18. Nghị bàn
[Lâu đài của Chúa đất]
- Chúa đất, rốt cuộc chuyện liên quan đến Hiệp sĩ áo đen là
thế nào?
- Ta triệu tập các ông chính là vì chuyện này. Hiệp sĩ áo
đen không làm gì hết. Hắn không hề bội tín.
- Nhưng chuyện hắn cướp nhà thần...
- Song đại nhân, ông nghĩ hắn có lợi gì khi tấn công chúng
ta? Trong khi thỏa hiệp giữa chúng ta và hắn vẫn đang rất tốt đẹp, hắn dại gì tấn
công để rồi phá bỏ hiệp ước. Nếu chúng ta cùng với phe của Kang Jinki vì chuyện
này mà liên kết với nhau, hắn há chẳng thiệt hại rất nhiều sao?
- Nhưng bọn chúng thần nghe nói ngài đã bị tấn công khi đến
cứu một cô gái tên là Kim So Eun và người tấn công chính là Hiệp sĩ áo đen? -
Hong đại nhân lên tiếng.
Chúa đất im lặng giây lát. Rõ ràng chàng không muốn bọn họ
lôi kéo So Eun vào chuyện này nhưng chàng không có lý lẽ nào thuyết phục để phủ nhận sự
liên can của Hiệp sĩ áo đen.
- Chúa đất!
Một người mặc áo đen, mặt bịt khăn đen đột ngột xuất hiện
trước cửa.
- Hiệp sĩ áo đen!
Đám đông xì xào bàn tán đầy kinh ngạc.
- Phải, chính là tại hạ. Xin Chúa đất và các ngài thứ lỗi cho sự
đường đột của tại hạ.
- Hiệp sĩ áo đen, ngươi... - Chúa đất cố gắng để không nổi
nóng nhưng qua ánh mắt của chàng, So Eun biết là chàng đang rất giận.
- Chúa đất, xin phép ngài cho ta được nói vài lời. Đúng như
Chúa đất lúc nãy vừa nói, tại hạ không hề tấn công nhà của Song đại nhân, cũng
không đơn phương phá bỏ hiệp ước. Chuyện này nhất định là âm mưu của phe Kang đại
nhân, muốn chia rẽ chúng ta mà thôi.
- Làm sao chúng ta biết được ngươi chính là Hiệp sĩ áo đen
chứ? - Song đại nhân lên tiếng - Chúng ta chưa bao giờ biết mặt ngươi, nếu
ngươi là một kẻ giả mạo hắn, bảo làm sao chúng ta tin.
- Song đại nhân nói đúng đó. Ngươi bỏ khăn che mặt ra cho chúng ta coi.
- Ồ, các ngài chưa từng bao giờ nhìn thấy mặt tại hạ, dù có bỏ khăn che mặt ra, các ngài cũng làm sao biết được thật giả chứ?
- Hắn nói cũng đúng - Đám đông xì xào đồng tình.
- Thế này vậy. Tại hạ có một cách này - So Eun ung dung nói.
Dứt lời, nàng rút kiếm từ trong vỏ, nhún mình bay lên. Sau
vài nhát kiếm, một miếng gỗ rơi ra từ trên cột nhà. Nàng hạ chân xuống đất rồi
giơ ra cho đám quý tộc nhìn rõ. Trong tay nàng là một miếng gỗ trơn nhẵn, vuông
vức. Nàng lại ném miếng gỗ lên, rồi múa một đường kiếm, sau đó thu lại miếng gỗ
và lại giơ ra cho đám quý tộc thấy. Tất cả bọn họ đều ồ lên thán phục. Trên bề
mặt miếng gỗ là một đường cong như một nét vẽ với độ sâu tăng dần, đều tăm tắp.
Đúng là thứ mà Hiệp sĩ áo đen thường để lại hiện trường những vụ cướp trước
đây.
- Các ngài đã tin rồi chứ?
- Được. Chúng ta tin ngươi là Hiệp sĩ áo đen, nhưng làm sao
ngươi chứng minh được là ngươi không can dự đến chuyện tấn công vào nhà của ta?
- Chuyện đó hiện tại ta không có cách nào chứng minh với các
ngài - So Eun thở dài - Miếng gỗ để lại nhà ngài đó quả thực ta không chối bỏ
chính là của ta, chỉ có điều bản thân ta cũng chưa có cách nào lý giải. Nhưng
các ngài cũng đã thấy, ta không có lợi ích gì nếu bội tín với các ngài. Mà như thế thì có nghĩa là phe Kang Jinki đã bắt đầu hành động rồi. Ta nghĩ các ngài nên lo lắng chuyện này mới phải.
Đám quý tộc xì xào thảo luận một lúc rồi Song đại nhân nói:
- Vậy Chúa đất, chúng ta sẽ phải làm sao với phe Kang Jinki
đây?
Chúa đất ngoảnh nhìn So Eun lúc này đã lui sang bên. Trong lòng dù vẫn còn giận nhưng vì trước mắt có những việc quan trọng hơn phải
làm, chàng đành dẹp bỏ sự bực tức, nghiêm nghị nói:
- Nếu phe của Kang Jinki đã nghĩ hiệp ước của chúng ta và Hiệp
sĩ áo đen bị phá vỡ, chúng ta cứ để cho bọn chúng nghĩ như thế.
- Ý của ngài là...?
- Chúng ta sẽ hé lộ cho phe của hắn biết chúng ta sẽ có một
cuộc gặp mặt bí mật với Hiệp sĩ áo đen. Khi chúng biết, nhất định sẽ giả làm
người của Hiệp sĩ áo đen tấn công chúng ta khi đang đàm phán, mục đích là khiến
hai bên vì tức giận mà giao chiến. Nhưng chúng ta sẽ tương kế tựu kế, chia các
toán quân âm thầm bao vây vòng ngoài, nhân cơ hội này tiêu diệt chúng.
- Nhưng nếu bọn đầu sỏ không xuất hiện, chúng ta làm sao
tiêu diệt được chúng?
- Ta sẽ đích thân đi.
So Eun định bước ra phản đối nhưng qua ánh mắt cương quyết của
Chúa đất, nàng đành im lặng không dám lên tiếng.
- Và để chắc chắn hơn nữa, Song đại nhân, Suh đại nhân, Hong đại nhân cùng đi với ta. Phe Kang
Jinki thấy lần này chúng ta xuất quân rầm rộ, sẽ không chủ quan như lần trước.
Hắn nhất định muốn đích thân chỉ huy để chắc thắng. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt tất cả chúng
ta.
- Nhưng như thế rất nguy hiểm thưa ngài. Mục tiêu hắn nhắm tới nhất
định là ngài trước tiên.
- Các ngài yên tâm, đã có ta ở đó bảo vệ Chúa đất và các ngài
- So Eun khảng khái nói.
- Không. Ta định cho người cải trang thành ngươi - Chúa đất
nói - Ngươi phải ở vòng ngoài, chỉ huy các toán quân tấn công người của Kang
Jinki. Nhiệm vụ đó quan trọng hơn.
- Nhiệm vụ đó, ngài Suh có thể đảm nhận được - So Eun cương
quyết nói - Trong bất kỳ tình huống nào, nếu lộ ra không phải là ta, kế hoạch sẽ
bị đổ bể. Muốn để cho Kang Jinki tin tưởng, chúng ta nhất định không thể sơ suất.
Vả lại, đây cũng là cơ hội để ta chứng minh cho các ngài thấy ta trong sạch.
- Hiệp sĩ áo đen nói phải - Song đại nhân nói - thần nghĩ ngài
nên nghe lời hắn.
Khi cuộc họp đã tan và đám quý tộc đã ra về sau khi lĩnh hội
nhiệm vụ của từng người, Chúa đất lặng lẽ rời sảnh lớn, không nói một lời nào với
So Eun. Nàng bước theo sau, cũng im lặng. Nàng biết Chúa đất vì lo lắng cho sự an
nguy của nàng mà tỏ ra bực dọc, nhưng đó là những việc nàng không thể không làm.
- Muội... muội muốn ta tức chết sao?
Cuối cùng Chúa đất cũng thốt lên khi cả hai đã ở trong vườn.
- Muội còn có thể làm khác sao? Muội không thể để huynh liều
mình nguy hiểm như vậy được.
- Ta có bao nhiêu người bảo vệ, đâu phải chỉ đi một mình. Muội
đã hứa sẽ nghe lời ta nhưng muội cứ làm theo ý muội.
- Xin lỗi huynh. Lúc đó quả thật là bất đắc dĩ. Muội không
muốn huynh phải chịu thêm bất kỳ áp lực nào - So Eun bước lại gần chàng rồi nhỏ
giọng tiếp - Muội thực sự muốn sát cánh bên huynh, cho dù có chuyện gì xảy ra
đi nữa. Huynh không hiểu sao?
Tuy nàng chưa bỏ khăn che mặt xuống nhưng ánh mắt nàng đầy
âu yếm cũng đủ làm cho Chúa đất dịu lại. Chàng khẽ thở dài, nói:
- Hứa với ta, muội phải bảo trọng.
- Được, muội nhất định bảo trọng. Huynh không phải lo cho muội.
Nhìn ánh mắt tươi cười của So Eun trước khi nàng quay đi rồi
nhanh chóng biến mất, Chúa đất thở dài, than thầm:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét