23. Đoàn tụ
[Trại Hok Man]
So Eun đứng lặng, không thốt nổi
một lời nào. Mắt nàng nhòa lệ và cả người nàng run rẩy. Là Chúa đất. Chính là
chàng. 6 năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thay đổi. Trong bộ trang phục giống
như dân thường, quả thật trông chàng vẫn vô cùng anh tuấn. Chúa đất không nói
thêm lời nào, chỉ lẳng lặng bước đến gần nàng rồi ôm nàng thật chặt trong vòng
tay mình.
- Muội có biết, muội tàn nhẫn lắm không?
Cuối cùng Chúa đất khẽ thốt lên.
- Huynh làm muội nghẹt thở!
Nhưng Chúa đất không lý gì đến lời nàng, càng xiết chặt tay
hơn nữa.
- Nếu có thể, ta muốn nghiền nát muội trong tay ta. Ai bảo
muội làm ta đau khổ biết đến chừng nào. Suốt 6 năm qua, ta không lúc nào không
nhớ muội. Không bữa ăn nào thấy ngon. Không đêm nào ngủ đủ. Ta tưởng như đã tuyệt
vọng về muội. Thế mà ... So Eun, muội đúng là đại anh hùng. Muội rời xa ta để đến
biên ải bảo vệ giang sơn này. Ta... Ta khâm phục muội. Ta thật không còn lời
nào để nói với muội...
So Eun lòng đau như cắt trước những lời nói có phần nghiệt
ngã của chàng. Trong giây lát, nàng không làm sao bày tỏ được tấm lòng mình để
chàng hiểu. Nỗi nhớ và sự chua xót bất giác khiến nàng òa lên khóc. Có lẽ Chúa
đất cũng không lường trước được "đại anh hùng" của chàng lại khóc như
một đứa trẻ thế này, chàng bỗng nhiên trở nên bối rối, bèn buông nàng ra, ôm lấy
khuôn mặt nàng, dịu dàng bảo:
- Thôi nào, thôi nào. Muội khóc to đến mức cả trại nghe thấy
bây giờ. Vốn dĩ ta còn định mắng muội nữa, nhưng muội làm thế này, ta biết làm
sao?
So Eun ngẩng lên nhìn chàng. Dù khuôn mặt chàng nghiêm nghị
nhưng ánh mắt chàng đã ẩn hiện nét cười. Nàng bất giác cũng nhoẻn cười.
- Vừa cười vừa khóc, chẳng ra làm sao cả.
Chúa đất đưa tay lau nước mắt cho nàng. Bốn mắt nhìn nhau một
lúc lâu. Bao nhiêu thương nhớ từ ánh mắt đó mà có thể thấu hiểu hết cả. Không
kìm được lòng, Chúa đất ôm ghì lấy nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài.
- So Eun, nói cho ta biết rốt cuộc tại sao muội lại bỏ đi
ngày hôm đó? - Chúa đất hỏi khi chàng cùng So Eun trở về nhà.
So Eun yên lặng giây lát. Những chuyện buồn 6 năm về trước đột
nhiên quay trở lại tâm trí nàng. Có quá nhiều mất mát và hối hận khiến nàng
không dám tận hưởng hạnh phúc một mình. Trong suốt 6 năm, nàng chưa bao giờ tự
vấn là mình làm đúng hay sai. Nàng đã quyết định và nàng nghĩ nàng phải tin vào
lựa chọn của chính mình. So Eun khẽ thở dài rồi lặng lẽ đáp:
- Chỉ là muội sợ.
- Muội sợ gì khi có ta ở bên muội? - Chúa đất hơi cao giọng
hỏi.
- Huynh không biết đâu, tất cả đều khiến muội sợ - So Eun vẫn
nhỏ giọng đáp lời chàng - Quyền lực, địa vị, đó không phải là thứ dành cho muội.
Khi mọi chuyện kết thúc, những người thân yêu nhất của muội đều đã không còn...
- Thế còn ta thì sao?
- Phải, muội còn có huynh, nhưng huynh cao vời quá. Nếu muội
ở bên huynh, muội phải sống trong tòa lâu đài đó, theo những nghi thức đó và muội
sẽ trở thành người nào đó không phải muội. Muội không tự tin. Muội thấy sợ...Huynh
biết không - So Eun ngừng bước, ngước nhìn chàng - Muội đã thực sự muốn xin
huynh rời bỏ tất cả đi cùng muội, nhưng huynh là một vị chúa anh minh, thiên hạ
cần có huynh. Muội không thể ích kỷ...
Chúa đất thở dài, vuốt nhẹ má nàng:
- Muội lúc nào cũng nghĩ cho thiên hạ mà không nghĩ đến
mình, thậm chí không nghĩ cả đến ta. Không có muội, ta có thể sống tốt sao?
- Muội...
- Thực ra, lúc đó ta biết trong lòng muội rất đau khổ. Muội
tự trách bản thân muội, muội không dám đón nhận hạnh phúc. Ta vốn đã nghĩ sẽ cố
gắng bù đắp, sẽ dùng tình yêu của chúng ta để làm dịu đi vết thương trong lòng
muội. Nhưng muội lại đơn phương quyết định.
Nghe những lời này, So Eun cảm thấy đau lòng. Có lẽ chàng
nói đúng. Nàng chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của Chúa đất mà cảm nhận, chưa
hề nghĩ đến cảm giác của chàng. Điều đó giống như là nàng chưa hề yêu chàng vậy.
Nàng tha thiết nói:
- Junho à, xin lỗi huynh. Muội xin lỗi huynh.
Chúa đất đăm đăm nhìn nàng giây lát rồi chợt nói:
- Muội không hỏi tại sao ta lại biết muội ở đây à?
- Vậy làm sao huynh biết muội ở đây? - So Eun ngoan ngoãn hỏi.
Nàng thấy cảm động khi Chúa đất đột nhiên chuyển sang chuyện khác, bởi nàng hiểu
chàng không bao giờ muốn làm khó nàng.
- Park nguyên soái có viết thư cho ta, kể về một vị Kim tướng
quân giỏi giang mà ông ta thu nhận. Nhân lúc công việc thư nhàn, ta muốn đến kiểm
tra trại một cách bất ngờ. Khi đến đây, ông ta mới thú nhận thật với ta, Kim tướng
quân là một nữ nhi, tên thật là Kim So Eun. Muội không thể biết được, khi nghe
đến cái tên đó, ta phải cố gắng thế nào để giữ bình tĩnh.
- Muội biết. Huynh cũng có thể nghiền nát ông ta ra - So Eun
khúc khích cười.
Chúa đất gõ ngón tay vào trán nàng, mắng:
- Muội đó, đừng có tưởng ta tha thứ cho muội. Nếu muội không
cho ta một món quà thật tử tế ... - Chúa đất chợt dừng lại rồi nhìn quanh. Con
đường từ trại trở về nhà nàng khá vắng vẻ. Lúc này cũng đã khuya nên không một
bóng người. Chàng bất giác kéo nàng vào lòng, cúi xuống hôn nàng thật lâu rồi
nói giữa những nụ hôn - như thế này này, thì ta còn lâu mới hết giận.
So Eun chợt lùi lại, rồi nhìn vào mắt chàng nói:
- Muội thực sự có một bất ngờ cho huynh.
Chúa đất cười cười, ôm lấy eo nàng, kéo sát vào người mình,
nhưng nàng nghiêm túc nói:
- Muội nói thật đấy. Nuneo. Là Nuneo.
- Nuneo? Nuneo là cái gì? - Chúa đất ngơ ngác hỏi khiến So
Eun phì cười.
- Không phải là cái gì, mà là ai - So Eun chữa lại.
- Ai? - Chúa đất hơi cao giọng - Là đàn ông?
So Eun cười ngặt nghẽo trước vẻ mặt ghen tuông của chàng.
Nàng gật đầu:
- Phải, là đàn ông.
- Kim So Eun!
So Eun kêu "á" lên một tiếng vì bàn tay chàng xiết
chặt cổ tay nàng. Nàng đành nói:
- Là đàn ông. 6 tuổi rồi.
Chúa đất sững người lại, nhìn nàng. Nhìn vẻ mặt chàng, So
Eun biết ngay là chàng không hiểu gì hết. Nàng giơ tay lên, dịu dàng đặt lên má
chàng, âu yếm nói:
- Giống hệt huynh, khuôn mặt này, đôi mắt này, chiếc mũi
này. Con nó giống hệt huynh.
Lúc này Chúa đất mới vỡ lẽ. Chàng ôm lấy nàng, bế bổng lên
vì sung sướng:
- So Eun, cám ơn muội. Cám ơn muội. Cám ơn muội.
Cả hai ôm lấy nhau, lặng lẽ dựa vào nhau, lặng lẽ khóc. Rốt
cuộc, người hữu tình cũng được trùng phùng.
Có lẽ sau này, Junho sẽ từ bỏ giang sơn để đến với nàng.
Hoặc cũng có thể, một ngày nào đó, khi Nuneo đủ
lớn để kế nghiệp cha, Junho sẽ trở lại đây cùng sống với nàng cuộc sống bình dị,
giản đơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét