu – So Eun hào hứng tán thưởng.

Bất chợt, nổi bật trong đám đông phía trước mắt nàng, một tốp người bước tới trên những chiếc cà kheo khổng lồ. Họ mặc những bộ quần áo sặc sỡ, miệng thổi ra lửa, quay những chiếc vòng lớn trên tay, vừa đi vừa bắn cung, chơi kèn và trống trong khi đám đông phía dưới cổ vũ ầm ĩ. Cảnh tượng thật vô cùng náo nhiệt. 

So Eun vui sướng vỗ tay như trẻ con rồi níu lấy tay Il Woo để chỉ cho chàng thấy một cô gái nhỏ đang uốn dẻo trên vai những người đi cà kheo:

- Ôi, nhìn cô bé kia kìa, Bae công tử! Thật là giỏi quá!

Il Woo không trả lời vì chàng cảm thấy bàn tay mềm mại của nàng nắm chặt lấy cánh tay mình. Nhận thấy sự im lặng của chàng, So Eun vội vã rụt tay lại, hơi cúi đầu. Mặt nàng bừng đỏ.

Il Woo hơi mỉm cười, nhưng vì không muốn nàng cảm thấy bối rối, chàng dịu dàng nói:

- Chúng ta tới Thiên đỉnh tháp đi. Suzy và Junho đang đợi mình ở đó đấy.

Từ “mình” Il Woo thốt lên vừa tự nhiên, vừa gần gũi khiến So Eun bất giác cảm thấy xao xuyến. 

Nhưng Il Woo đã rẽ đám đông bước lên phía trước để lấy lối cho nàng đi. 

Nàng lặng lẽ bước theo sau, để cho cảm xúc bất chợt đó vụt tan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét