21. Lựa chọn cuối cùng
[Núi Hyongsan]
So Eun ngồi lặng lẽ trên vách đá, bên cạnh ngôi mộ của tỉ tỉ
nàng, nhìn xuống kinh thành sầm uất phía bên dưới. Ngôi mộ được xây bằng đá
quý, đơn giản nhưng sang trọng. Tấm bia vẫn còn để trống chưa được khắc
tên.Khoảnh đất xung quanh ngôi mộ được dọn cỏ sạch sẽ, gọn gàng chứng tỏ bao
năm qua vẫn được thường xuyên thăm viếng, chăm nom.
Gió lồng lộng thổi khiến chiếc áo choàng của nàng bay phần
phật, nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy lạnh. Ý nghĩ của nàng lang thang về
thời thơ ấu, nơi nàng đã từng trải qua những năm tháng hạnh phúc bên cậu và tỉ
tỉ. Giờ đây rốt cuộc nàng đã trả được thù. Người đã hại chết tỉ tỉ của nàng cuối
cùng cũng phải trả giá bằng sinh mệnh của hắn.
[flash back]
- Kang Jinki, ông còn
cười được sao?
- Hiệp sĩ áo đen lại
là nữ nhi. Chuyện này ta không cười đến chết mới lạ. Hahaha...
- Đừng có cười nữa. Ta
hỏi ông, ông có còn nhớ một cô gái 15 tuổi đã bị ông ép cho đến chết 10 năm trước
hay không?
- 10 năm trước? - Đôi
mắt Kang Jinki lộ rõ sự thống khổ - Là nàng ấy? Cô ... cô có quan hệ gì với
nàng ấy?
So Eun hơi ngạc nhiên
trước sự dịu dàng khi ông ta nhắc đến tỉ tỉ của nàng. Nàng nghiến răng, đáp:
- Là tỉ tỉ của ta.
Ánh mắt của Kang Jinki
nhìn nàng lúc này dịu hẳn lại. Ông ta ôm ngực, thở hổn hển vì đau đớn.
- Thì ra cô là muội muội
của nàng ấy. Ta đã không biết...
- Nếu ông biết, ông sẽ
giết ta như giết tỉ ấy, phải không?
- Không, ta không có ý
như thế - Kang Jinki thì thào - ta ... ta đã yêu nàng ấy... từ cái nhìn đầu
tiên. Cô không tin? Khi nàng ấy lướt qua ta, gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy
khiến ta ... ta chỉ muốn nhốt nàng lại, mong nàng đổi ý. Ta tìm đủ mọi cách thuyết phục.... Ta không ép buộc nàng... Một hôm, ta quá buồn nên uống say và tới tìm nàng ấy...
- Ông câm miệng lại đi. Ta không muốn nghe nữa... - So Eun nức nở. Nhưng ông ta như không nghe thấy nàng nói gì, cứ như thể chìm vào trong giấc mộng của riêng ông ta. Kang Jinki tiếp tục nói.
- Ta đã đến gặp nàng ấy. Nàng ấy ngồi đó, nhìn ta với ánh mắt căm hận. Ta đã rất thất vọng. Nhưng khi ta thấy nước mắt nàng ấy từ từ rơi xuống, trái tim ta mềm lại. Ta đã yêu nàng đêm hôm đó... - Ông ta ngừng lời rồi mơ màng nhắc lại - ta đã yêu nàng đêm hôm đó...
- Khốn kiếp - So Eun thốt lên - Ông nói yêu tỉ ấy nhưng vẫn giết tỉ ấy...
- Không. Khi ta tỉnh dậy, ta thấy nàng ấy ngồi bên bàn. Khi nhận ra ánh mắt của ta, nàng ấy vồ lấy con dao trên bàn, chĩa vào ngực mình...
- Ôi trời ơi - So Eun nức nở.
- Ta đã cố thuyết phục là ta yêu nàng. Ta không muốn làm nàng tổn thương... Ta đã cố thử đến gần nàng nhưng... nàng... - Kang Jinki lúc này cũng khóc - Nàng cắm ngập con dao vào ngực. Ôi trời ơi, ta ôm nàng trong cánh tay ta, cố giữ lại con dao nhưng nàng lạnh lùng rút nó ra. Nàng chết trong tay ta... trong chính cánh tay của ta. Khoảnh khắc cuối cùng khi nàng nhìn thấy nước mắt ta, nàng có vẻ ngạc nhiên ... và có lẽ là ta nằm mơ... ta thấy nàng mỉm cười... Nụ cười cuối cùng nàng đã giành cho ta...
So Eun không thể thốt ra lời. Khi nàng trấn tĩnh lại đôi chút, nàng nói.
- Ông câm miệng lại đi. Ta không muốn nghe nữa... - So Eun nức nở. Nhưng ông ta như không nghe thấy nàng nói gì, cứ như thể chìm vào trong giấc mộng của riêng ông ta. Kang Jinki tiếp tục nói.
