Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Hiệp sĩ áo đen (Hạnh phúc giản dị)


7. Hạnh phúc giản dị


[Núi Tangsan]

Hiệp sĩ áo đen ngồi vắt vẻo trên mái nhà. Dưới ánh trăng, bóng màu đen sẫm của hắn trông thật cô độc. 

- Này!

Hiệp sĩ áo đen nhìn xuống, nhận ra Chúa đất đang gọi hắn nhưng hắn không trả lời.

- Ngươi có thể giúp ta lên đó chứ?

Hiệp sĩ áo đen bay xuống đất, nắm lấy cánh tay Chúa đất rồi kéo chàng lên mái nhà. Chúa đất thận trọng ngồi xuống, nhìn ra xung quanh, tự nhủ "Thì ra đây là nơi hắn đã lựa chọn để có thể bí mật luyện quân cho mình".

- Làm sao ngài tới được đây?

- Là sư phụ của ngươi đưa ta tới. Chỗ này cũng được lắm - Chúa đất vừa nói vừa cố gắng kìm cơn ho nhưng không được, đành cúi gập người ho lên dữ dội - người của ngươi đều đáng tin cậy chứ?

- Trông sắc mặt của ngài không được tốt lắm. Ngài không khỏe sao?

Chúa đất quả thật có vẻ mệt mỏi. Khuôn mặt đỏ bừng như đang lên cơn sốt.

- Một chút. Tình hình thế nào rồi?

Hiệp sĩ áo đen nhún vai:

- Rất tốt. Ngài hoàn toàn có thể yên tâm về họ. Bao năm qua họ đã theo sư phụ, những gì cần học đã học được rồi. Những người này một thời gian nữa có thể tách ra để huấn luyện những nhóm người khác. Ngài không cần phải lo.

Chúa đất gật đầu, lại ho lên mấy tiếng.

- Tất nhiên là ta yên tâm về ngươi.

- Ngài mệt lắm rồi đó. Ở đây rất lạnh, ngài nên về đi.

Chúa đất thở dài, ngẩng nhìn lên bầu trời, nói khẽ như với chính mình:

- Một cuộc sống giản dị sẽ như thế nào nhỉ? Ý ta là ngươi biết đấy, đôi khi ngươi chỉ muốn thức dậy, mở cửa sổ đón ánh nắng vào nhà, được cùng người ngươi yêu thương ăn bữa sáng.

Hiệp sĩ áo đen im lặng, theo đuổi ý nghĩ của riêng hắn. Đột nhiên Chúa đất hỏi:

- So Eun không ở đây với ngươi sao?

Hiệp sĩ áo đen liếc nhìn Chúa đất một thoáng, không đáp mà chỉ lắc đầu.

- Có thể cho ta biết gia cảnh của nàng ấy không?

- Ngài đến đây chỉ để hỏi về So Eun sao?

Chúa đất mỉm cười:

- Ngươi cũng giống So Eun, luôn trả lời câu hỏi của ta bằng một câu hỏi. Chỉ là một người làm việc cho ta, ta cũng nên biết về hoàn cảnh của họ chứ, đúng không?

Hiệp sĩ áo đen im lặng giây lát rồi đáp:

- Cha mẹ cô ấy mất sớm. Người cậu không có con nên đã đưa cô ấy về nuôi. Sau đó người cậu cũng mất rồi. Giờ thì cô ấy chỉ có một mình.

- Vậy sao? Còn Jang Hana? Ta thấy hai người đó tình thân như tỉ muội vậy.

- So Eun đã từng mất một người chị. Jang Hana có khuôn mặt gần giống với người chị đó nên tự nhiên So Eun rất quan tâm. Jang cô nương cũng rất yêu mến So Eun, nên họ thân thiết như chị em.

- Ngươi có vẻ biết rất rõ về So Eun nhỉ?

- So Eun là tiểu sư muội của ta, đương nhiên ta biết rõ.

- Tiểu sư muội? - Chúa đất lại ho dữ dội - Chỉ là tiểu sư muội thôi chứ?

- Phải, chỉ là tiểu sư muội - Hiệp sĩ áo đen nhắc lại. Nhưng những lời nói này dường như Chúa đất không thể nghe thấy nữa. Hắn vừa kịp đỡ lấy chàng ngay khi chàng ngất đi.

Khi Chúa đất tỉnh dậy, chàng thấy mình đang ở một căn phòng giản dị nhưng xinh đẹp. Trên người được đắp một tấm chăn mỏng. Một mùi hương nhè nhẹ, quen thuộc nhưng chàng vẫn chưa thể nhớ ra đã gặp ở đâu.

- Chúa đất, ngài ... ngài không sao chứ?

Lúc này chàng mới nhận ra So Eun đang ngồi bên cạnh chàng. Khuôn mặt nàng đầy lo lắng và quan tâm. Chúa đất nhìn quanh giây lát rồi hỏi:

- Sao lại là cô? Hiệp sĩ áo đen đâu?

- Huynh ấy không thể đưa ngài về lâu đài nên đã mang ngài tới đây. Ngài thấy khá hơn chưa?

Chúa đất cố gắng ngồi dậy. Dù vẫn hơi chóng mặt nhưng chàng khẽ gật đầu:

- Tốt hơn nhiều rồi. Thật bất tiện khiến cô phải chăm sóc cho ta. Cám ơn cô.

Lúc này, chàng mới để ý là tay nàng vẫn đang đỡ lấy cánh tay chàng, chưa buông ra. Nhận thấy ánh mắt của Chúa đất, nàng vội vã lùi lại, mặt hơi đỏ lên bối rối. Chúa đất hơi mỉm cười, chợt nói:

- Xin lỗi, nhưng ta thấy hơi đói. Liệu cô có thể...

So Eun "a" lên một tiếng rồi vội vã nói:

- Ngài đợi một chút nhé.

Nói rồi nàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Má nàng vẫn còn chưa hết màu hồng. Chúa đất nhìn theo nàng giây lát rồi quan sát căn phòng. Nó nhỏ nhưng rất ngăn nắp và đẹp đẽ. Trên góc bàn, một chiếc lọ nhỏ xinh cắm một cành hoa đã khô. Dường như trông rất quen...

So Eun bước vào, trên tay nàng cầm một khay thức ăn. Mùi thơm của súp ngào ngạt khiến Chúa đất thực sự muốn ăn.

- Không thể ngon bằng những món ăn sang trọng ở lâu đài của Ngài. Mong ngài đừng chê - So Eun rụt rè nói.

- Ồ, ta thấy rất thơm, rất hấp dẫn. Nhất định là ngon hơn những gì ta ăn ở nhà.

- Vậy, ngài cứ tự nhiên. Tôi xin phép.

Chúa đất ngạc nhiên hỏi:

- Sao? Cô đi à? 

- Vâng. Ngài còn cần gì nữa không?

- Ta luôn phải ăn một mình khi ở lâu đài. Cô ... cô có thể ở lại một chút chứ? Cô thấy đấy, ta rất mệt và có thể... ờm... 

So Eun khẽ lắc đầu, cảm thấy Chúa đất giống như là một đứa trẻ đang làm nũng. Nàng đành ngồi xuống.

- Thật là tuyệt! - Chúa đất ăn một thìa súp rồi thốt lên - Cô biết không, được ăn một chén súp ngon... trong một căn phòng tràn đầy ánh sáng như thế này... thật không gì sánh bằng!

So Eun mỉm cười trước sự vui vẻ của Chúa đất. Nàng không nghĩ một chuyện rất nhỏ và đơn giản cũng có thể làm cho chàng hạnh phúc như vậy.

- Ngài uống thuốc đi. Thảo dược này rất tốt cho ngài.

So Eun nói sau khi Chúa đất đã ăn hết chén súp, rồi nàng thêm khi thấy ánh mắt cảm động của chàng:

- Không phải tôi. Hiệp sĩ áo đen đã mang thuốc tới. Huynh ấy nghĩ ngài đã làm việc quá sức rồi, ngài phải nghỉ ngơi một chút.

Chúa đất khẽ thở dài:

- Ta ước gì có thể nghỉ ngơi một chút. 

- Người của ngài đã đợi ở đây suốt đêm qua. Ngài nên về nhà...

Chúa đất ngẩng nhìn nàng giây lát rồi gật đầu:

- Phải, ta nên về thôi... 

Chúa đất đứng dậy, bất chợt mỉm cười. So Eun hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Sao ngài lại cười?

- Ta đã khỏe lại rồi, nhưng không phải nhờ thuốc của hắn. Cô biết tại sao không?

Nàng khe khẽ lắc đầu không đáp, cúi xuống nhìn bàn tay mình. Chúa đất giơ tay dường như muốn chạm vào tóc nàng nhưng rồi lại rút tay về, khẽ nói:

- Nhờ cành hoa khô của cô thôi. 

Có lẽ biết chắc chắn phản ứng của nàng nên Chúa đất ngay lập tức xoay người bước ra cửa, để lại So Eun với hai má ửng hồng như trái táo mùa xuân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét