22. Nuneo
- Nuneo! Nuneo! Thằng bé giờ này còn chưa về chứ. Nuneo!
- Thím!
Tiếng chân chạy huỳnh huỵch rồi một cậu bé nhào vào lòng một
người phụ nữ trung niên đang hớt hải ngó nghiêng xung quanh.
- Ôi thiên địa ơi. Sao con lại lấm lem như thế này? Đi đâu
mà giờ mới về hả?
Cậu bé nhoẻn cười. Khuôn mặt bừng đỏ, mồ hôi đầm đìa. Cậu đặt
túi sách xuống thềm nhà rồi thở hổn hển.
- Con đi xem mẹ luyện quân ở chân núi Hok Man.
- Ôi thiên địa ơi. Con dám tới đó? Con càng ngày càng to gan
đấy.
- Sao nào? - Cậu bé hếch mặt lên - sau này con nhất định
cũng sẽ giỏi như mẹ cho thím xem. Thím nhìn này!
Nuneo đứng dậy, hai chân khuỳnh ra xuống tấn rồi tay cậu
khua nhặng xị không ra một chiêu thức nào hết. Người phụ nữ bật cười xoa đầu cậu:
- Thôi con vào rửa mặt ngay đi. Mẹ con sắp về bây giờ đó.
Cậu bé lè lưỡi chạy vào trong nhà trong khi người phụ nữ khe
khẽ lắc đầu.
- Không biết nó giống ai nữa.
- Nuneo lại làm gì thế, chị Mun Hee?
Mun Hee giật bắn mình, quay phắt lại:
- Ôi thiên địa ơi, tiểu thư So Eun. Cô làm tôi hết hồn.
Nuneo có làm gì đâu. Tại tôi thấy nó khôi ngô quá, nên mới nói vậy - Người phụ
nữ cười xòa - Cô vào nhà đi, tôi chuẩn bị nước cho cô rửa mặt.
- Chị mặc tôi. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chị đâu phải là
người làm cho nhà tôi như ngày xưa nữa.
- Dù thế nào thì cô vẫn mãi mãi là tiểu thư của chúng tôi -
Người đàn bà đôn hậu đáp.
So Eun mỉm cười:
- Mà chị cứ suốt ngày
bao che cho Nuneo rồi nó hư đi là tại chị đấy.
- Cô đừng có nghiêm khắc quá. Nuneo đã ngoan lắm rồi. Mà
thôi, cô cũng mệt rồi. Hôm nay cô lại đưa đám đồ đệ ra chân núi Hok Man phải
không?
- Nuneo lại tới đó hả?
Người đàn bà giơ tay lên bụm miệng rồi quay phắt người chạy
vào trong bếp. So Eun khe khẽ lắc đầu, mỉm cười. Từ khi nàng đến vùng biên này,
mẹ con nàng luôn được Mun Hee chăm sóc tử tế. Năm xưa, khi còn là người làm cho
cậu nàng, chính ông đã gả chồng cho chị ấy rồi lại cho một ít của cải hồi môn.
Sau khi cậu nàng qua đời, hai vợ chồng chị trở về quê chồng ở vùng biên, dặn đi
dặn lại So Eun nếu có dịp nhớ đến thăm hai người.
Chính vì vậy, sau khi rời kinh thành, nàng đã quyết định đến
thăm chị. Không ngờ tới nơi, nàng phát hiện mình đã mang thai. Không còn cách
nào khác, nàng phải ở lại để sinh con. Sau khi Nuneo đã cứng cáp, vợ chồng Mun
Hee biết nàng có võ công, bèn giới thiệu để nàng gặp Park nguyên soái cai quản
vùng biên ải. Ông ta vốn dĩ là một người trọng nhân tài, thấy nàng thông minh,
tài giỏi thì vui mừng lắm, không phân biệt nam nữ, nhận ngay nàng vào trại, chỉ
với một điều kiện là phải cải nam trang. Bí mật này, ngoài vợ chồng Mun Hee và Park
nguyên soái ra, không ai biết được.
Rốt cuộc 6 năm đã trôi qua, giờ thì So Eun đã trở thành người
huấn luyện quân chính thức cho trại biên ải. Cũng nhờ công việc này, nàng vẫn
thường xuyên nắm được tin tức từ kinh thành và nhất là về Chúa đất. Mỗi lần nhận
được thư động viên quân do chính tay chàng viết, So Eun lại ngồi ở trại rất
lâu, ngắm từng nét bút của chàng cho nguôi nỗi nhớ. Và mỗi lần như vậy, buổi tối
về nhà nhìn Nuneo say ngủ, nàng lại thức trắng đêm.
- Mẹ! Mẹ nghĩ gì thế?
So Eun bừng tỉnh trở về thực tại. Nàng ngẩng nhìn thấy Nuneo
đang đứng phụng phịu trên thềm nhà, bèn mỉm cười:
- Không có gì. Thế nào, hôm nay con có mải chơi trốn học
không đấy, Nuneo?
- Mẹ! Con là con của mẹ, làm sao mải chơi trốn học được chứ
- Nuneo giận dỗi nói.
So Eun bật cười. Thằng bé luôn biết cách lấy lòng nàng.
Không biết nó giống ai nữa.
- Mẹ. Lúc nào thì mẹ dạy võ cho con?
- Khi con lớn hơn một chút nữa.
- Mẹ lúc nào cũng nói thế. Không phải giờ là lớn rồi sao?
Con làm bao nhiêu là việc giúp mẹ, thì là lớn rồi còn gì?
Nàng lại phì cười trước lý lẽ ngộ nghĩnh của thằng bé. Nàng
bẹo má cậu, cười cười:
- Mẹ biết là con đã lớn, mẹ đã nói là lớn hơn một chút nữa
mà.
- Nếu có cha ở đây, cha nhất định sẽ bảo là con đã lớn đủ rồi
- Nuneo cả quyết nói rồi chạy vào trong.
So Eun đứng sững người lại. Thằng bé chưa bao giờ hỏi nàng về
cha nó và nàng cũng chưa bao giờ nói về chàng. Tại sao nó lại nói như vậy?
- Tiểu thư, là tại tôi - Mun Hee rụt rè nói, đầu cúi gằm,
hai tay vặn xoắn chiếc tạp dề - thằng bé hỏi tôi nhiều lần về cha nó, tôi thấy
tội nghiệp quá nên đã nói. Nó bảo nó sợ mẹ buồn nên không dám hỏi.
So Eun ứa nước mắt. Nuneo thực sự đã lớn khôn và biết nghĩ
hơn nàng tưởng. Nàng khẽ hỏi:
- Vậy chị đã nói gì?
- Tôi chỉ bảo cha nó là một anh hùng. Bấy lâu phải đi giết
giặc nên không ở nhà với hai mẹ con. Tiểu thư, cô đừng giận.
So Eun khẽ thở dài, nắm lấy tay người đàn bà, dịu dàng nói:
- Không sao đâu, chị Mun Hee. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải nói
với Nuneo về cha của nó.
- Tiểu thư! Cô không sao chứ?
So Eun khẽ lắc đầu, mỉm cười:
- Thôi nào, chúng ta đi ăn thôi. Chắc huynh ấy và các cháu
đói lắm rồi.
o0o
[Trại Hok Man]
[Trại Hok Man]
- Sư phụ!
- Có chuyện gì? - So Eun ngẩng đầu hỏi. Nàng hơi ngạc nhiên
vì lẽ ra, đám đồ đệ của nàng đã giải tán từ lâu rồi. Thường sau giờ tập luyện,
đám lính không gọi nàng là tướng quân mà là sư phụ cho thân mật.
- Có người đến gặp sư phụ.
- Ai? - Nàng cau mày hỏi. Nàng chưa từng gặp khách khứa gì ở
đây cả.
- Đệ tử không biết. Park nguyên soái nói đệ tử dẫn ông ta đến
gặp sư phụ. Ông ta đang đợi ở bên ngoài - hắn ngừng lại rồi hạ giọng tiếp - sư
phụ, đệ tử thấy hình như là người từ kinh thành tới.
- Sao ngươi biết? Park nguyên soái nói hả?
- Dạ không, là đệ tử đoán thôi. Người này lạ lắm, bọn đệ tử
chưa từng gặp qua. Nhưng xem dáng vẻ ung dung, cốt cách phi phàm, nhất định là
người kinh thành.
So Eun trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát, trong lòng hơi lo lắng.
Nếu là người của kinh thành tới, không lẽ chuyện của nàng đã bại lộ?
- Park nguyên soái lúc ngươi gặp thấy thái độ ông ấy thế
nào?
- Ý sư phụ là sao?
- Trông ông ta căng thẳng, lo lắng hay không?
Tên lính nghĩ giây lát rồi đáp:
- Nhớ lại lúc đó thì đúng là Park nguyên soái có vẻ lo lắng.
Vẻ mặt không được bình thường. Có chuyện gì sao, sư phụ?
So Eun ngẩn người. Sự việc có lẽ đã rất nghiêm trọng rồi, nàng
không biết phải ứng phó thế nào, đành đến đâu hay tới đó, bèn nói:
- Thôi được, nếu là Park nguyên soái căn dặn thì ngươi cứ
cho ông ta vào.
- Dạ, sư phụ!
So Eun lại cúi xuống chồng văn thư bày la liệt trên bàn, cố
gắng trấn tĩnh để tỏ ra bình thản.
- Kim tướng quân!
Giọng nói khiến So Eun ngẩng phắt lên nhìn. Trước
mắt nàng không ai khác chính là người trong suốt 6 năm qua chưa bao giờ rời xa
tâm trí và trái tim nàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét