6. Sóng ngầm
[Phủ Kang Jinki]
- Thật là tức chết đi được!
- Kang đại nhân, ngài phải nghĩ cách thôi.
Như thế này còn ra thể thống gì. Tăng thuế, xử lại án. Thật nực cười hết sức.
Kang Jinki nghiến răng, nắm chặt tay lại đập
xuống mặt bàn trước mặt:
- Tên tiểu tử vừa mới ngồi lên ngôi chúa đã
phản lại quý tộc chúng ta. Park đại nhân, người của ông làm ăn thế nào mà để
hắn liên minh với đám mọt sách đó lúc nào ông cũng không biết?
- Kang đại nhân, quả thực là hắn âm thầm, bí
mật quá ạ. Không ngờ trước lúc lên nắm quyền, hắn đã có chuẩn bị rồi thưa ngài.
- Hừ, chuẩn bị gì ba trái trò đó. Ta không
tin ta không trị được tên tiểu tử láo xược này.
- Kang đại nhân, tại hạ nghĩ hay là chúng ta
giết hắn? - Choi đại nhân hạ giọng hỏi.
- Giết hắn? Hắn vừa ra mấy chiếu chỉ đó, đám
dân đen hùa theo hắn cả đàn, chúng ta giết hắn lúc này chẳng phải chúng ta mạo
hiểm quá hay sao? - Park đại nhân phản đối.
- Vậy thử hỏi ông có kế sách gì? - Choi đại
nhân mỉa mai - Không lẽ chúng ta cứ ngoan ngoãn nộp thuế, rồi ngoan ngoãn đưa
người của chúng ta vào tù sau khi hắn xử lại án hay sao?
- Kang đại nhân, xin cứ nghe tại hạ nói. Ít
ra thì lúc này chúng ta cũng được một cái lợi, là Hiệp sĩ áo đen sẽ không gây
phiền nhiễu người của ta nữa.
- Park đại nhân cũng có ý đúng - Kang jinki
trầm ngâm nói - nếu giết ngay lúc này ta e lòng dân nổi loạn, chúng ta cũng khó
lòng tiếm ngôi. Ta nghĩ...
- Xin đại nhân cứ nói.
- Ta nghĩ tạm thời trước mắt chúng ta chịu
thiệt một chút để nghe ngóng tình hình thêm - Kang Jinki ngừng lại giây lát rồi
tiếp - ta tò mò không biết Hiệp sĩ áo đen sẽ hành xử như thế nào.
- Hiệp sĩ áo đen? Hắn thì có liên quan gì?
- Các ông không thấy hắn luôn chĩa vào người
của ta sao? Hắn cướp tài sản của chúng ta chia cho người nghèo, được dân chúng
tung hô là đại anh hùng. Bây giờ, tên tiểu tử kia thay đổi chính sách, người
dân tất thuận. Hắn sẽ phải làm sao?
- Ý ngài là chúng ta có thể nhân cơ hội này
nắm Hiệp sĩ áo đen trong tay sao?
- Thực ra, con người của Hiệp sĩ áo đen như
thế nào chúng ta chưa biết. Cả tên chúa đất tiểu tử chúng ta cũng chưa lường
được hắn thế nào. Chúng ta không thể chủ quan, khinh thường được.
- Ngài nói phải. Tôi sẽ cho người đi dò la.
Ngài yên tâm.
- Park đại nhân, Kang đại nhân làm sao yên
tâm được khi mà nhiều chuyện cứ diễn ra tưng bừng trước mũi ngài?
- Ngài...
- Thôi được rồi hai ông. Park đại nhân, lần
này ông đừng làm hỏng việc của ta. Bảo người của ông muốn ăn cơm thì làm cho
tốt.
- Dạ, Kang đại nhân, tại hạ biết rồi.
- Các ông về đi. Choi đại nhân, ông ở lại một
lát.
- Kang đại nhân...
- Người của ông vẫn theo sát Jang Hana cho ta
đấy chứ?
- Vâng thưa ngài. Người của tôi vừa mới báo
là cô ấy đi gặp Chúa đất.
- Khi nào? - Kang Jinki cau mày - Tại sao cô
ấy lại gặp hắn?
- Vài ngày trước, thưa đại nhân. Vì chưa tìm
hiểu được vì sao cô ấy lại tới Lâu đài nên chưa dám báo với ngài. Xin ngài tha
lỗi.
- Hừ - Kang Jinki đập bàn quát khiến Choi
Pilho rúm người lại - các ông thật là vô dụng. Chỉ có mỗi chuyện nhỏ đó cũng
không làm xong. Còn gì nữa không?
- Thưa ngài, sau hôm đó thì cô ấy lại trở về
bình thường, không gặp gỡ ai khác, cũng không có gì đặc biệt.
Kang Jinki im lặng. Ông ta tự hỏi tại sao
Jang Hana phải đi gặp Chúa đất? Không thể nào có chuyện hắn yêu cô ta được. Hay
sự thật là như vậy? Kang Jinki nắm chặt bàn tay lại. Ông ta chưa từng tưởng
tượng có một ngày tên Chúa đất vắt mũi chưa sạch lại có thể là mối đe dọa khiến
ông ta khó chịu và bất an như thế này.
Choi Pilho do dự nói, cặp mắt híp lại
gian giảo.
- Đại nhân, hay là... để tôi cho người bắt cô
ta phải khai ra?
- Câm miệng - Kang Jinki cau mày gắt - nếu
ông động đến một sợi tóc của cô ấy, ông biết ta sẽ làm gì rồi đấy.
- Kang đại nhân - Choi đại nhân xun xoe -
ngài biết là tôi không dám mà. Jang Hana nếu không phải là nhờ có ngài, làm sao
yên ổn sống đến giờ chứ. Ngài yên tâm. Cả đất kinh thành này, tất cả chỉ dám
coi cô ấy là nữ thần mà thôi, làm sao dám vọng tưởng.
- Ông cũng khéo ăn nói lắm. Tối nay sắp xếp
để ta chào cô ấy một tiếng sau khi cô ấy đàn xong.
- Tôi hiểu, thưa ngài. Xin cáo từ.
o0o
Jang Hana từ tốn bước lại bên chiếc bàn nơi
Kang Jinki đang ngồi uống rượu lặng lẽ một mình. Nàng cúi chào nói:
- Dae-gam, ngài muốn gặp tiểu nữ?
Kang Jinki ngẩng đầu mỉm cười, khuôn mặt ông
ta thoắt trở nên dịu dàng khi vừa nhìn thấy nàng.
- Được rồi, Jang Hana. Cô ngồi xuống đi.
Hana do dự. Đây là lần đầu tiên nàng thấy ông
ta tỏ ra nghiêm nghị như thế.
- Đừng lo, tiểu thư. Ta chỉ muốn ở bên cô một
lát thôi.
- Có phải có chuyện gì không, thưa đại nhân?
- Ồ, cô lo lắng cho ta hả, tiểu thư của ta? -
Kang Jinki lại mỉm cười - Không sao đâu. Mọi chuyện đều ổn cả.
- Nhưng không phải như vậy chút nào thưa đại
nhân. Ngài chưa bao giờ đến gặp tiểu nữ với khuôn mặt như thế này.
Kang Jinki thở dài, uống một ngụm rượu.
- Ồ xem nào. Vậy cô nghĩ sao?
Hana quan sát ông ta giây lát rồi trả lời:
- Nếu có liên quan đến Chúa đất và lý do tại
sao tiểu nữ tới gặp ông ta thì xin ngài cứ hỏi thẳng, thưa đại nhân.
- Ồ, cô thông minh lắm. Tất nhiên là ta muốn
biết tại sao. Nhưng nếu cô không muốn nói chuyện đó thì ta không ép.
Hana mỉm cười. Nàng không biết tại sao ông ta
luôn đối tốt với nàng và không làm gì khiến nàng mếch lòng cả. Nàng nhẹ giọng
nói:
- Dae-gam, không có gì đặc biệt. Ông ta muốn
tiểu nữ dạy ông ta chơi đàn Gayageum. Ông ta rất có khiếu nên chỉ mất
một ngày một đêm ông ta đã có thể chơi tốt.
- Ồ - Kang Jinki kinh ngạc thốt lên. Ông ta
không hiểu nổi. Chúa đất muốn chơi đàn Gayageum? Thật không thể tin nổi.
Hoặc ông ta là một con người kỳ cục nhất trên thế giới này, hoặc Hana đang nói
dối.
- Đó là sự thật, thưa ngài. Ngài tin tiểu nữ,
phải không?
- Tất nhiên là tin chứ, tiểu thư của ta. Tuy
kỳ quặc nhưng ta tin cô. Thôi được rồi, cô về nghỉ đi. Hôm nay cũng vất vả cho
cô rồi.
- Đa tạ Ngài, đại nhân. Xin đừng uống nhiều
quá. Không tốt cho sức khỏe của ngài.
- Ta biết rồi.
Kang Jinki mỉm cười, nhìn nàng rời đi. 5 năm
trước, vô tình nhìn thấy nàng ở nhà Gisaeng, lúc đó hoàn toàn chưa nổi tiếng,
ông ta kinh ngạc không hiểu sao lại không hề biết đến sự tồn tại của nàng sớm
hơn. Sau này tìm hiểu ông ta mới biết Jang Hana vốn xuất thân là một tiểu thư,
con một nhà buôn giàu có ở Qing. Sau này bị bạn buôn lừa, mất hết gia sản, ông
ta tức vỡ tim mà chết. Mẹ con nàng trở về quê hương, nương nhờ vào nhà Gisaeng.
Từ lúc nhìn thấy nàng, Kang Jinki luôn là
người đứng phía sau, âm thầm che chở cho nàng.
Thực ra không phải vì tiếng đàn ma mị của
nàng. Cả kinh thành có thể mê muội nhưng ông ta thì không.
Cái khiến ông ta mê muội là gương mặt của
nàng. Gương mặt gợi nhớ về một người con gái đã chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét