Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Music & Lyrics fanfic (8)

8.



Junho cảm thấy tim như ngừng đập. Anh giơ tay ra hiệu cho đồng đội dừng bước rồi cố gắng trấn tĩnh mình, nhẹ nhàng nói:

- Xin đừng làm đau cô ấy. Chúng ta có thể thương lượng mà.

Junho có thể thấy Soeun nắm chặt bàn tay lại, có lẽ là cô cũng đang cố gắng để không hốt hoảng.

- Câm miệng đi, nhóc – người đàn ông quát lên – đứng lùi lại, Soeun sẽ đi theo tao.

Người đàn ông từ từ lùi lại, vừa đi vừa rên rỉ:

- Tại sao cô lại đến đây hả Soeun? Tại sao lại khóc vì hắn? Tại sao?

Giờ thì mọi người đều hiểu ra đây là một fan quá khích của Soeun. 2PM thận trọng bước lên từng chút một trong khi Junho nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế sự giận dữ lẫn sợ hãi. Mắt anh đột nhiên cay xè khi nhận thấy trên cổ cô đã xuất hiện một vệt đỏ dài.

- Cô ấy chảy máu rồi – Junho không nhịn được la lên – nếu anh thích cô ấy, sao lại làm cô ấy đau chứ?

Người đàn ông tiếp tục lùi lại, dằn giọng:

- Mày là cái thá gì mà có quyền lo lắng cho Soeun? Nếu cô ấy bị thương, tao sẽ chăm sóc cô ấy.

Tec nắm lấy cánh tay Junho để anh bình tĩnh hơn. Với gã điên này, Junho chỉ càng làm cho hắn hung tợn hơn mà thôi. Giờ thì có lẽ hương thơm từ người Soeun đã kích thích gã. Gã dụi mặt vào mái tóc cô khiến Soeun co rúm người lại vì kinh hoàng. Nước mắt cô đã chảy xuống má và Junho cảm tưởng như anh có thể chết ngay lúc này.

- Soeun đã bị thương rồi – Tec điềm đạm nói – cô ấy mất nhiều máu quá và sắp ngất đấy. Nếu anh không tin, anh thử nhìn mà xem.

Soeun hiểu là Tec đang cố gắng làm cho gã điên mất tập trung, cô run rẩy nói:

- Tôi thực sự đau lắm – cô từ từ giơ tay lên, khe khẽ đẩy con dao ra xa cổ rồi sờ tay lên vết thương, hốt hoảng kêu – ôi chúa ơi, máu. Nhìn xem, chảy máu rồi.

Người đàn ông tỏ vẻ quan tâm. Gã ta buông lỏng con dao. Soeun hơi xoay người lại để gã nhìn rõ vết thương của cô. Việc làm đó khiến cánh tay gã đang ôm chặt cô cũng nới lỏng. Tận dụng cơ hội đó, Junho lao vào, đá văng con dao ra khỏi tay hắn. Hai vệ sĩ của nhóm vội lao vào túm lấy tay gã. Tec và Nickhun kéo Soeun ra khỏi vòng nguy hiểm.

Giờ thì Soeun mới thực sự sợ hãi. Cả người cô run rẩy đứng không vững. Junho bước lại, nhẹ nhàng ôm cô trong tay mình. Trong tình huống này thì anh cũng không còn tâm trí nào mà giữ ý nữa. Chỉ vài phút vừa qua cũng đủ để anh cảm thấy được tận cùng của sự lo lắng. Nếu có điều gì xảy ra với Soeun… nếu có chuyện gì… Anh không thể tưởng tượng được.

- Được rồi, Soeun à. Không sao rồi – Junho thì thầm.

- Đưa cô ấy vào xe đi Junho – Tec lặng lẽ vỗ nhẹ vào vai Junho, nói.

Cả nhóm chìm trong yên lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình sau những giây phút đáng sợ. Junho cúi nhìn Soeun đang dựa vào anh. Họ phải tiêm một liều thuốc an thần để tránh cho cô không bị tác động mạnh về tâm lý. Bàn tay bị thương khi cô gạt con dao của gã điên ra vẫn còn hơi rỉ máu khi tay cô níu chặt lấy tay anh. Thật đau lòng khi phải chứng kiến tất cả những gì vừa xảy đến với cô.

- Em ở lại đây với Soeun hả? – Junsu khẽ hỏi khi 2PM rời căn hộ của Soeun.

- Em không thể để Soeun lại một mình – Junho gật đầu – sẽ tốt hơn nếu có ai ở bên trông chừng, lỡ như cô ấy tỉnh dậy nửa đêm.

Chansung và Wooyoung vỗ nhẹ vào vai Junho, buồn rầu nói:

- May mắn là Soeun không sao. Đừng lo.

- Giá mà cô ấy không đến… – Junho hối hận nói.

- Đừng tự trách mình. Không ai nghĩ là có thể như vậy… – Tec trầm giọng nói – thôi vào trong đi. Ngày mai bọn anh tới.

- Tec hyung, anh để ý báo giới giúp em. Em không muốn chuyện này ồn ào làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Soeun.

- Được, để anh lo. Cậu yên tâm.

Junho trở lại với Soeun. Cô vẫn đang thiêm thiếp ngủ. Bàn tay bị thương vẫn níu chặt lấy vai như thể cô vẫn vô cùng sợ hãi. Mắt cô nhắm nghiền nhưng nước mắt vẫn chảy một cách vô thức. Junho ngồi xuống, nắm lấy bàn tay cô. Hơi thở của cô dần đều đặn khiến anh đỡ lo hơn. Anh đứng dậy, lại gần tủ lạnh để tìm chút nước uống. Lúc này anh mới có thời gian ngắm gian phòng xinh xắn của Soeun. Đây là lần đầu tiên anh tới. Dù họ đã hẹn hò một thời gian dài nhưng vì khu vực này có quá nhiều nghệ sỹ ở nên cả hai thống nhất chỉ gặp nhau ở bên ngoài.

Căn phòng được sắp đặt gọn gàng, ngăn nắp. Soeun thích hoa hồng nên mọi thứ đều có màu phớt hồng hoặc có họa tiết hoa hồng. Anh cũng nhận thấy sách ở khắp mọi nơi vì cô rất thích đọc. Khi anh đưa mắt nhìn quanh để tìm xem cây nến anh tặng cô để đâu thì bất giác phát hiện một cặp mắt tròn to đang chăm chú nhìn anh.

Koonie! Con mèo đáng yêu của Soeun. Junho ngạc nhiên khi đến giờ anh mới nhận ra sự có mặt của nó.

- Ồ, ngoan lắm, Koonie – Junho thận trọng bước lại gần, thân thiện thì thầm. Có vẻ như con mèo cũng cảm nhận được có chuyện xảy ra với cô chủ của nó nên nó yên lặng nằm yên trong ổ – mày có đói không?

Con mèo tò mò quan sát Junho, không nhúc nhích. Junho mỉm cười:

- Koonie, ngoan, cô chủ của chúng ta không sao rồi. Đợi tao một lát nhé.

Junho mở ngăn kéo, tìm thấy một hộp thức ăn cho mèo. Anh mỉm cười, đặt trước mặt Koonie:

- Lại đây ăn đi.

Koonie duỗi dài chân một cách lười biếng, tiếp tục quan sát Junho thêm một lúc nữa, rồi mới rụt rè bước lại gần hộp thức ăn. Junho mỉm cười, vuốt nhẹ lớp lông mềm mại của nó. Anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

- Koonie à, tao sẽ chăm sóc cô ấy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Tao hứa đấy, Koonie.

Junho thì thầm với con mèo nhưng dường như là anh đang tự hứa với chính mình. Đúng lúc đó, anh chợt nghe thấy một tiếng kêu khẽ. Anh chạy vội lại nơi Soeun đang nằm. Cả người cô run bắn lên. Junho lấy khăn lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô rồi thận trọng nằm xuống bên cô, ôm cô trong tay mình.

- Soeun à, không sao rồi. Anh ở đây rồi. Không sao đâu em.

Junho khe khẽ hát ru cho đến khi Soeun ngủ say. Sự mệt mỏi và lo lắng cũng khiến Junho cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Soeun tỉnh giấc khi ánh nắng rọi vào mặt cô qua cửa sổ. Cô cảm thấy mình đang gối đầu lên cánh tay ai đó, vội ngoảnh nhìn và suýt kêu lên vì kinh ngạc. Ngay trước mắt cô là khuôn mặt quen thuộc của Junho. Dù đang ngủ nhưng nhìn anh vẫn vô cùng quyến rũ. Soeun cố gắng không cựa mình, nhẹ mỉm cười.

- Nhìn anh vẫn hấp dẫn khi đang ngủ phải không? – Junho nói, mắt vẫn nhắm nghiền.

Soeun đỏ mặt im lặng. Anh mỉm cười, mở mắt ra, dịu dàng hỏi:

- Em không sao chứ?

Soeun cảm thấy ấm áp khi nghe giọng nói âu yếm của anh. Cô khe khẽ lắc đầu. Anh giơ tay chạm nhẹ vào vết thương trên cổ cô, nói:

- Xin lỗi em. Lẽ ra anh không nên để em tới đó.

Soeun lại lắc đầu lần nữa rồi mỉm cười:

- Em không sao thật mà. Anh chắc là lo lắng lắm, phải không?

Junho nắm chặt tay cô trong tay anh.

- Lo lắng thôi sao? Còn hơn thế nữa. Anh tưởng mình có thể chết đi được nếu có chuyện gì xảy đến với em.

Soeun đăm đăm nhìn anh, cảm động không nói.

- Em có biết tại sao không?

Soeun vẫn lặng lẽ nhìn vào mắt anh, không đáp.

- Là bởi vì… – Junho nói – anh yêu em.

Soeun sững người giây lát vì lời tỏ tình đột ngột của Junho. Nhận ra sự chân thành nghiêm túc trong ánh mắt anh, cô rướn người, hôn nhẹ vào má anh.

Khi cô định nằm xuống, Junho giữ chặt cô lại, để khuôn mặt cô gần sát vào anh, ranh mãnh nói:

- Ê, anh nghĩ mình đã tốt nghiệp lớp đó rồi.

Soeun đỏ mặt. Cô cố gắng thoát khỏi cánh tay anh nhưng vô ích.

- Anh… anh… – Soeun xấu hổ kêu lên.

Nhưng trước khi cô có thể nói thêm bất kỳ lời nào, Junho đã áp môi anh vào môi cô…

Nhưng rồi một hôm, tôi bị sét đánh ngã
Anh hỏi tôi đã làm gì?
Thì tôi đã gặp một cô gái và yêu cô ấy…

Lời thoại mà anh và Soeun đã nói trong nhà thờ ở Jeongju vang lên trong đầu anh. Phải, tôi đã yêu cô gái này!

Anh có thề sẽ sống hạnh phúc bên cô ấy mãi mãi không?

Có, có, có! Junho rất muốn trả lời như vậy.

o0o

Chuông cửa reo.

Junho liếc nhìn Soeun như muốn hỏi ai có thể đến đây giờ này.

- Có thể là Mira onnie – Soeun nhún vai, lật miếng trứng đang rán trong chảo – Anh mở cửa hộ em.

Junho cảm thấy hơi ngần ngại nhưng rồi vẫn ra mở cửa. Không phải Mira hay bất kỳ người nào anh có thể tưởng tượng ra.

Mà là Kim Bum.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét