Theo tiếng địa phương, "tử
hoa" gọi là "eunya", có nghĩa là hoa tím. Có ba điều rất nổi
tiếng của thôn mà ai ai trong lãnh địa này cũng biết.
Thứ nhất, bao phủ kín ngọn đồi
và thung lũng nơi đây là rừng hoa eynya với một màu tím vô cùng đặc biệt mỗi
khi mùa thu tới.
Thứ hai là Tử hoa hội, một lễ
hội đông vui và náo nhiệt nhất trên lãnh địa, diễn ra khi hoa eunya tưng bừng
nở.
Điều cuối cùng và cũng đặc biệt
nhất của Tử hoa thôn, đó chính là Thung lũng linh hồn. Tất cả người dân của Tử
hoa thôn, những người sinh ra với dòng máu tinh khiết của thôn, đều có một cây
linh hồn. Cha mẹ trồng một cây eunya ở Thung lũng linh hồn vào ngày đầy tháng
của đứa trẻ, dưới gốc cây được chôn một nhúm tóc của em bé. Cuộc đời của cây
linh hồn phụ thuộc vào người chủ của nó. Trong Tử hoa thôn cũng có những cây eunya
bình thường, mọc ở các khu vực khác của thôn và ai cũng có thể đốn hoặc bẻ cành
của nó. Nhưng không ai chạm được vào cây linh hồn. Chúng sẽ chết khi chủ của nó
chết.
Chính vì vậy, Tử hoa thôn thực
sự là một nơi kỳ diệu, hàng năm thu hút vô vàn khách thập phương tới viếng
thăm.
Và lúc này... Hoàng hôn đang
bao phủ lên ngọn đồi nơi Tử hoa thôn tọa lạc và Thung lũng linh hồn một màu
vàng rực rỡ.
Và cũng chính từ đây, câu
chuyện của chúng ta bắt đầu...
o0o
Mùa thu thực sự đã đến với Tử
hoa thôn. Những chùm hoa tím đã biến ngôi làng thành nơi tiên cảnh. Trên những
con đường lớn trong thôn, những người khách thập phương tụ tập đông đúc ở khắp
nơi. Những ngày này sẽ diễn ra những hoạt động náo nhiệt và quan trọng nhất của
Tử hoa hội.
Trong khung cảnh tấp nập và ồn
ào đó, không gì có thể khiến người ta bận tâm ngoại trừ những gian hàng mua bán
sôi động, những gánh hát rong đang chơi nhạc và nhảy múa. Đột nhiên ánh mắt của
họ tập trung hết về phía Cổng thôn. Từ con đường lớn dẫn vào Cổng, một cô gái
tuổi chừng 18 đang nhẹ bước tiến vào.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu
tím làm từ một thứ tơ vô cùng sang trọng. Màu tím của chiếc váy đúng là màu tím
đặc trưng của eunya,
thậm chí còn đẹp hơn cả những cánh hoa mỏng manh đang nở rực rỡ phía trên
đầu nàng. Mái tóc dài tết bím, buộc lại đơn giản bằng một dải lụa mỏng cũng màu
tím. Thắt lưng ở eo nàng cũng được làm từ loại tơ tương tự. Mỗi bước nàng đi,
dải lụa lại phất phơ bay trong gió giống như những đám mây. Nàng mỉm cười e
thẹn và hơi đỏ mặt khi nhận ra mọi ánh mắt đang đổ dồn vào nàng.
- Agassi, xin dừng lại giây
lát.
Một người đàn ông trung niên
vận bộ áo dài bước tới trước mặt nàng và cúi đầu chào. Có vẻ như ông cũng là
một vị có chức sắc của địa phương này. Nàng mỉm cười, kính trọng hỏi:
- Ajussi, xin hỏi trong thôn có
chỗ nào tiểu nữ có thể nghỉ lại đêm nay hay không?
Người đàn ông trung niên kinh
ngạc hỏi:
- Vậy cô nương đây không phải
đến dự Lễ hội sao?
- Lễ hội? – Nàng tròn mắt hỏi
lại rồi lại lịch thiệp nói tiếp – Xin lỗi là tiểu nữ không hề biết về Lễ hội
này. Chỉ là đi ngang qua đây, mà trời cũng đã chiều rồi nên định trú lại. Xin
tiền bối giúp đỡ cho.
Người đàn ông trung niên mỉm
cười:
- Không sao đâu cô nương. Đây
là mùa lễ hội ở thôn chúng tôi nên phải thất lễ với cô nương là đã không còn
phòng trống. Nhưng nếu cô nương chỉ nghỉ lại một đêm, mà giờ cũng đã muộn rồi
nên ta cũng có thể sắp xếp cho cô một chỗ, chỉ e…
- Xin tiền bối cứ nói.
- Nhìn cô nhất định là một tiểu
thư đài các. Nếu ta để cô trú tại nơi này, ta e sẽ làm hỏng hình ảnh hiếu khách
nổi tiếng của thôn chúng ta.
- Tiền bối, người quá lời rồi.
Vì tiểu nữ đến muộn, lại vào mùa lễ hội, làm sao đòi hỏi hơn được chứ. Chỉ có
một đêm thôi nên xin tiền bối cứ sắp xếp cho.
- Cô nương thật quả có tấm lòng
rộng lượng. Vậy nếu cô không chê, ta sẽ kêu người dẫn đường tới nhà chứa củi
nha. Nó nằm ở rìa thôn.
- Gomawo ajussi.
Người trung niên vẫy tay gọi
một tên đày tớ gần đó, gã đang đứng ngây người ngắm nàng chằm chằm.
- Sao còn đứng đó, A Cửu? Đưa
tiểu thư này tới nhà chứa củi và sắp xếp gọn gàng, chu đáo cho nàng đó, biết
chưa?
Tên đày tớ tên A Cửu lẩm bẩm gì
đó trong họng, vẻ mặt gã nhìn dương dương tự đắc khi được lãnh trọng trách sắp
xếp chỗ nghỉ cho nàng. Gã chìa tay ra, cúi gập người mời nàng đi theo hắn. Mặt
hắn vênh vênh trong khi những tên đầy tớ khác nhìn theo đầy ghen tỵ.
Nàng cúi chào người trung niên
rồi bước theo A Cửu. Thỉnh thoảng nàng khẽ gật đầu chào mọi người xung quanh,
những người đang dừng mọi việc lại để ngắm nàng. Phía sau nàng, tiếng xì xào
vang lên không ngớt.
- Trời ơi, người đâu mà đẹp thế
không biết.
- Ôi nàng ấy như tiên trên trời
ấy.
- Nhìn bộ váy nàng ấy mặc kìa.
Sang trọng mà đẹp quá.
Nghe những lời khen đó nhưng vẻ
mặt nàng vẫn hết sức khiêm nhường khiến mọi người lại càng yêu quý nàng hơn.
- Agassi, xin dừng bước.
Một giọng nói trầm ấm cất lên
phía sau khiến cô gái giật mình ngoảnh nhìn. Trước mặt nàng là một người trẻ
tuổi, tuấn tú trong bộ áo dài màu ngọc trai. Trong ánh nắng chiều nhàn nhạt,
chàng trông rất anh tuấn. Tay phải chàng cầm một thanh đoản kiếm với vỏ được
nạm đá quý và chạm khắc cầu kỳ, tinh xảo. Nhưng trên tất cả vẻ ngoài sang trọng
đó, khuôn mặt đẹp của chàng làm lu mờ hết những chàng trai khác ở xung quanh.
Chỉ có một điều kỳ lạ là vẻ mặt chàng trông rất nhợt nhạt.
Níu lấy áo chàng ở phía sau
lưng là một cô gái nhỏ, tuổi chừng 15 với hai bím tóc tết đen nhánh. Cô mặc một
bộ áo màu thiên thanh mềm mại. Hai má cô ửng đỏ như trái đào và đôi mắt hình
hạnh nhân đen láy lấp lánh. Cô gái mới tới mỉm cười với cô gái nhỏ khiến cô
mạnh dạn hẳn lên.
- Onnie – cô bước lên phía
trước, không còn núp sau người trẻ tuổi nữa, nhưng vẫn rụt rè chào. Giọng nói
của cô ngân lên như chuông, vô cùng dễ thương.
- Agassi!
Cô gái mới tới lúc này mới
ngoảnh nhìn người trẻ tuổi, vẫn đang kiên nhẫn đợi nàng trả lời.
- Xin lỗi, huynh gọi ta? Cô gái
nhỏ này dễ thương quá nên…
- Ồ, không sao. Tại hạ nghe Lee
tiền bối nói tiểu thư sẽ nghỉ ở nhà chứa củi nên muốn có vài lời muốn nói với
cô. Tại hạ là Il Woo, Bae Il Woo.
- Ồ Bae công tử. Tiểu nữ
là So Eun, Kim So Eun.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét