Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Tử hoa thôn (Yoon gia)


Những tiếng ồn náo nhiệt đã không còn trên con đường chính trong Thôn. Đêm đã gần tàn và gió bắt đầu lạnh hơn nhưng So Eun lại thấy dễ chịu. Nàng chậm rãi bước trên con đường vắng lặng và tận hưởng bầu không khí yên tĩnh thực sự rất cần thiết cho nàng lúc này. 

Gần Cổng thôn, một ngôi nhà vẫn còn sáng đèn khiến nàng tò mò. Trong khoảnh sân nhỏ, có hai người đang ngồi uống rượu bên một chiếc bàn nhỏ. Khi nàng nhìn rõ đó là Junho và Lee tiền bối - Lee Sang thì họ đã kịp nhận ra sự có mặt của nàng.

- Kim tiểu thư!

Người đàn ông trung niên dường như ngạc nhiên khi thấy nàng ở ngoài vào giờ này. So Eun mỉm cười. Không hiểu tại sao nàng lại có ấn tượng tốt về người này.

- Lee tiền bối!

- Lại đây, tiểu thư - Lee Sang hồ hởi mời nàng trong khi Junho chỉ khe khẽ gật đầu chào.

Nàng hơi ngập ngừng:

- Thực ra tiểu nữ ...

- Tiểu thư, đừng ngại. Chỉ có hai chúng ta thôi. Cô đã gặp Junho nhà chúng tôi rồi, phải không? Nào lại đây, ngồi xuống nào.

So Eun không dám từ chối nữa. Nàng ngồi xuống, mỉm cười hỏi:

- Sao tiền bối còn thức khuya vậy? Người có nhiều việc phải làm hôm nay lắm mà. Ngày mai cũng sẽ rất vất vả, đúng không ạ?

- Ồ, không. Ta quen rồi. Junho, sao con im lặng thế? Con và tiểu thư đây trạc tuổi nhau, sao không kết bạn cho vui?

- Cha - Junho hơi cau mày, lầm bầm.

Lee Sang cười lớn:

- Thằng bé này lúc nào cũng đáng sợ vậy đấy. Hahaha... À, tại sao tiểu thư còn ra ngoài giờ này? Lão phu nhân cũng cho phép sao?

- Tiểu nữ thích không khí tĩnh lặng thế này. Thực tế thì sự sôi động chỉ là nhất thời, khoảnh khắc yên ả này mới có giá trị, phải không tiền bối?

- Lời tiểu thư nói chẳng khác gì thằng tiểu quỷ này. Nó bỏ lễ hội đúng lúc vui vẻ nhất chỉ để về nhà động viên lão già này. Hahaha... - Lee Sang cười và uống một ngụm rượu lớn khi nhìn thấy cả Junho và So Eun đều bối rối - Tiểu thư, ta có chuyện này muốn hỏi.

- Tiền bối cứ nói.

- Cô thật không biết Yoon gia sao?

- Không ạ - So Eun lắc đầu - Tiểu nữ không biết cũng chưa gặp ai có tên là Yoon cả. Có chuyện gì sao ạ?

- Thật thế à? - Lee Sang trầm ngâm - Vẻ mặt của Bae lão phu nhân tối nay khi nhìn thấy cô khiến ta nghĩ cô nương rất giống một người nhà họ Yoon.

- Vậy họ không còn ở đây nữa sao, tiền bối?

- Đã 18 năm rồi - Lee Sang thở dài - lúc đó, bọn ta còn chưa tới đây. Ta nghe nói Yoon phu nhân rất đẹp. Bà ấy đến thôn này cũng vào một ngày như hôm nay và được chọn làm Đại mỹ nhân năm đó, giống như cô. Yoon Kang Woo đã phải lòng bà rồi cưới bà làm vợ. Một năm sau đó, Yoon phu nhân sinh hạ một bé gái kháu khỉnh. Không hiểu tại sao Yoon gia bị cháy và tất cả chết hết trong một đêm - Lee Sang thở dài, uống thêm một ngụm rượu nữa rồi im lặng.

Junho trầm ngâm nói:

- Vậy chứ họ không biết võ công sao cha? Sao lại chịu chết đơn giản vậy chứ?

- Không ai biết cả. Họ chỉ biết là cả nhà họ Yoon không còn ai sống sót. Khi người trong thôn tới nơi, tất cả đã hóa tro bụi rồi. Thôn này từ xưa tới nay đều sống yên bình, chưa từng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả. Lão phu nhân thương yêu Yoon Kang Woo lắm, coi như con mình, giống như Bae Dong Gun. Vì vậy bà ấy yêu cầu xây lại căn nhà của Yoon gia y như cũ và vẫn để trống đến tận giờ. Tiểu thư - Lee Sang ngoảnh qua nhìn So Eun - nếu cô không... ồ, tiểu thư, cô không sao chứ?

So Eun bất giác giơ tay lên lau nước mắt, tự nhiên chảy dài xuống má nàng lúc nào không hay. Nàng lắc đầu:

- Không sao đâu ạ... tiểu nữ chỉ là thấy đau lòng vì câu chuyện bi kịch của nhà họ Yoon thôi.

- Nếu không phải vì họ đã chết cả thì ta dám chắc Lão phu nhân nghĩ cô là con gái của Yoon Kang Woo - Lee Sang thở dài.

- Kim tiểu thư - Junho đột nhiên đứng dậy - để ta đưa cô về. Giờ cũng đã muộn rồi. Cha à, đi ngủ đi. Cha uống nhiều quá rồi đấy.

Tự nhiên So Eun lẳng lặng nghe theo sự an bài của Junho. Nàng cúi chào tạm biệt Lee Sang rồi bước theo hắn. Sư phụ muốn nàng tới điều tra cái chết của nhà họ Yoon, nhưng xem ra không ai ở Thôn này biết được chuyện gì thực sự đã xảy đến với họ.

- Tiểu thư, cô mệt không?

Giọng nói ấm áp của Junho khiến So Eun bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ miên man trong đầu. Nàng lắc đầu, không nói gì.

- Nếu vậy tại hạ đưa cô nương tới nơi này nhé. Theo ta.

Hắn nắm lấy cánh tay nàng rồi nhún mình lao vút đi. Với khinh công tuyệt đỉnh của hắn, dù có mang theo So Eun, hơi thở của hắn vẫn không đổi. Khi cả hai dừng lại, So Eun nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ dưới chân Đồi, phía sau Thiên đỉnh Tháp.

- Đây có phải... là nhà của Yoon gia?

- Tiểu thư thật thông minh. Nào chúng ta vào đi.

So Eun và Junho đẩy cánh cổng gỗ bước vào. Giống như bao ngôi nhà khác ở Thôn, Yoon gia cũng có một khoảnh sân nhỏ, mái nhà màu nâu sẫm và một hành lang dài ở phía trước. Điều khác biệt chỉ là một hàng rào hoa yoongyo bao quanh sân, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Họ bước vào trong. Ngôi nhà được dựng lại 18 năm về trước nhưng có vẻ như vẫn được lau chùi dọn dẹp hàng ngày. Mọi thứ trong nhà đều là đồ sứ, có lẽ đó là những thứ duy nhất không bị phá hủy sau đám cháy. 

Nàng chạm tay vào mỗi đồ vật, cảm thấy như linh hồn của những người chủ cũ còn quanh quất đâu đây. Nàng mở cửa sau, nhìn ra Thung lũng linh hồn. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời phủ lên Thung lũng ánh sáng mờ ảo.

- Lee công tử, cảnh tượng ở đây đẹp quá. Có lẽ Yoon gia đã từng quây quần ở đây, tận hưởng một cuộc sống bình yên, phải vậy không? Tại sao ông Trời lại khiến họ phải chịu một bi kịch khủng khiếp như vậy chứ?

Junho đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng hồi lâu bằng ánh mắt ấm áp rồi xoay nhìn ra phía Thung lũng. Khuôn mặt chàng bất giác buồn rầu.

- Tiểu thư, trong cuộc đời con người, được sống bên cạnh người mình yêu thương đã là hạnh phúc lắm rồi. Cho dù ngắn ngủi nhưng mỗi giây phút đều đầy ý nghĩa, có phải không?

So Eun liếc nhìn Junho. Nàng ngạc nhiên là hắn cũng đa cảm chứ không lạnh lùng như nàng nghĩ. Cả hai im lặng cho đến khi vẳng nghe một âm thanh mơ hồ. Junho nắm cánh tay nàng, ra hiệu im lặng rồi thổi tắt ngọn nến.

Hóa ra chỉ là một cơn gió làm đu đưa cửa chính.

- Cũng muộn rồi, ta đưa tiểu thư về.

So Eun gật đầu. Nàng ngoảnh nhìn căn nhà một lần nữa rồi lặng lẽ theo sau Junho. Khi họ tới Bae gia trang, Junho dừng chân rồi khẽ nói:

- Ngày mai sẽ là một ngày vất vả. Cô đi nghỉ đi nhé.

- Vâng. Chúc huynh ngủ ngon.

- Tạm biệt.

Junho bước vài bước rồi ngoảnh lại. Hắn thấy So Eun nhẹ nhàng nhún mình bay lên ban công tầng hai của nhà khách. Hắn chợt nghĩ nàng không phải là một người tầm thường.

Hắn tự hỏi không hiểu nàng đang che giấu chuyện gì.

Tử hoa thôn (Hoa yoongyo)


So Eun nhún mình bay xuống đất, trả lại cây đàn geomungo rồi bước tới trước mặt Lão phu nhân.

- Kim tiểu thư, tiếng đàn của cô thật sự rất mê hồn. Ta chưa từng nghe bản nhạc nào nhiều cảm xúc tới như vậy.

- Lão phu nhân quá khen rồi.

- Giờ thì đã tới lúc ăn mừng rồi. Ta đã già rồi, không thể khiến đám trẻ các người phải chịu đựng ta thêm nữa - Bà mỉm cười khi thấy mọi người xua tay, cười rộ lên - Kim tiểu thư, hãy ngồi lên kiệu chào hỏi mọi người nhé. Ta mệt rồi, không thể ở đây lâu hơn nữa.

- Vâng, lão phu nhân. Xin về nghỉ ngơi đi ạ. Tiểu nữ không dám phiền bà.

Lão bà vỗ nhẹ vào tay nàng, nhìn nàng một lần nữa rồi xoay người bước đi. Sau vài bước, bà dừng lại như sực nhớ ra điều gì.

- À, Kim tiểu thư. Ta nghe nói cô đang nghỉ ở nhà chứa củi, có phải không?

- Vâng, nơi đó tốt lắm ạ nên xin lão phu nhân không phải bận tâm.

- Sao được chứ? Giờ cô đã được chọn làm Đại mỹ nhân, chúng ta không thể để cô tiếp tục ở đó được. Nếu không ngại bà lão già cả như ta làm phiền, hay là tới Bae gia trang đi.

- Lão phu nhân, tiểu nữ...

- Được rồi. Vậy cứ quyết định thế nhé. Il Woo, con sai người sắp xếp chỗ cho tiểu thư đây, biết chưa?

- Dạ, bà bà yên tâm.

- Phải đó, onnie - Lúc này khi không khí nghiêm trang đã qua, Suzy mới dám níu lấy tay So Eun lắc lắc - tỉ ở chỗ đó một mình buồn lắm. Về gia trang nhà muội đi ha? Đi mà...

- Lão phu nhân, xin cảm tạ người. Tiểu nữ không dám từ chối nữa - Nàng cúi chào rồi ngoảnh sang Suzy, nàng mỉm cười - được rồi, tỉ tỉ sẽ đi với muội.

Đám người Lão phu nhân lục tục rời khỏi Quảng trường. Trong một tích tắc, So Eun lại cảm thấy cái liếc nhìn của thiếu phụ áo lam. Không hiểu sao cái nhìn đó khiến nàng có cảm giác bất an.

Đám đông tung hô tên nàng. So Eun nắm tay Suzy mỉm cười nói:

- Suzy à, muội có muốn ngồi trên kiệu với ta không?

- Nhưng ...

- Không sao đâu, để ta giúp muội.

So Eun ôm ngang eo Suzy rồi nhấc bổng cô lên. Đám đông huýt sáo ngưỡng mộ và tất cả tiếp tục đi theo chiếc xe tiến đến Cổng thôn.

Khi Il Woo, Suzy và nàng trở về Bae gia trang, đám đông vẫn còn tiếp tục nhảy múa và ca hát suốt đêm. Bae gia trang nằm bên phải Thiên đỉnh tháp với những dãy nhà nối tiếp nhau, có thể chứa đến hàng trăm người. Có lẽ với sự hùng mạnh như vậy, Bae gia đã đứng đầu Tử hoa thôn qua rất nhiều thế hệ, nhờ đó đã duy trì và bảo vệ sự bình yên và thịnh vượng của thôn.

- Kim tiểu thư, hôm nay cô cũng mệt rồi. Phòng của cô đã được chuẩn bị xong. Cô nghỉ ngơi sớm đi nhé. Trong những ngày tới, cô sẽ còn phải vất vả nhiều lắm đấy.

- Phải đó tỉ tỉ. Muội cũng buồn ngủ quá. Hẹn tỉ ngày mai nhé. Nhớ gọi muội dậy, đừng bỏ rơi muội đấy.

- Tất nhiên rồi, Suzy. Đa tạ huynh, Bae công tử. Chúc ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Nàng xoay người bước vào phòng thì bất chợt Il Woo ngừng bước.

- Kim tiểu thư.

So Eun ngoảnh nhìn chàng, dò hỏi. Il Woo ngập ngừng giây lát rồi khẽ nói:

- Tiểu thư, tiếng đàn của tiểu thư hôm nay thực sự hoàn hảo. Tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.

So Eun hơi ngại ngùng trước sự bày tỏ cảm xúc không hề che giấu của chàng. Nàng hơi cúi người:

- Đa tạ công tử quá khen.

- Vậy... tại hạ... không phiền cô nữa. Nghỉ sớm đi.

- Công tử cũng vậy.

Nàng đứng một lúc cho đến khi Il Woo đi khuất mới bước vào phòng. Chàng thực sự rất biết cách làm vừa lòng nàng. Mọi thứ đều rất tao nhã khiến nàng không thể chê được điều gì. Trên chiếc bàn giữa phòng là một lọ hoa yoongyo [một loài hoa có màu hồng, cánh mỏng và trong suốt như pha lê]. Tình cờ đó là loài hoa ưa thích nhất của nàng, gắn liền với những kỷ niệm thơ ấu bên sư phụ, bởi trong gia trang sư phụ nàng chỉ trồng duy nhất một bụi hoa yoongyo.

So Eun mở cửa sổ, nhìn ra bầu trời bao la. Một ngày với quá nhiều cảm xúc khiến tâm hồn nàng xáo động không ít. Nàng hít một hơi thật sâu để bình tâm lại và dịu bớt sự phấn khích để sắp xếp lại ý nghĩ một cách tuần tự. 

Nhưng chưa kịp làm điều đó thì hình ảnh một người đột nhiên hiện ra trong tâm trí nàng.

Không biết hắn đã đi đâu?

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

Tử hoa thôn (Thể hiện tài năng)



- Cô... Tên cô có phải là Yoon không?

So Eun lắc đầu:

- Không, thưa lão phu nhân. Bà nhầm tiểu nữ với một ai đó chăng? Tên tiểu nữ là Kim. Kim So Eun.

- Kim? Chứ không phải Yoon sao? - Lão bà lẩm bẩm - sao giống nhau như hai giọt nước vậy.

- Mẹ - Thiếu phụ áo lam khẽ nói. Giọng bà ta mềm mại nhưng So Eun không hiểu sao cảm thấy rất đặc biệt - xin đừng để mọi người phải chờ lâu.

- À, phải. Ta suýt thì quên mất. Kim tiểu thư, phong tục lựa chọn Đại mỹ nhân của thôn chúng ta không làm phiền cô đấy chứ?

- Ồ lão phu nhân, bà quá lời rồi. Tiểu nữ thật vinh hạnh đến mức không ngờ. Trong số rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp ở đây, tiểu nữ thật lấy làm hổ thẹn.

- Kim tiểu thư, chính là thần linh nơi đây lựa chọn cô thôi - Lão phu nhân nắm lấy tay nàng, mỉm cười - cô vừa có khuôn mặt đẹp lại có tâm hồn đẹp. Từ phong thái đến lời nói của cô... đều rất đặc biệt. Ta rất hài lòng.

- Thật là vinh hạnh cho tiểu nữ, lão phu nhân. Tiểu nữ chỉ đi ngang qua Thôn của bà và Bae công tử đã giới thiệu với tiểu nữ rất nhiều điều thú vị ở nơi này, nên tiểu nữ thấy Tử hoa thôn thực sự rất tuyệt vời.

Thiếu phụ áo lam liếc nhìn Il Woo một cái khiến chàng cúi đầu, tránh ánh mắt của bà. Lão phu nhân cười lớn đầy vẻ hài lòng. Bà ngoảnh lại phía sau gật đầu ra hiệu, rồi một cô gái bước tới, đặt lên đầu nàng chiếc vương miện kết từ hoa eunya.

- Kim tiểu thư, vương miện này là dành cho cô. Còn một chuyện nữa ta muốn thỉnh giáo cô nương.

- Xin cứ nói, lão phu nhân.

- Đại mỹ nhân của Lễ hội chúng ta sau khi được lựa chọn sẽ phải ở lại đây cho đến hết mùa lễ hội và phải làm một số việc với tư cách là một Đại mỹ nhân. Ta không biết chuyện này có làm ảnh hưởng đến hành trình của cô nương hay không?

So Eun có thể cảm thấy bàn tay Lão phu nhân nhẹ nhàng xiết chặt bàn tay nàng. Đôi mắt hiền từ, ấm áp của bà khiến So Eun cảm động. Nàng cũng nắm chặt tay bà, dịu dàng nói:

- Tiểu nữ không thể rời đi sau khi nhận được nhiều tình cảm yêu mến như thế này. Ý của tiểu nữ là xin vâng lời lão phu nhân.

Đứng bên cạnh nàng, Il Woo thở ra nhẹ nhõm. Khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên của chàng khiến thiếu phụ áo lam không thể không để ý và bà ta chăm chú quan sát So Eun đầy dò xét.

- Ta hy vọng cô có thể làm một chuyện nữa, được không Kim tiểu thư.

- Xin lão phu nhân cứ giao phó.

- Liệu cô có thể cho người trong Thôn chúng ta thấy một biệt tài nào đó của cô được không? Đây cũng là một phong tục của nghi lễ.

So Eun mỉm cười:

- Ồ, tiểu nữ không dám nhận là biệt tài gì đâu, nhưng cũng muốn thử cố gắng một chút, xin lão phu nhân và các vị đừng chê cười.

Nàng tiến lại gần một cô gái đang đeo trên lưng chiếc đàn geomungo:

- Cô nương có thể cho mượn một lát không?

Đám đông lúc này hoàn toàn im lặng. Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua những tán hoa eunya. So Eun cầm cây đàn trong tay rồi nhún mình bay lên không. Sau khi quay vài vòng đẹp mắt, nàng từ từ hạ xuống rồi ngồi lên chiếc kiệu vàng trên xe hoa. Nàng hơi cúi mình và mỉm cười với đám đông bên dưới quảng trường rồi bắt đầu đàn. Từ ngón tay thon dài của nàng, những âm thanh tuyệt đẹp cất lên, đôi lúc róc rách như tiếng suối chảy, có lúc dịu dàng như gió thổi, lúc lại ấm áp như ánh nắng mặt trời, có lúc êm dịu như ánh trăng làm lấp lánh muôn ngàn tinh tú.

Đám đông im phắc lặng đi vì tiếng đàn của nàng. Dường như mỗi nốt nhạc cất lên đều đi vào trái tim của mỗi người, mang theo tình yêu, hạnh phúc và sự yên bình. Khi nàng ngừng đàn, tất cả vẫn sững sờ ngước nhìn lên nàng như thể ngắm một nàng tiên hạ thế.

So Eun đứng dậy, khiêm nhường nói:

- Vừa rồi tiểu nữ chơi một khúc có tên là Phong Nguyệt hữu tình. Mong là đã không làm các vị thất vọng.

Đám đông lúc này chợt bừng tỉnh và vỗ tay thật lớn vì ngưỡng mộ. Khoảnh khắc đó, So Eun bất giác nhìn về phía Junho. Không hiểu sao nàng thực sự muốn thấy biểu lộ của hắn trước tiếng đàn của nàng.

Nhưng hắn đã không còn ở đó nữa.


Tử hoa thôn (Đại mỹ nhân)

So Eun không có thời gian suy nghĩ lâu vì Suzy hối thúc nàng và Il Woo đi vào trung tâm của quảng trường Thiên đỉnh tháp. Mặc dù không khí sôi động và náo nhiệt thực sự khiến So Eun rất vui vẻ, song nàng vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Tử hoa thôn quả thật đã được thiết kế bởi những bàn tay tài ba. Những ngôi nhà được sắp đặt cao dần lên từ bốn phía của ngọn đồi và chính giữa Đồi là Thiên đỉnh tháp và Quảng trường. 
Có bốn con đường chạy xung quanh ngọn đồi, con đường chính ở giữa, dẫn thẳng đến Cổng thôn. Kiến trúc của các nhà trong Thôn cơ bản là tương tự như nhau. Có vẻ như cuộc sống của người dân nơi đây rất thoải mái và không có tầng lớp bần cùng. Trái tim nàng tràn ngập sự hảo cảm đối với khung cảnh cũng như con người ở đây. Nàng tự hỏi nàng có nên nghi ngờ những thứ tuyệt diệu như thế này hay không?
Mặt trời dần lặn xuống núi. Một ngày vui đã trôi qua nhanh chóng. Il Woo bỗng trở nên ít lời hơn. Chàng liếc nhìn So Eun rồi lại ngẩng lên nhìn trời đầy vẻ nuối tiếc như thể chàng muốn níu kéo thời gian trở lại.
- Bae công tử, có chuyện gì vậy? Không lẽ thời tiết sẽ xấu đi sao?
- Ồ, không. Những ngày này là những ngày đẹp nhất trong năm đó. Chỉ là… thời gian trôi nhanh quá. Kim tiểu thư, thực sự thì… cô phải đi sao?
Trước khi So Eun kịp trả lời, Suzy đã gọi ầm ĩ:
- Biểu ca! Onnie! Ppailli! Đến nghi lễ Đại mỹ nhân rồi đó. Ppailli!
Khi họ tới Quảng trường, So Eun đã thấy Junho đứng đó từ lúc nào. Đúng lúc đó, có tiếng lục lạc vang lên rồi một tốp ăn mặc sang trọng bước vào, dẫn đầu là một người đàn bà tóc bạc trắng được hai thiếu phụ áo lam và áo vàng dìu hai bên. So Eun nghe có tiếng xì xào:
- Bae lão phu nhân đã tới rồi.
So Eun liếc nhìn Il Woo. Có thể lão phu nhân đó chính là bà của chàng. Mặc dù tóc bà đã bạc trắng và bước chân đã chậm nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp. Nhất định khi còn trẻ, bà cũng là một đại mỹ nhân. Nhưng người khiến So Eun chú ý hơn cả lại là thiếu phụ áo lam, đứng kế bên lão phu nhân. Bà ta đẹp tuyệt. Bàn tay với những ngón tay thon dài, mềm mại, níu lấy tay lão bà. Màu lam của bộ áo càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của bà ta. Từ lúc đến, trên môi bà ta lúc nào cũng mỉm một nụ cười vô cùng diễm lệ.
Il Woo và Suzy bước tới. Suzy níu lấy tay thiếu phụ áo vàng, vui vẻ nói:
- Mẹ, để con dìu bà cho.
Thiếu phụ áo vàng bước lùi lại rồi ngước nhìn người đàn ông cao lớn đứng kế bên, khẽ lắc đầu mỉm cười. Có lẽ đó là cha mẹ của Suzy. Cô bé lúc này vòng tay ôm lấy lão phu nhân, ríu rít:
- Bà bà, sao người tới trễ quá vậy? Con đợi mọi người cả ngày rồi.
- Aigooo....con bé này. Chạy nhảy suốt ngày thôi. Con còn có thời giờ nhớ tới bà bà hay sao chứ? Giờ con muốn ta ở đây tìm cho con một đấng lang quân tốt, có phải không? – Lão phu nhân dí ngón tay vào trán Suzy, cười hiền từ.
Mọi người cười rộ lên khiến Suzy thẹn thùng giấu mặt vào cánh tay của lão bà. Nhìn cảnh tượng đầm ấm này trong lòng So Eun không khỏi ngưỡng mộ thầm. Nàng bất giác nhớ sư phụ, người thân duy nhất của nàng cuối cùng cũng đã ra đi, bỏ lại nàng.
- Kim tiểu thư.
So Eun nghe thấy giọng nói ấm áp cất lên bên cạnh khiến nàng ngoảnh nhìn.
- Cô không sao chứ?
So Eun không ngờ là một người lạnh lùng như Junho có thể nhận thấy được vẻ mặt buồn rầu của nàng. Nhưng quả đúng là hắn vừa hỏi trong khi đang chăm chú nhìn nàng. Trong khoảnh khắc đó, khi tim nàng đang nặng trĩu vì nhớ sư phụ thì sự quan tâm của hắn giống như một giọt nước làm tràn ly. Từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng, những giọt nước mắt không thể kiềm chế được cứ thế trào xuống má.
- Agassi ...
Junho sững người. Hắn bối rối không biết phải làm sao cho phải. So Eun vội vã lau nước mắt, nhìn vào đôi mắt lo lắng của hắn, mỉm cười:
- Xin lỗi huynh. Ta không sao.
Junho chớp mắt để tránh ánh nhìn của nàng rồi ngoảnh sang nhìn Bae gia, khẽ nói:
- Vẫn còn rất nhiều hoạt động vui vẻ để tiểu thư thưởng thức nên cô hãy tạm gác nỗi buồn lại nhé. Người thôn chúng tôi không phải lúc nào cũng được hạnh phúc, nhưng cô thấy đấy, chúng tôi luôn luôn lạc quan.
Junho nói đúng. Nàng ngước lên nhìn hắn. Ánh mắt hắn sáng lấp lánh và khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn thực sự vô cùng anh tuấn và đầy khí phách.
Đúng lúc đó, đám đông chợt im lặng. Lão phu nhân nói lớn:
- Đã đến giờ cho sự kiện đặc biệt nhất của Lễ hội chúng ta. Mọi người đã sẵn sàng chưa? Bắt đầu!
Đám đông lại hò reo vang trời. Tức thì, một tiếng nổ lớn và pháo hoa được bắn lên bầu trời. Những dải sáng đầy màu sắc rực rỡ nổi bật trên nền trời đêm sẫm tối. Từ đám mây sặc sỡ đó, một dải lụa tím phấp phới bay lòng vòng trên đầu đám đông rồi cuối cùng đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống vai So Eun.
Tiếng hò reo phấn khích lại nổi lên và rất nhiều cánh tay giơ lên, tung những bông hoa eunya tươi về phía nàng. So Eun kinh ngạc quay nhìn Junho. Hắn nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười:
- Chúc mừng tiểu thư. Cô đã được lựa chọn làm Đại mỹ nhân của Lễ hội năm nay đó. Đây là phong tục của chúng tôi.
So Eun kéo dải lụa xuống khỏi vai. Ánh mắt ấm áp của Junho như động viên nàng khiến nàng khẽ gật đầu biết ơn.
Il Woo lúc này đã bước ra phía trước, chìa tay về phía nàng:
- Kim tiểu thư, xin mời bước ra đây.
So Eun bước lên. Nàng hơi cúi chào đám đông, những người đang nồng nhiệt vỗ tay chúc mừng nàng, rồi dừng bước trước mặt Lão phu nhân. Nàng cúi người thi lễ:
- Bae lão phu nhân!
Lão bà giơ tay đỡ nàng đứng lên:
- Agassi, không cần phải hành đại lễ như vậy. Ta…
Bất chợt lão bà ngừng lời, nhìn chằm chằm vào So Eun. Nụ cười trên môi bà vụt biến mất và thay vào đó là một sự kinh ngạc tột độ.

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Tử hoa thôn (Tử hoa hội)


Từ xa, So Eun đã nghe thấy giọng nói như chuông của Suzy.
- Junho oppa, cố lên! Junho oppa cố lên!
Khi So Eun và Il Woo chen qua đám đông đang tụ lại thành một vòng tròn lớn, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy Junho và một nhóm những người trẻ tuổi chia thành hai phe để đấu sư tử. Ngày hôm qua, nàng đã nghe Junho khoe với Suzy về con sư tử mà hắn tự tay làm. Bây giờ khi nhìn thấy nó, nàng thầm thán phục sự khéo léo của hắn; lời hắn nói không ngoa chút nào.
Không giống như những con sư tử làm bằng giấy thông thường với màu sắc lòe loẹt, con sư tử hắn làm trông thật sống động khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh của nó. Đám đông hò reo không ngớt mỗi khi con sư tử của Junho nhảy lên cao và lộn vòng trên không. Thực sự là những động tác vô cùng khó. So Eun không thể che giấu sự ngưỡng mộ của nàng. Il Woo ngoảnh nhìn nàng rồi mỉm cười:
- Junho luôn thắng trong trò chơi này. Không chỉ có như vậy đâu, rồi tiểu thư xem. Cậu ấy luôn dành điều bất ngờ ở phút chót để kết thúc trò chơi.
So Eun thấy cảm động khi nghe những lời nói đầy tự hào của Il Woo và nàng cảm thấy rất rõ ràng tình huynh đệ sâu sắc giữa hai chàng trai tài năng. Đúng lúc đó, từ miệng con sư tử của Junho bất ngờ phụt lửa và hắn kêu lớn:
- Mọi người mau lùi lại, lùi lại nào.
Đúng lúc đó, những dải giấy đủ màu bắn tung lên từ miệng con sư tử, trùm xuống đám đông bên dưới. Họ lại hét lên phấn khích. Cảnh tượng thực sự vô cùng ấn tượng. Tiếng trống dồn dập báo hiệu trò chơi đã đến hồi kết và vinh danh người chiến thắng. 
Bất ngờ, con sư tử của Junho từ trên không trung hạ xuống đất, lộn vài vòng rồi quỳ xuống trước mặt Suzy. Chân trước của nó từ từ đưa ra một quả cầu thủy tinh, bên trong có một chùm hoa eunya xòe ra rồi lại cụp vào, y như thật. Đám đông huýt sáo ầm ĩ khi cuối cùng họ cũng hiểu con sư tử muốn tặng quà cho Suzy. Mặt cô bé đỏ như trái táo mùa xuân. Cô giơ tay cầm lấy quả cầu, nước mắt đã dàn dụa trên cặp má phúng phính.
- Oppa, muội… muội…
Junho tháo bỏ lốt sư tử rồi bẹo má cô, mỉm cười:
- Sao thế? Muội thấy cảm động quá phải không? Huynh đã hứa sẽ dành cho muội món quà đặc biệt năm nay mà, muội vui không?
Cô bé nhào tới, ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa cười khiến hắn bối rối, không biết phải làm thế nào. Hắn ngẩng nhìn Il Woo cầu cứu. Il Woo cố nén cười, kéo tay Suzy ra khỏi cổ Junho, vỗ về:
- Nào nào, để cho đệ ấy thở chứ, Suzy. Này Junho, lúc nào cũng chiều con bé nó sẽ hư đó.
- Hyung, Suzy giống như là muội muội của đệ, chuyện này có là gì đâu.
Nghe những lời này, Suzy bất giác ngừng khóc, ngẩng nhìn hắn. Đôi mắt của cô bé vô cùng đau khổ. Chỉ có So Eun, bằng sự nhạy cảm của nữ nhân, mới hiểu được cái nhìn đó của Suzy. Trong khi đó thì hai chàng trai đã chuyển sự chú ý của họ sang trò chơi khác.
Đúng lúc đó, đám đông lại xôn xao lần nữa. Một chiếc xe bằng gỗ lớn được trang trí hoa tươi đang tiến vào quảng trường phía trước Thiên đỉnh tháp. Giữa chiếc xe là một chiếc kiệu bằng vàng lớn khiến So Eun hình dung vị trí đó giống như để dành cho Nữ hoàng. Mọi người đều chiêm ngưỡng chiếc xe với đầy vẻ ngưỡng mộ và không ai chú ý đến một cậu bé đang ngẩn người nhìn chiếc xe khổng lồ, không chạy tránh đi.
Không có thì giờ để nghĩ ngợi thêm, So Eun chạy vội tới bên cậu bé nhanh nhất có thể, bế cậu trong tay rồi nhún mình bay lên cao. Sau khi xoay vài vòng trên không làm những cánh hoa eunya rụng lả tả, cuối cùng nàng và đứa bé hạ xuống đất an toàn. Đám đông rú lên sợ hãi. Người mẹ chạy tới nơi So Eun đang đứng, nhào tới ôm đứa bé, khóc nức nở vì hoảng loạn. Sau khi đã trấn tĩnh lại, bà ta cúi đầu cảm tạ So Eun, không thốt lên lời. Đúng lúc đó, Il Woo và Suzy chạy tới bên So Eun, cả hai trông đều vô cùng lo lắng.
- Cậu bé không sao chứ?
Người mẹ khẽ gật đầu, ôm chặt đứa trẻ trong tay, nhìn So Eun đầy vẻ biết ơn.
- Mang cậu bé về nhà đi, ajjuma. Chắc là cậu bé đang sợ lắm.
- Đa tạ tiểu thư. Xin nhận chút gì đó của chúng tôi.
- Ồ, không cần đâu. Chuyện nhỏ thôi mà. Thím về nhà đi.
Sau khi người mẹ và đứa trẻ rời đi, Il Woo lo lắng hỏi So Eun:
- Cô không sao chứ?
So Eun đứng dậy, khe khẽ gật đầu.
- Onnie, tỉ tỉ thật tài giỏi nhé. Muội thấy tỉ tỉ bay lên như tiên vậy đó.
So Eun vuốt má Suzy, không đáp. Nàng xoay nhìn về phía chiếc xe hoa. Đúng như nàng đã nghĩ, có ai đó đã dùng dây kéo chiếc xe lùi lại để giúp nàng cứu đứa nhỏ. Người đó không ai khác chính là Junho.
Lúc này hắn đang cuộn lại sợi dây rồi vắt lên vai. Vẻ mặt hắn bình thản như thể hắn không hề liên quan đến sự việc vừa rồi. Hôm nay, hắn không mặc bộ áo dài tao nhã như hôm trước nữa mà mặc một bộ đồ võ nai nịt gọn gàng. Nàng không biết hắn là người như thế nào, nhưng ít nhất, nàng cảm thấy hắn không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn tỏ ra.
Từ xa, So Eun đã nghe thấy giọng nói như chuông của Suzy.
- Junho oppa, cố lên! Junho oppa cố lên!
Khi So Eun và Il Woo chen qua đám đông đang tụ lại thành một vòng tròn lớn, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy Junho và một nhóm những người trẻ tuổi chia thành hai phe để đấu sư tử. Ngày hôm qua, nàng đã nghe Junho khoe với Suzy về con sư tử mà hắn tự tay làm. Bây giờ khi nhìn thấy nó, nàng thầm thán phục sự khéo léo của hắn; lời hắn nói không ngoa chút nào.
Không giống như những con sư tử làm bằng giấy thông thường với màu sắc lòe loẹt, con sư tử hắn làm trông thật sống động khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh của nó. Đám đông hò reo không ngớt mỗi khi con sư tử của Junho nhảy lên cao và lộn vòng trên không. Thực sự là những động tác vô cùng khó. So Eun không thể che giấu sự ngưỡng mộ của nàng. Il Woo ngoảnh nhìn nàng rồi mỉm cười:
- Junho luôn thắng trong trò chơi này. Không chỉ có như vậy đâu, rồi tiểu thư xem. Cậu ấy luôn dành điều bất ngờ ở phút chót để kết thúc trò chơi.
So Eun thấy cảm động khi nghe những lời nói đầy tự hào của Il Woo và nàng cảm thấy rất rõ ràng tình huynh đệ sâu sắc giữa hai chàng trai tài năng. Đúng lúc đó, từ miệng con sư tử của Junho bất ngờ phụt lửa và hắn kêu lớn:
- Mọi người mau lùi lại, lùi lại nào.
Đúng lúc đó, những dải giấy đủ màu bắn tung lên từ miệng con sư tử, trùm xuống đám đông bên dưới. Họ lại hét lên phấn khích. Cảnh tượng thực sự vô cùng ấn tượng. Tiếng trống dồn dập báo hiệu trò chơi đã đến hồi kết và vinh danh người chiến thắng. 
Bất ngờ, con sư tử của Junho từ trên không trung hạ xuống đất, lộn vài vòng rồi quỳ xuống trước mặt Suzy. Chân trước của nó từ từ đưa ra một quả cầu thủy tinh, bên trong có một chùm hoa eunya xòe ra rồi lại cụp vào, y như thật. Đám đông huýt sáo ầm ĩ khi cuối cùng họ cũng hiểu con sư tử muốn tặng quà cho Suzy. Mặt cô bé đỏ như trái táo mùa xuân. Cô giơ tay cầm lấy quả cầu, nước mắt đã dàn dụa trên cặp má phúng phính.
- Oppa, muội… muội…
Junho tháo bỏ lốt sư tử rồi bẹo má cô, mỉm cười:
- Sao thế? Muội thấy cảm động quá phải không? Huynh đã hứa sẽ dành cho muội món quà đặc biệt năm nay mà, muội vui không?
Cô bé nhào tới, ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa cười khiến hắn bối rối, không biết phải làm thế nào. Hắn ngẩng nhìn Il Woo cầu cứu. Il Woo cố nén cười, kéo tay Suzy ra khỏi cổ Junho, vỗ về:
- Nào nào, để cho đệ ấy thở chứ, Suzy. Này Junho, lúc nào cũng chiều con bé nó sẽ hư đó.
- Hyung, Suzy giống như là muội muội của đệ, chuyện này có là gì đâu.
Nghe những lời này, Suzy bất giác ngừng khóc, ngẩng nhìn hắn. Đôi mắt của cô bé vô cùng đau khổ. Chỉ có So Eun, bằng sự nhạy cảm của nữ nhân, mới hiểu được cái nhìn đó của Suzy. Trong khi đó thì hai chàng trai đã chuyển sự chú ý của họ sang trò chơi khác.
Đúng lúc đó, đám đông lại xôn xao lần nữa. Một chiếc xe bằng gỗ lớn được trang trí hoa tươi đang tiến vào quảng trường phía trước Thiên đỉnh tháp. Giữa chiếc xe là một chiếc kiệu bằng vàng lớn khiến So Eun hình dung vị trí đó giống như để dành cho Nữ hoàng. Mọi người đều chiêm ngưỡng chiếc xe với đầy vẻ ngưỡng mộ và không ai chú ý đến một cậu bé đang ngẩn người nhìn chiếc xe khổng lồ, không chạy tránh đi.
Không có thì giờ để nghĩ ngợi thêm, So Eun chạy vội tới bên cậu bé nhanh nhất có thể, bế cậu trong tay rồi nhún mình bay lên cao. Sau khi xoay vài vòng trên không làm những cánh hoa eunya rụng lả tả, cuối cùng nàng và đứa bé hạ xuống đất an toàn. Đám đông rú lên sợ hãi. Người mẹ chạy tới nơi So Eun đang đứng, nhào tới ôm đứa bé, khóc nức nở vì hoảng loạn. Sau khi đã trấn tĩnh lại, bà ta cúi đầu cảm tạ So Eun, không thốt lên lời. Đúng lúc đó, Il Woo và Suzy chạy tới bên So Eun, cả hai trông đều vô cùng lo lắng.
- Cậu bé không sao chứ?
Người mẹ khẽ gật đầu, ôm chặt đứa trẻ trong tay, nhìn So Eun đầy vẻ biết ơn.
- Mang cậu bé về nhà đi, ajjuma. Chắc là cậu bé đang sợ lắm.
- Đa tạ tiểu thư. Xin nhận chút gì đó của chúng tôi.
- Ồ, không cần đâu. Chuyện nhỏ thôi mà. Thím về nhà đi.
Sau khi người mẹ và đứa trẻ rời đi, Il Woo lo lắng hỏi So Eun:
- Cô không sao chứ?
So Eun đứng dậy, khe khẽ gật đầu.
- Onnie, tỉ tỉ thật tài giỏi nhé. Muội thấy tỉ tỉ bay lên như tiên vậy đó.
So Eun vuốt má Suzy, không đáp. Nàng xoay nhìn về phía chiếc xe hoa. Đúng như nàng đã nghĩ, có ai đó đã dùng dây kéo chiếc xe lùi lại để giúp nàng cứu đứa nhỏ. Người đó không ai khác chính là Junho.
Lúc này hắn đang cuộn lại sợi dây rồi vắt lên vai. Vẻ mặt hắn bình thản như thể hắn không hề liên quan đến sự việc vừa rồi. Hôm nay, hắn không mặc bộ áo dài tao nhã như hôm trước nữa mà mặc một bộ đồ võ nai nịt gọn gàng. Nàng không biết hắn là người như thế nào, nhưng ít nhất, nàng cảm thấy hắn không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của hắn tỏ ra.