- Ta đã đến gặp nàng ấy. Nàng ấy ngồi đó, nhìn ta với ánh mắt căm hận. Ta đã rất thất vọng. Nhưng khi ta thấy nước mắt nàng ấy từ từ rơi xuống, trái tim ta mềm lại. Ta đã yêu nàng đêm hôm đó... - Ông ta ngừng lời rồi mơ màng nhắc lại - ta đã yêu nàng đêm hôm đó...
- Khốn kiếp - So Eun thốt lên - Ông nói yêu tỉ ấy nhưng vẫn giết tỉ ấy...
- Không. Khi ta tỉnh dậy, ta thấy nàng ấy ngồi bên bàn. Khi nhận ra ánh mắt của ta, nàng ấy vồ lấy con dao trên bàn, chĩa vào ngực mình...
- Ôi trời ơi - So Eun nức nở.
- Ta đã cố thuyết phục là ta yêu nàng. Ta không muốn làm nàng tổn thương... Ta đã cố thử đến gần nàng nhưng... nàng... - Kang Jinki lúc này cũng khóc - Nàng cắm ngập con dao vào ngực. Ôi trời ơi, ta ôm nàng trong cánh tay ta, cố giữ lại con dao nhưng nàng lạnh lùng rút nó ra. Nàng chết trong tay ta... trong chính cánh tay của ta. Khoảnh khắc cuối cùng khi nàng nhìn thấy nước mắt ta, nàng có vẻ ngạc nhiên ... và có lẽ là ta nằm mơ... ta thấy nàng mỉm cười... Nụ cười cuối cùng nàng đã giành cho ta...
So Eun không thể thốt ra lời. Khi nàng trấn tĩnh lại đôi chút, nàng nói.
- Dù ông có nói gì đi nữa thì ông vẫn là người đã giết tỉ ấy...
- Phải... - Kang Jinki
khó nhọc nói. Vết thương trên ngực ông ta vẫn chảy máu, ướt đẫm cả áo ngoài -
Cô nói không sai...
- Vậy rồi ông làm gì với
tỉ ấy?
- Chính tay ta đã chôn
nàng ấy... Mộ của nàng ấy vẫn còn ngay đây, trên núi Hyongsan.. Ta sẽ chỉ cho cô, nhưng cô... cô cho
ta biết, rốt cuộc nàng ấy tên là gì?
So Eun đứng dậy quay mặt
đi, nhưng rồi vẻ mặt thê thảm của Kang Jinki khiến nàng không thể bất nhẫn.
Nàng lạnh lùng nói:
- Kim So Yeon. Là Kim
So Yeon.
[end flash back]
Ông ta yêu tỉ ấy. Có lẽ. Nhớ lại ánh mắt của Kang Jinki mỗi
lần tới nghe Hana đàn, nàng hiểu ông ta không nói dối. Hana có khuôn mặt gần giống
tỉ tỉ của nàng, đến mức ngay cả nàng cũng yêu quý Hana từ lần đầu tiên gặp mặt.
Dù cố tránh nhưng cuộc gặp gỡ định mệnh giữa nàng và Jang
Hana ngay lập tức lại hiện ra trong đầu nàng như vừa mới xảy đến hôm qua. Tâm hồn
nàng tràn ngập sự hối hận và thống khổ. Nếu... Nếu... Nếu... Có rất nhiều chữ
"nếu". Nhưng nàng không thể thay đổi được quá khứ. Hana đã vì nàng mà
chịu nhiều đau khổ, rốt cuộc rời bỏ thế giới này mà không tha thứ cho nàng.
- So Eun!
So Eun không trả lời, cũng không nhúc nhích. Nước mắt đầm
đìa trên mặt nhưng nàng cũng không bận tâm đến chuyện lau nó đi.
- Ta biết muội đau khổ lắm - tiếng Chúa đất ấm áp phía sau
nàng rồi nàng cảm nhận chàng ngồi xuống kề bên - Nhưng muội đừng chịu đựng một
mình. Hãy để ta chia sẻ với muội.
Rất lâu sau, So Eun lặng lẽ nói:
- Có nhiều người đã vì muội mà chết. Tỉ tỉ của muội, cha muội
rồi đến Hana tỉ tỉ. Muội... muội vốn dĩ không đáng ...
- So Eun! Đó là vì trong lòng họ, muội rất quan trọng. Nếu
là ta, ta cũng sẽ làm như thế.
So Eun lúc này mới ngoảnh nhìn Chúa đất. Chàng đăm đăm nhìn
nàng, ánh mắt tuy buồn rầu nhưng tràn đầy âu yếm. Nàng giơ tay lên, đặt lên má
chàng, nhẹ mỉm cười:
- Muội biết. Nhưng muội xứng đáng sao?
Chúa đất nắm lấy bàn tay nàng, gật đầu:
- Muội có năng lực đó, muội khiến người ta không thể không
yêu muội, quan tâm, lo lắng cho muội.
So Eun cảm động. Nước mắt lại trào ra từ đôi mắt tuyệt đẹp của
nàng. Nàng ngả đầu vào vai Chúa đất, lặng lẽ nhìn ra xa, không nói nữa.
- So Eun. Có điều này ta thực sự muốn hỏi muội. Tại sao muội
không nói cho Jang cô nương biết muội là Hiệp sĩ áo đen?
Tim So Eun nhói lên. Mỗi lần nhớ lại câu hỏi "Tại
sao" của Jang Hana, nàng sợ phải trả lời. Bây giờ chính Chúa đất hỏi nàng,
bất giác người nàng run rẩy. Nhưng Chúa đất đã ôm nàng vào lòng, nắm thật chặt
bàn tay nàng khiến So Eun cảm thấy một chỗ dựa vững chắc, ấm áp. Nàng
lặng lẽ đáp:
- Khi cứu Hana tỉ tỉ, cũng là người đầu tiên được muội giúp
đỡ, muội đã khảng khái ước hẹn với tỉ ấy. Muội chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tỉ ấy
đã để tâm rồi lại yêu Hiệp sĩ áo đen. Đến lúc biết được sự thật đó thì muội lại
vừa thỏa hiệp với huynh làm những việc quan trọng. Nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng đến đại
sự nên muội cứ cố giấu được chừng nào tốt chừng đó. Ai ngờ...
- Jang cô nương là một cô gái tốt. Có điều cô ấy quá lụy
tình...
- Tỉ ấy không có lỗi gì cả - So Eun ngắt lời chàng - Tất cả
là do muội. Thực sự thì chính muội đã lợi dụng tỉ ấy, đã khiến tỉ ấy vì giúp muội
mà phải lao tâm. Nếu muội tin tưởng tỉ ấy, nói với tỉ ấy sự thật thì mọi chuyện
đã không xảy ra. Nếu muội ...
So Eun bật khóc, không nói hết câu. Chúa đất lặng lẽ ôm chặt
lấy nàng vào lòng. Một cô gái mới hai mươi tuổi như nàng đã phải gánh vác quá
nhiều chuyện trọng đại. Ngay bản thân chàng khi biết sự thật cũng đã lôi kéo
nàng vào cuộc chiến của riêng chàng, những mưu đồ của riêng chàng.
- Xin lỗi muội, So Eun. Lẽ ra ta không nên để muội tham dự vào
cuộc chiến này. Ta ...
So Eun khe khẽ lắc đầu:
- Những chuyện muội đã làm không phải hoàn toàn là vì huynh.
Con đường này là do muội lựa chọn. So Yeon tỉ đã chết một cách thê thảm. Muội
không muốn bất kỳ một người nào khác phải chịu đựng như thế.
- So Eun, muội thực sự là một anh hùng.
So Eun đăm đăm nhìn chàng một lúc lâu rồi đột nhiên trên
khuôn mặt bấy lâu buồn rầu của nàng điểm một nụ cười mơ hồ:
- Nếu vậy huynh có muốn uống với đại anh hùng này một chén
không?
Chúa đất ngẩn người nhìn So Eun. Đề nghị kỳ lạ này của nàng
khiến chàng có phần lo lắng.
- Thế nào? Nếu huynh không trả lời nhanh, muội đổi ý đấy.
Thấy thái độ tự nhiên của So Eun, Chúa đất cảm thấy mình đã
lo nghĩ vu vơ. So Eun vốn dĩ không phải là một cô gái thông thường; hơn nữa, nếu
có thể khiến nàng sớm thoát ra khỏi đau buồn, chiều theo sở thích khác lạ của
nàng một chút cũng không sao. Nghĩ vậy rồi chàng không để nàng nói thêm lần nữa,
dứt khoát đáp:
- Tất nhiên là muốn rồi. Đại anh hùng, xin chỉ giáo!
So Eun đưa tay ra để Chúa đất kéo nàng đứng dậy rồi nắm chặt
lấy bàn tay chàng, nàng nói:
- Hôm nay, nhất định không say không về nhé!
o0o
[Lâu đài của Chúa đất]
Khi Chúa đất tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu xiên qua cửa sổ.
Chàng ngoảnh sang bên, không thấy So Eun bên cạnh nữa. Có lẽ nàng đã dậy từ rất
sớm. Có lẽ nàng xấu hổ. Nghĩ vậy rồi, chàng mỉm cười một mình.
Đêm qua, dù đã uống
rất say nhưng Chúa đất vẫn không thể quên gương mặt bừng đỏ của nàng, những nụ
hôn say đắm và lần đầu tiên ở bên nàng. Chúa đất bất giác thấy tim mình đập mạnh.
Ngay hôm nay, chàng sẽ công bố về lễ thành thân. Nàng nhất định sẽ trở thành
hoàng hậu của lãnh địa này.
Chúa đất vùng dậy, bất giác phát hiện một tờ giấy đặt ngay
ngắn trên mặt bàn. Chàng vui vẻ cầm lên đọc và chỉ ngay dòng đầu tiên đã khiến
chàng xây xẩm mặt mày, đứng không vững, ngã người xuống ghế.
"Lee Junho!
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng muội gọi cái
tên này. Muội phải đi đây. Muội thực sự không muốn rời xa huynh nhưng cũng lại
không dám mạo muội xin huynh đi cùng với muội.
Muội mãi mãi yêu huynh.
Vĩnh biệt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét