Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014
Tử hoa thôn (Sập bẫy)
- Joo đại phu! Joo đại phu!
Tên xa phu vội vã ghì cương ngựa. Joo Jin Mo vén tấm bạt che, kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi sao lại ở đây?
- Thiếu chủ dặn chúng tôi mang tới cho ông một ít đồ ăn. Tuyết rơi quá dày nên chúng tôi giờ mới đuổi kịp ông.
Một trong đám bọn họ lại gần rồi nhòm hẳn vào trong xe, gọi to:
- Tiếu gia gia!
- Ta không điếc. Sao các ngươi phá giấc ngủ của ta vậy hả, tiểu tử? Ô, ta ngửi thấy có mùi rượu rồi nhé. Đưa cho ta rồi mau đi khuất mắt ta. À, quên, nói với thiếu chủ nhà các ngươi là ta cám ơn nhé. Joo đại phu, mau đi thôi! Chúng ta mất quá nhiều thì giờ rồi đó.
- Được, Tiếu gia gia. Chúng ta đi thôi.
Tên xa phu quất ngựa khiến đôi ngựa phi nước kiệu làm bụi tuyết tung mù mịt. Qua tấm rèm hé mở phía sau, Joo Jin Mo thấy đám người của Tử hoa thôn còn đứng lại một lúc rồi mới quay ngược trở lại Kim gia trang.
- Thiếu chủ, đúng là cậu cẩn thận cũng không thừa. Không ngờ là nhị gia lại cẩn trọng đến như vậy. Nếu chúng ta quay lại sớm hơn thì e là kế hoạch của chúng ta đổ bể mất.
- Joo đại phu - Junho thở dài - ta không biết những gì mình đang làm là đúng hay sai nữa - hắn im lặng giây lát, nhìn ra phía trước trầm ngâm rồi tiếp - ông nói liệu...
- Nếu phải nói thực lòng thì thiếu chủ, cậu có bao giờ nghĩ đến tình cảm của Kim tiểu thư không? Trong mấy ngày qua ta quan sát thấy cô ấy đối xử với Bae Il Woo rất khách sáo. Ta nghĩ cậu có cố đẩy cô ấy về phía Il Woo thì cũng vô dụng thôi.
Junho thở dài lần nữa. Dường như hắn bắt đầu do dự với quyết tâm ban đầu của hắn. Bất giác trước sự chân thành của Joo Jin Mo, hắn có thể cởi mở lòng mình:
- Ta biết. Ta chỉ cảm thấy tội nghiệp cho hyung. Sức khỏe của huynh ấy mấy ngày nay lại xấu đi và ta không thể...
- Thiếu chủ, che giấu thân phận thật sự của mình đã là sự hy sinh lớn rồi. Kim tiểu thư là một cô gái tốt. Cuộc đời cô ấy đã chịu đựng đủ rồi, cậu cũng biết đấy. Nếu cô ấy biết sư phụ của mình hóa ra lại là mẹ, với mối thù trên vai và tình yêu cũng rời bỏ cô ấy, vậy cô ấy sẽ dựa vào ai đây? Nếu cô ấy biết nhị gia là kẻ thù, cậu nghĩ cô ấy có đến với Il Woo không?
Junho thấy lý lẽ của Joo Jin Mo không sai. Hắn luôn lo nghĩ cho hyung, sợ huynh ấy bị tổn thương. Hắn chưa bao giờ nghĩ cho nàng. Hắn đã cho rằng nàng có thể quên hắn, nhưng Joo Jin Mo nói đúng. Dường như nàng vẫn dành trọn trái tim mình cho hắn.
- Joo đại phu, cám ơn lời khuyên của ông. Ta sẽ suy nghĩ kỹ chuyện đó.
- Thiếu chủ, đó là điều nên làm.
- Vậy ta đi trước. Chờ khi nào thấy tín hiệu của Myungsoo, ông mới quay lại gia trang nhé.
- Thiếu chủ, có một chuyện ta muốn nhắc nhở cậu.
- Joo đại phu, xin cứ nói.
- Bae Il Woo không phải là người tầm thường. Cho dù cậu ấy có là hyung của cậu thì cũng phải cẩn trọng. Đừng để tình cảm lấn át lý trí.
- Ta hiểu rồi. Thôi ta đi đây. Ông bảo trọng.
Junho nhảy ra khỏi xe và trong tích tắc, bóng dáng hắn đã khuất trong bụi tuyết. Joo Jin Mo lo lắng nhìn theo.
Thiếu chủ, cậu nhất định phải bình an.
Ông ngả người dựa vào ghế, cố gắng hình dung ra cảnh tượng ở gia trang lúc này. Dường như trong ông có dự cảm không lành.
Junho nằm rạp xuống mái khu nhà phía đông, chăm chú quan sát phòng của So Eun. Lúc này phòng khách còn sáng đèn và hắn có thể thấy So Eun, Kim Tae Young và Bae Il Woo ở đó. Những ngày vừa qua, hắn cố gắng tránh tiếp xúc với nàng càng ít càng tốt. Hắn sợ nàng nhận ra hắn. Đôi khi bắt gặp nàng nhìn hắn chăm chú với ánh mắt kỳ lạ, nhưng có lẽ ý tưởng Tiếu gia gia là Lee Junho dường như quá điên rồ với nàng nên nàng lại ngoảnh đi. Khuôn mặt nàng lúc đó thật buồn. Và tất nhiên Junho còn khốn khổ hơn mỗi lần thấy nàng như vậy. Cho dù hắn luôn cười cợt nhưng đôi khi hắn chỉ muốn vứt bỏ tất cả để được ở bên nàng. Lần này, sau khi nghe những lời Joo đại phu nói, dường như ý chí không muốn làm tổn thương hyung của hắn đã bớt đi phần nào. Hắn lắc đầu, ngừng suy nghĩ về So Eun và quyết định hắn sẽ tìm ra cách tốt nhất sau khi chuyện này được giải quyết.
Tuyết đã phủ một lớp lên vai hắn nhưng nhờ chiếc áo lụa mà So Eun đã may, hắn không thấy lạnh. Junho nằm im, tiếp tục quan sát. Chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới đây? Junho không lường trước được. Hắn chỉ muốn mọi chuyện được suôn sẻ.
Một âm thanh nhỏ khẽ vọng tới rồi một bóng đen xuất hiện. Junho nín thở, chăm chú theo dõi. Người này do dự giây lát rồi lẻn vào phòng So Eun. Junho nhún mình nhảy xuống, huýt sáo ra hiệu cho Myungsoo. Đúng như hắn dự đoán, ngay khi chân hắn vừa chạm đất, một nhóm người áo đen bịt mặt đã quây thành vòng tròn xung quanh hắn. Nhưng Myungsoo và người của chàng đã từ trong bóng tối lao ra khiến đám người áo đen bối rối, kinh ngạc. Để Myungsoo xử lý đám người áo đen, Junho bước vào phòng So Eun.
- Nhị gia, không cần phải tìm nữa đâu.
Tử hoa thôn (Cẩm nang)
- Nhị gia, ta định hôm nay lên núi để tìm tuyết thảo. Ta nghĩ đã đến lúc rồi.
- Jin Mo, ta cám ơn ông đã làm chuyện này vì Il Woo.
- Nhị gia, không có gì to tát cả.
- Thôi được rồi. Ta có chuyện này muốn ông làm.
- Xin ngài cứ nói.
- Hôm nay ông có thể mang theo lão già khùng điên đó theo ông không?
- Tiếu gia gia? Sao phải làm thế?
- Ông không cần phải biết chi tiết. Ông chỉ cần mang lão ra khỏi gia trang và giữ lão bên ngoài càng lâu càng tốt.
- Được, ta sẽ làm như ngài bảo. Ta phải đi để kịp lên núi trước khi trời tối.
- Được rồi. Ông đi đi. À, nói với Il Woo tới đây gặp ta. Ta có chuyện muốn bàn với nó.
- Được rồi, Nhị gia.
Bae Seung Yoo ngồi lại, trầm ngâm nghĩ ngợi. Trên đường tới Kim gia trang, Il Woo luôn đối xử khách sáo và giữ khoảng cách với ông ta. Đôi khi Seung Yoo muốn nói chuyện thân mật một chút với chàng nhưng Il Woo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Có lẽ, sự thật mà chàng mới biết được là một cú đánh quá mạnh khiến chàng không dễ gì chấp nhận. Nhưng ít ra, Il Woo đã chịu để ông ta đi cùng chuyến đi này thì đó cũng là một sự tiến triển lớn.
- Ông muốn gặp tôi?
Giọng Il Woo cất lên bên cửa. Seung Yoo ngẩng nhìn.
- Phải, con vào đi.
- Có chuyện gì không? - Il Woo vẫn đứng bên ngoài cửa, nóng nảy hỏi.
- Con không thể ngồi và nói chuyện với ta một chút hay sao? Trước kia...
- Đó là trước kia, không phải bây giờ. Đừng nhắc lại chuyện cũ với tôi - Il Woo cắt ngang nhưng cuối cùng chàng vẫn bước vào và ngồi xuống - nói thẳng vào vấn đề đi, tôi không có thì giờ.
Bất chợt cơn ho lại ập đến khiến Il Woo phải giữ tay lên ngực để cố kìm nén. Mặt chàng đỏ ửng lên. Seung Yoo vội vã cho thêm củi vào lò sưởi, nhìn chàng đầy vẻ lo lắng.
- Con đã uống thuốc chưa?
- Rồi. Ông nói mau đi.
- Được rồi - Seung Yoo thở dài - con có biết là So Eun vẫn tiếp tục điều tra về cái chết của nhà họ Yoon không?
- Thì sao? Ông đã giết họ thì phải trả báo. Không liên quan gì đến tôi cả.
- So Eun biết ta là cha của con rồi, phải không?
- Rồi sao? Tôi chưa bao giờ coi ông là cha tôi - Il Woo đứng dậy, lạnh lùng nói - nếu không còn gì khác thì cáo từ.
- Nhưng con có biết ai là sư phụ của cô nương đó hay không?
- Thì là sư phụ của muội ấy chứ sao.
- Không, bà ta chính là Yoon phu nhân và là mẹ của So Eun.
Il Woo ngoảnh phắt lại nhìn Seung Yoo. Ông ta gật đầu xác nhận rồi lấy từ trong áo ra một mẩu giấy.
- Con đọc đi.
"So Eun à,
Khi con đọc được những dòng này tức là con đã tìm ra sự thật đằng sau đám cháy đã giết hại cả nhà chúng ta. Từ khi rời khỏi Tử hoa thôn với con trên tay, ta chưa bao giờ quên mối thù khiến cha và người nhà chúng ta phải chết. Phải, con là Yoon So Eun, con gái của Yoon Kang Woo và ta là mẹ của con, con gái.
So Eun, mẹ xin lỗi vì chưa bao giờ gọi con là con gái của mẹ. Có thể con sẽ thấy ghét mẹ nhưng mẹ sợ rằng nếu để con biết sự thật, hận thù sẽ khiến con không sáng suốt và con sẽ phạm sai lầm.
Con phải luôn nhớ đến cái chết của cha. Hãy nhớ những ngày khổ cực mẹ đã chịu đựng để nuôi dạy con nên người.
Tử hoa thôn là một nơi vừa quyền lực vừa đáng sợ. Con phải cẩn trọng.
Yoon."
- Đây là ...
- Là lá thư mà người So Eun vẫn coi là sư phụ đã để lại cho con bé. Mẹ con đã đúng, rõ ràng con bé rất giống Yoon phu nhân. Ban đầu ta chỉ nghĩ con bé có họ hàng xa với nhà họ Yoon, nhưng cuối cùng không phải. Ta tự hỏi không biết bà ta lấy sức mạnh từ đâu ra để mang được đứa con mới đầy tháng tuổi trốn khỏi đám cháy khi chính bà ta cũng bị thương.
- Nếu So Eun và mẹ muội ấy chết thì ông hài lòng lắm, phải không? - Il Woo cay đắng nói.
- Il Woo, ta biết nếu ta có nói ta đã làm tất cả là vì con cũng vô dụng. Thực lòng ta không hề muốn làm như vậy. Ta chỉ không muốn ông ta phá hỏng kế hoạch mà ta và mẹ con tạo dựng thôi. Giờ, điều mà ta muốn nói với con là nếu So Eun tìm ra sự thật, con bé sẽ làm gì...
- Muội ấy không bao giờ biết được sự thật. Lần trước, tôi đã nói với muội ấy rằng đó chỉ là đám cháy vô tình và muội ấy đã tin tôi.
- Không, con nghĩ con bé tin con sao? Hôm nay ta nghe trộm được Kim Myngsoo nhờ Tiếu gia gia đọc một mẩu giấy bí ẩn nào đó mà So Eun tìm thấy trong nhà họ Yoon. Cậu ta nói So Eun đã cố gắng tìm mọi cách để đọc mẩu giấy đó mà không được. Có lẽ đó là của Yoon Kang Woo để lại, có thể ông ta đã viết gì đó. Có thể con bé tìm ra sự thật từ đó thì sao?
Il Woo lặng lẽ ngồi xuống. Nếu đó là sự thật thì cách tốt nhất là phải hủy đi bằng chứng đó.
- Vì vậy ta nghĩ chúng ta phải trộm được nó và hủy nó đi. Không có mẩu giấy đó, So Eun sẽ không còn manh mối nào để điều tra thêm nữa. Vừa nãy ta đã nói Joo Jin Mo đưa Tiếu gia gia theo ông ta đi lấy thuốc cho con rồi. Như vậy lão già đó sẽ không thể làm hỏng chuyện của chúng ta. Phần còn lại để ta lo liệu.
Il Woo chợt ngẩng nhìn Seung Yoo. Tại sao Tiếu gia gia lại xuất hiện đúng lúc này? Đó chắc chắn không phải là tình cờ. Tiếu gia gia đã biết được bao nhiêu phần sự thật? Liệu có phải Tiếu gia gia đã biết được chàng không phải là thiếu chủ và Bae Seung Yoo chính là cha chàng hay không?
- Il Woo, có chuyện gì vậy? - Bae Seung Yoo lo lắng hỏi khi thấy Il Woo nắm chặt bàn tay lại khiến các khớp xương kêu lên răng rắc.
Il Woo nghĩ ngợi giây lát. Chàng có nên nói cho cha mình biết mọi chuyện không? Nhưng rồi chàng quyết định không nhất thiết phải nói với ông ta.
- Không, không có gì. Thực sự là ông đã nghe được chuyện này từ Kim Myungsoo và Tiếu gia gia?
- Phải. Cậu ta nhờ lão già đó đọc hộ. Dường như cách viết không bình thường khiến một cô gái thông minh như So Eun mà cũng không hiểu được.
Il Woo trầm ngâm, không nói gì. Nếu Tiếu gia gia giúp So Eun đọc được mẩu giấy, lỡ mà nó tiết lộ sự thật về tội ác của cha chàng thì sao? Nếu mà như vậy, làm sao chàng có thể tiếp tục ở bên So Eun? Chàng không thể để cho điều đó xảy ra.
- Vậy cứ làm như ông nói đi. Hôm nay, tôi sẽ giữ So Eun ở lại sảnh chính lâu hơn. Và ông phải hủy cả cẩm nang này đi. Nếu còn giữ nó sẽ nguy hiểm đó - Il Woo đứng dậy rồi tiếp - Nói người của ông chờ tôi bên ngoài gia trang. Tôi có chuyện muốn bảo họ làm.
Chàng bước nhanh ra cửa nhưng rồi bất chợt dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Ông hãy bảo trọng. Đừng cố gắng quá nếu mọi chuyện khó khăn. Chuyện này nếu thất bại, tôi không muốn thấy ông gặp rắc rối.
Không đợi Seung Yoo đáp lời, chàng bước thẳng ra ngoài, không nhìn lại lấy một lần. Nhưng những lời chàng nói lại đầy vẻ quan tâm khiến Bae Seung Yoo cảm động. Ông ta vẫn ngồi yên tại chỗ, mắt nhòa lệ. Rõ ràng là Il Woo quan tâm ông ta. Chỉ có điều chàng không chịu thừa nhận điều đó thôi.
Như thế cũng đã đủ cho Bae Seung Yoo. Nếu mọi chuyện kết thúc có hậu cho con trai mình, ông ta cũng sẵn lòng chết.
Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014
Tử hoa thôn (Một vở kịch)
- Vậy đây là mộ sư phụ của tiểu cô nương hả?
- Dạ phải, Tiếu gia gia - Myungsoo lễ phép đáp.
- Nhưng có liên quan gì đến ta. Sao ngươi đưa ta tới đây làm chi?
- Tiếu gia gia, vì ta cần lão giúp đỡ.
- Haha, ta chỉ có biết uống rượu thôi, làm sao giúp ngươi? Tìm người khác đi tiểu tử. Haizzz, trời lạnh quá. Nếu mà có chút rượu cho ấm người thì...
- Tất nhiên là có đây, Tiếu gia gia...
- Haha, ngoan. Tiểu tử ngươi thông minh thật đấy. Hahaha - Lão hớp một ngụm rượu lớn rồi nói - ngươi tốt với ta thật. Chứ noona của ngươi thì... tks... tks... tiểu cô nương đó cứ làm như rượu giết ta chết được không bằng. Ngốc thật.
- Tiếu gia gia, vậy...
- Vậy nói cho ta nghe ngươi cần giúp gì?
- Không phải vãn bối mà là noona của ta.
- Noona của ngươi? Chuyện gì làm tiểu cô nương đó buồn phiền được chứ? Một gia trang rộng lớn như thế này, lại có nhiều người như ngươi ở bên cạnh, lại có một hoàng tử anh tuấn có thể làm mọi việc vì nó. Có chuyện gì chứ hả? Ầy, đừng nói với ta mấy chuyện đại loại yêu đương gì đó nhé. Ta không giúp nổi đâu.
- Ồ không. Không phải chuyện đó. Lão có biết vì sao sư phụ tỉ tỉ lại chết không?
- Già rồi chết chứ sao?
- Ani. Sư phụ của tỉ tỉ rất đẹp khi còn trẻ. Ngày trước, bà ấy đã từng đến Tử hoa thôn và trở thành Đại mỹ nhân ở đó nữa kìa. Sau đó, bà ấy thành thân với Yoon Kang Woo, con nuôi của Bae lão phu nhân.
- Hmm, rồi sao?
- Rồi Yoon gia bị chết cháy chỉ trong một đêm. May mắn thay, bà ấy đã trốn thoát được nhưng khuôn mặt thì bị biến dạng. Bà ấy đã nuôi dạy noona để tỉ ấy điều tra ra sự thật và trả thù cho bà ấy.
- Haizzz, tiểu cô nương đó cũng tội nghiệp. Sao không mặc kệ và cứ sống cuộc đời của mình chứ? Người đàn bà đó dù sao cũng chết rồi. Họ cũng chết cả rồi. Đó là số mệnh của họ, sao lại bắt tiểu cô nương đó phải chịu trách nhiệm chứ?
- Tiếu gia gia, sao lão lại nói vậy được. Noona được sư phụ nuôi dưỡng từ nhỏ. Tỉ tỉ rất kính trọng bà ấy. Làm sao có thể quên hết mọi chuyện mà sống vui vẻ được?
- Được rồi, được rồi, ta không điếc. Sao ngươi cứ hét lên bên tai ta thế hả? Hmmm, vậy ngươi muốn ta làm gì? Đến Tử hoa thôn điều tra?
- Ani. Noona đã tới đó rồi và đã tìm thấy một mẩu giấy da bí ẩn trong nhà họ Yoon.
- Ngươi nói với ta là cháy hết rồi, làm sao nhà đó vẫn còn chứ? Không sợ giả sao?
- Không, sau đám cháy, Bae gia đã cho xây dựng lại căn nhà đó. Một số đồ sứ vẫn còn lại không bị phá hủy. Noona đã tìm được mẩu giấy đó trong một bình sứ.
- Sao lại bảo là bí ẩn?
- Là vì có chữ viết trên đó nhưng lại không đọc được. Các chữ ghép lại thành những câu vô nghĩa. Noona dù rất thông minh nhưng không tài nào hiểu được. Tỉ tỉ nghĩ nhất định đây là bút tích của Yoon gia để lại và có thể cho ta biết được tại sao họ bị chết cháy.
- Cũng có thể lắm.
- Noona luôn cất giữ mẩu giấy này như báu vật. Tỉ ấy nghiên cứu nó mỗi ngày nhưng vẫn chưa tìm được cách nào. Vì vậy ta nghĩ lão có thể...
- Có thể đọc được nó ý hả?
- Dạ phải. Nhưng đừng hỏi tỉ ấy nhé, Tiếu gia gia. Vì đây là bí mật của tỉ ấy. Vì vậy khi có cơ hội, ta sẽ trộm nó ra cho lão xem.
- Được rồi. Thôi đi uống đi. Rượu này ngon lắm đó tiểu tử.
Tiếu gia gia khuềnh khoàng rời khu mộ, tay nắm chặt bình rượu, bước trở về phòng mình. Myungsoo nhìn quanh giây lát rồi cũng đi theo lão. Trên môi chàng mỉm một nụ cười bí ẩn.
Tử hoa thôn (Lựa chọn)
Tuyết bất chợt ngừng rơi khiến
không khí trở nên lạnh lẽo hơn dù So Eun đã bảo người làm cho thêm nhiều củi
vào lò sưởi.
- Bae thiếu chủ, cậu thực sự
muốn có một xưởng nhuộm tơ ở Tử hoa thôn sao?
- Phải, Kim chủ quản. Từ rất
lâu rồi, thôn chúng ta chỉ chủ yếu dựa vào sản xuất vũ khí và những thứ làm từ
gỗ eunya.
Nhưng ta nghĩ vẫn chưa tận dụng được hết tiềm năng của nó. Thúc thúc của ta
nghiên cứu y dược nhiều năm nên ông ấy rất giỏi trong việc pha chế màu sắc. Nếu
chúng ta có một xưởng nhuộm ở đó, một phần sẽ khiến Tử hoa thôn mạnh thêm, phần
nào cũng giúp cho Kim gia trang phát triển việc buôn bán với những thị trấn lân
cận Tử hoa thôn.
- Kim chủ quản, ý tưởng của Il
Woo không tồi chút nào. Ông nghĩ sao?
- Tất nhiên tiểu thư là người
quyết định. Chỉ có một điều ta hơi băn khoăn là chuyện vận chuyển. Chúng ta
dùng đường thủy để chuyển hàng hóa tới Thanh Giang và từ đó tỏa đi các thị trấn
lân cận không khó khăn gì. Nhưng từ Thanh Giang đi Tử hoa thôn thì...
- Ta cũng nghĩ về chuyện đó nên
mạo muội đề nghị thêm một việc. So Eun, nếu muội có một chi nhánh dệt tơ ở Tử
hoa thôn thì sao? Vì khu rừng giữa thôn và Trấn Tơ lụa có thể trồng dâu được
rất tốt. Ta nghĩ như thế rất thích hợp.
- Ồ, thật là quá táo bạo, Il
Woo à. Nhưng gia nhập Tử hoa thôn không phải chuyện dễ dàng, đúng vậy không?
- Muội quên ta là thiếu chủ của
Thôn sao? Nếu ta hỏi bà bà, nhất định bà sẽ đồng ý. Bà rất thích muội mà.
- Nhưng muội vẫn muốn huynh hỏi
ý bà bà và thúc thúc của huynh trước. Không dễ gì vào Tử hoa thôn, muội biết
điều đó. Nếu như họ muốn muội trao ra bí quyết dệt tơ thì muội nghĩ muội không
thể...
- So Eun, ta không để muội phải
làm điều đó đâu. Bí quyết của muội vẫn là của muội.
- Nhưng Il Woo à, không nên làm
điều trái ngược với lệ của thôn chỉ vì muội.
- So Eun, sự thật thì đúng là
vì muội nhưng không phải hoàn toàn. Ta cũng muốn Tử hoa thôn lớn mạnh hơn nên
mới nhờ muội chuyện này.
- Cám ơn huynh, Il Woo à. Thực
tế thì muội cũng muốn mở rộng chuyện buôn bán với các thị trấn khác. Muội đã
chọn Hồng Giang làm trung tâm đường thủy và từ đó có thể đi lại qua các thị
trấn khác dọc sông. Nếu có một chi nhánh ở Tử hoa thôn thì hàng hóa có thể mở
rộng sang các thị trấn không có đường thủy.
- Không cần phải cảm ơn ta. Chỉ
là lợi ích cho cả hai bên thôi.
- Vậy được, sau khi nghe được
tin tốt lành từ huynh, bọn muội sẽ tới Tử hoa thôn để xây dựng chi nhánh ở đó.
Ông thấy sao, Kim chủ quản?
- Thật tốt, tiểu thư. Ta sẽ lập
kế hoạch cho việc này, xin tiểu thư yên tâm. Tiểu thư còn cần gì nữa không?
- Ồ, thế lứa tơ mới của chúng
ta thế nào? Ngày mai thu hoạch, ông chuẩn bị tới đâu rồi?
- Đã xong rồi tiểu thư. Con
trai ta đang ở xưởng để giám sát việc đó. Thời tiết lạnh thế này nên nó chậm
hơn chúng ta dự tính.
- Được rồi, không vấn đề gì.
Thôi mọi người đi nghỉ đi, cũng đã muộn rồi. Ngày mai ông đi Hồng Giang phải
không?
- Dạ phải, tiểu thư. Quầy của
chúng ta ở đó đã sẵn sàng mở cửa rồi. Ta sẽ đi kiểm tra lại lần cuối.
- Thế còn những người làm mới
thì thế nào? Họ đã được huấn luyện tốt chưa?
- Rồi, tiểu thư. Myungsoo đã
lựa chọn rất kỹ càng. Tiểu thư yên tâm.
- Tất nhiên rồi, ta tin ở đệ ấy
mà. Thôi được rồi. Ông có thể đi.
Khi Kim Tae Young đi khuất, So
Eun thổi tắt nến rồi cùng Il Woo bước ra ngoài. Nàng bất giác khẽ thở dài rồi
nói:
- Không biết Tiếu gia gia thế
nào rồi.
- Muội có vẻ lo lắng cho lão rất
nhiều phải không? Ta nghĩ lão không sao đâu. Muội phải lo cho muội thì đúng
hơn. Thời tiết mấy ngày nay lạnh quá mà muội thì không chịu giữ ấm gì hết - Il
Woo dừng bước, cởi chiếc áo choàng của chàng ra rồi trùm lên vai nàng - Muội
mặc vào đi.
So Eun bất giác cảm thấy hơi ấm
dịu dàng bao trùm cả cơ thể nàng. Nàng ngước nhìn Il Woo, khẽ nói:
- Cám ơn huynh, nhưng...
Nàng im bặt khi Il Woo đặt ngón
tay lên môi nàng. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Il Woo rùng mình. Chàng đặt
tay lên ngực, quay người đi cố gắng kìm cơn ho. So Eun thấy mặt chàng tái đi
thì vô cùng lo lắng, nàng cởi áo choàng và trùm lại lên người Il Woo.
- Il Woo à, muội không sao.
Muội sống ở đây từ nhỏ nên đã quen với thời tiết lạnh rồi. Huynh mau trở về
phòng đi.
- Không, ta muốn ở lại bên muội
thêm chút nữa. Muội biết không, từ lúc tới đây, muội lúc nào cũng bận rộn nên
chúng ta ít khi gặp nhau quá. Muội chỉ nói vài câu với ta mà lần nào cũng chỉ
là về công việc.
- Il Woo à, muội xin lỗi. Muội
là chủ nhà quá tệ, phải không?
- Ý ta không phải như vậy, muội
biết rõ mà. Ta... - Il Woo ngoảnh nhìn nàng, bất giác sững người. Ánh sáng phản
chiếu từ tuyết trắng khiến khuôn mặt So Eun tỏa sáng và nàng trông tuyệt đẹp
hơn bao giờ hết. Il Woo nắm tay nàng dịu dàng nói - Ta thực sự rất nhớ muội, ta
muốn được ở bên muội nhiều hơn nữa...
So Eun nhẹ nhàng rút tay nàng
ra rồi nhìn thẳng vào Il Woo, nàng nói:
- Il Woo à, muội phải nói với
huynh một chuyện...
- So Eun...
- Xin cứ để muội nói hết - So
Eun nghiêm nghị nói - Muội đã rất muốn nói với huynh từ lâu rồi nhưng vì một
người, vì muội sợ người đó giận muội, nên muội cứ để trong lòng mãi. Giờ người
đó không có thời gian để giận muội, hơn nữa, điều quan trọng nhất là muội không
muốn làm huynh bị tổn thương.
- Muội nghĩ sau nghĩ muội nói
ra rồi, ta sẽ không bị tổn thương sao?
- Muội... Thật lòng thì muội
không biết chắc, nhưng muội phải nói với huynh điều này. Trong lòng muội, Junho
oppa thực sự rất quan trọng. Muội rất yêu huynh ấy và muội cũng bị tổn thương
vì huynh ấy. Nhưng giờ muội không thấy đau lòng nữa. Ít nhất thì đã có một cô
gái tốt, hôn thê của huynh ấy ở bên cạnh. Muội... - So Eun ngừng lại, nhìn Il
Woo rồi tiếp - Muội xin lỗi, Il Woo à. Muội biết huynh rất tốt với muội, ngay
từ buổi đầu tiên gặp gỡ. Muội thực sự đã rất có hảo cảm với huynh. Nhưng... chỉ
thế thôi. Muội không thể nhận tình cảm của huynh...
- So Eun, ta hiểu. Thực sự thì
ta biết điều đó cho dù muội không nói ra. Khi muội đưa chiếc khăn tay cho
Junho, ta đã biết... chỉ là... ta tự lừa dối mình. Nhưng như ta đã nói ở trấn
Tơ lụa, ta hy vọng muội đừng chối bỏ ngay lập tức. Junho đã có hôn thê, muội
không thể chờ đợi đệ ấy mãi mãi. Hãy cho chúng ta một cơ hội, ít nhất là muội
đừng yêu cầu ta không được yêu muội. Ta nhất định sẽ đợi muội cho đến lúc mà...
- Nhưng Il Woo à, muội ...
- Ta không quan tâm chuyện đó,
thật đấy. Ta sẽ vờ như ta chưa từng nghe những gì muội nói hôm nay. Ta tin muội
nhất định sẽ hiểu được lòng ta, một ngày nào đó. Muội cũng nên đi nghỉ đi. Ngủ
ngon.
Dứt lời, Il Woo xoay người bỏ
đi. So Eun khẽ thở dài, nhìn ra vườn tuyết trắng trước mặt.
Oppa, tại sao muội không thể
quên được huynh? Tại sao muội không thể mở lòng đón nhận huynh ấy? Oppa, muội
nhớ huynh, thực sự rất nhớ huynh!
Mắt So Eun đã nhòa lệ nhưng nàng
ngước nhìn trời, chớp mắt để không rơi lệ.
Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014
Tử hoa thôn (Kế hoạch)
Tuyết rơi mỗi lúc một dày. Cả
gia trang chìm trong sự yên lặng tĩnh mịch. Junho giả vờ say để có cớ ở lại phòng,
không ăn tối cùng mọi người. Ánh mắt của Il Woo khiến hắn cảm thấy không thoải
mái. Tại sao hắn lại có cảm giác này với hyung của hắn? Junho tự trách mình
nhưng cho dù hắn có cố gắng xóa bỏ ánh mắt đó thế nào đi nữa thì nó vẫn ám ảnh
hắn.
- Joo đại phu, xin vào trong
xem Tiếu gia gia giúp ta.
Junho bất chợt nghe tiếng So
Eun bên ngoài cửa sổ. Hắn vội nằm xuống, trùm chăn kín người.
- Kim tiểu thư, đừng lo lắng
quá. Cô nương cũng đã mệt rồi, cứ về nghỉ đi. Để lão cho ta.
- Đại phu nói phải đó, noona.
Để đệ chăm sóc lão cho tỉ. Về phòng đi.
- Vậy được. Ta còn có chuyện
phải bàn với cha đệ. Gọi ta nếu có chuyện gì nhé.
- So Eun! Tiếu gia không sao
chứ?
- Il Woo à, muội không chắc
lắm. Joo đại phu sẽ chăm sóc lão. Bae tiền bối đâu?
- À ông ấy hơi mệt nên đã ngủ
sớm rồi.
- Muội muốn nói chuyện với
huynh và tiền bối về chuyện buôn bán. Nếu mà như vậy thì để sau cũng được.
- Chúng ta có thể bàn trước
cũng được, So Eun. Rồi ta nói với ông ấy sau.
- Vậy cũng được. Kim chủ quản
đang đợi ở phòng khách. Chúng ta đi.
Khi bên ngoài trở lại im ắng,
Junho ngồi dậy vừa lúc Joo Jin Mo và Kim Myungsoo bước vào.
- Tiếu gia gia, lão không sao
chứ?
- Ờ, không sao. Mà ngươi là ai
nhỉ, ta quên mất rồi. Hahaha...
- Tại hạ là Joo Jin Mo, là đại
phu của Tử hoa thôn.
- À ta nhớ rồi. Nhưng sao ngươi
đi với tên tiểu tử này vào phòng ta làm gì?
- Tiếu gia gia, noona của ta lo
lắng cho sức khỏe của lão nên bảo ông ấy tới xem thế nào thôi. Nhưng ta nghĩ
lão ốm là vì rượu, có phải không?
- Haha, tiểu tử, ta đúng là gặp
được tri kỷ rồi đây. Ta thấy thích ngươi rồi đấy. Hay ngươi với ta kết huynh đệ
nhé?
- Ồ Tiếu gia gia, vãn bối làm
sao dám kết nghĩa huynh đệ với lão chứ. Lão như là ông nội của ta vậy.
- Vậy thế rượu của ta đâu?
- Tiếu gia gia, mặt lão còn đỏ
lắm. Không tốt nếu uống nhiều rượu như vậy đâu. Vì thế ta đã bảo nhà bếp nấu
chút canh gà cho lão đây này. Uống cái này sẽ khỏe lại thôi.
- Vớ vẩn. Ngươi nghĩ ta uống
được cái đó thay cho rượu sao? Nhảm nhí. Nào Kim dongsaeng, ta ngửi thấy mùi
rượu ngay khi ngươi vừa bước vào đấy.
Myungsoo và Jin Mo cười phá
lên. Trong khi cả ba nói chuyện, Myungsoo chăm chú đọc những gì mà Junho đã
viết ra. Hắn giải thích mọi chuyện cho Myungsoo vì hắn nghĩ, nếu hắn cần
Myungsoo giúp đỡ, hắn không thể giữ mọi bí mật với chàng.
Junho liếc nhìn xuống mẩu giấy
Myungsoo viết lại.
"Hyung, hóa ra huynh
mới là thiếu chủ thật sự chứ không phải gã ốm yếu kia?"
"Giờ thì đệ hiểu mọi
chuyện rồi chứ? Ta định thế này... thế này..."
Myungsoo và Joo Jin Mo gật đầu
ra hiệu đã hiểu.
- Tiếu gia gia! Tiếu gia
gia!...
- Haizzz, lão mới uống có vài
ngụm đã gục rồi.
- Haha, lão vẫn nghĩ đó là
rượu. Đại phu, ông thật là tài giỏi nhé. Có thể lừa được cái lưỡi của lão nhân
điên khùng này. Hahaha...
- Kim tiểu chủ, để lão nghỉ
ngơi. Chúng ta đi.
Ngay sau khi nói thật to câu
này, Jin Mo mở toang cửa. Trong giây lát, Myungsoo và Jin Mo thoáng thấy một
bóng đen biến mất vào trong đêm tối.
Tử hoa thôn (Hội ngộ)
Tuyết lất phất bay. Quang cảnh
Kim gia trang bỗng nhiên đổi thay. Những mái ngói cong sẫm màu giờ giống như
được sơn một màu trắng muốt. So Eun ngừng xem sổ sách, ngoảnh nhìn ra con đường
lát đá dẫn thẳng tới cổng gia trang. Một nhóm gia nhân đang dọn tuyết. Bất chợt
nàng nghe có tiếng cười quen thuộc vẳng lại từ phía Cổng. Nàng đứng phắt dậy,
chạy ào ra. Đám người làm vội dẹp cả sang một bên, ngơ ngác nhìn nhau. Họ không
hiểu vì sao trang chủ của họ lại chạy vội vã như vậy.
- Tiếu gia gia! Tiếu gia gia!
Có phải người không?
Một bóng xám lập tức xuất hiện
trước mặt nàng.
- Tiểu cô nương! Ngươi còn nhớ
lão già này sao?
So Eun níu lấy tay lão, mỉm
cười rạng rỡ:
- Tiếu gia gia, lão có biết là
ta lo lắng cho lão lắm không? Ta rất vui lại gặp lão ở đây. Thật đấy.
Lão nhân vẫn giống y như lúc
nàng gặp lão trước đây. Vẫn bộ quần áo màu xám với nhiều mụn vá. Mũi đỏ lựng và
đôi mắt ngời sáng.
- Haha, ngươi có ngạc nhiên
không?
- Ani - So Eun lắc đầu rồi lại
gật đầu - À, ý ta là có. Sao lão lại đến đây? Có phải lão đi ngang qua đây hay
không?
- Ngươi điên hả? - Lão nhân cắt
ngang lời nàng rồi nhìn ra xung quanh - sao tự nhiên ta lại đi ngang qua cái
gia trang hẻo lánh này của ngươi chứ. Ta đến là để tìm ngươi thôi.
- Tiểu nữ? - So Eun khúc khích
cười - Nếu mà như vậy thì ta vui lắm. Xin mời vào. Ở ngoài này lạnh lắm.
- Được rồi. Ta đang định hỏi
ngươi khi nào thì cho ta vào. Hừ, lạnh chết đi được.
So Eun lại phá lên cười, níu
lấy tay lão rồi dẫn đường.
- Tiếu gia gia, lão thử cái này
đi.
- Gì vậy?
- Ta đã may nó cho lão từ lâu
rồi nhưng không biết có cơ hội để đưa cho lão không. Lão thử đi.
- Cho ta thật hả? Được rồi. Để
ta thử.
- Ồ, vừa luôn rồi. Thật là may
quá.
Tiếng cười vui vẻ của cả hai
khiến không khí trở nên ấm áp hơn. Đám gia nhân ngừng công việc lại, nhìn nhau
mỉm cười. Họ cảm thấy vui vì cuối cùng cũng lại được nhìn thấy trang chủ của họ
cười trở lại.
- Agassi!
So Eun ngoảnh nhìn. Phu phụ họ
Kim, Myungsoo và Joo Jin Mo bước vào cùng lúc. Myungsoo và Jin Mo nhìn người
khách lạ rồi lại liếc nhìn nhau. Thì ra đây chính là Tiếu gia gia mà Junho đã
nói. Họ kín đáo mỉm cười, bất giác cảm thấy rất vui mừng.
- Ồ, tất cả mọi người đã ở đây
hết rồi. Đây là Tiếu gia gia. Chúng ta đã quá bận rộn nên ta chưa kịp kể cho
mọi người nghe chuyện về lão. Tiếu gia gia, để ta giới thiệu với lão nhé. Hai
vị này là Kim chủ quản và phu nhân của ông ấy. Đây là Kim Myungsoo, con trai
của họ và cũng là tiểu chủ của gia trang này. Còn vị này là Joo Jin Mo đại phu
đến từ Tử hoa thôn.
Junho, lúc này trong lốt cải
trang Tiếu gia gia, cười lớn rồi vui vẻ nói:
- Ngươi nói một hồi như thế,
ngươi nghĩ Tiếu gia gia của ngươi nhớ nổi sao? Thôi được rồi. Xin chào, chào
tất cả nhé. Rồi ta sẽ dần nhớ tên từng người thôi. Này tiểu cô nương, ngươi có
nhiều họ hàng bạn bè như thế này, ta cũng yên tâm. Hôm nay thực sự là rất vui.
Đúng là đáng để tới thăm ngươi một chuyến. Vậy nếu ta muốn ở lại đây vài ngày,
các ngươi không phiền chứ hả?
- Không phiền. Không phiền.
- Vậy thì tốt. Ha ha ha...
- So Eun! Có chuyện gì mà ...?
Cả đám đang cười vui vẻ, bất
chợt ngừng lại vì những người mới vào.
- So Eun tỉ tỉ. Chuyện gì mà
mọi người vui như vậy?
- Suzy! Bae tiền bối! Il Woo.
Mọi người lại đây. Đây là Tiếu gia gia, một người thân của ta. Còn đây là Bae
tiền bối, Bae Il Woo thiếu chủ và Bae Suzy tiểu thư của Tử hoa thôn.
- Ồ, người của Tử hoa thôn sao
ở đây nhiều dữ vậy? Ờ, xin chào, xin chào nhé. Ầy dà, chào hỏi như vậy đã đủ
chưa vậy hả? Tiếu gia gia của ngươi đang đói muốn chết. Này tiểu cô nương,
ngươi...
So Eun nhoẻn cười, nắm lấy cánh
tay lão rồi kéo lại bên bàn, dịu dàng nói:
- Tất nhiên là tiểu nữ hiểu lão
quá mà, Tiếu gia gia. Kim phu nhân, bà kêu người dọn bàn ăn mau lên. Mọi người,
xin mời ngồi.
Chiếc bàn đầu tiên có 4 ghế.
Junho ngồi xuống một cái, So Eun đứng ngay kế bên nên mời Bae Seung Yoo và Il
Woo cùng ngồi chung bàn. Những người còn lại ngồi quanh chiếc bàn lớn hơn cạnh
đó.
Từ lúc bước vào phòng, Il Woo
hoàn toàn im lặng. Mặt chàng có đôi chút lạnh lùng và lẳng lặng quan sát So Eun
và lão nhân mà nàng gọi là Tiếu gia gia. Sau khi thức ăn bầy lên, So Eun trở
nên kiệm lời hơn, chỉ tập trung gắp thức ăn liên tục cho Tiếu gia gia. Lão nhân
cũng không buồn khách sáo gì hết, say sưa đánh chén như thể chốn không người.
- Tiếu gia gia, làm thế nào lão
quen biết So Eun vậy hả? - Il Woo chợt hỏi.
- Haha, ngươi hỏi ta đó hả
nhóc? Ầy, tiểu cô nương, chàng hoàng tử này trông cũng anh tuấn lắm đấy. Có vẻ
như nó để ý đến ngươi phải không? À mà ngươi là người của Tử hoa thôn đúng
không? Ờ mà ngươi vừa hỏi gì ta nhỉ?
- Dạ, làm thế nào mà lão...
- À, ta nhớ ra rồi. Ha ha -
Tiếu gia gia cắt ngang - ngươi nói đi tiểu cô nương. Ta đang bận ăn.
So Eun mỉm cười, ngoảnh qua Il
Woo, đáp thay lời lão nhân:
- Lần trước khi muội rời Tử hoa
thôn, muội đã gặp lão trên đường đến Thanh Giang. Là Tiếu gia gia đã cứu muội
khỏi một đảng cướp.
- Đa tạ lão đã giúp đỡ, tiền
bối. Đa tạ lão đã có mặt ở đó với So Eun.
- Haizzz, cô bé này cũng giúp
đỡ ta nữa mà. Không có gì. Không có gì.
- Đảng cướp đó rất là hung tợn.
Không biết chúng có đả thương đến lão không vậy hả?
Khi Jin Mo nghe Il Woo hỏi như
vậy, ông chợt nhớ vẻ mặt kỳ lạ của Il Woo khi chàng tới hỏi ông về chuyện Junho
bị nội thương. Lúc đó, ông chỉ nghĩ đơn giản là Il Woo quan tâm tới Junho.
Nhưng giờ, qua biểu hiện và cách hỏi của Il Woo, Jin Mo ngờ ngợ nghĩ có lẽ Il
Woo đã biết Tiếu gia gia là Junho rồi.
- Ồ, lão đã...
Junho hay Tiếu gia gia ngắt
ngang lời nàng:
- Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Chỉ
vài tên cướp nhãi ranh đó làm gì nổi ta nào? Ha ha, không may bữa đó ta bị đau
bụng chút thôi.
- Đau bụng?
- Thì phải. Sao ngươi có vẻ
ngạc nhiên như vậy, hoàng tử?
Không chỉ Il Woo mà cả So Eun
cũng ngạc nhiên. Nàng không hiểu tại sao lão nhân lại nói dối, nhưng nàng nghĩ
có thể lão sợ mất mặt nên không muốn nói sự thật. Nàng vội nói:
- Phải đó Il Woo. Cũng không có
chuyện gì đâu.
- Vậy thì may quá, tiền bối.
Nếu sau này tiền bối có cần gì, xin cứ nói với vãn bối một tiếng. Nhất định ta
sẽ làm mọi việc để đền đáp cho lão - Il Woo nhìn thẳng vào Junho và nói dằn
từng tiếng một.
- Ồ, ngoan lắm. Vì tiểu cô
nương ngốc nghếch này mà ngươi có thể làm mọi việc nên ta tin tưởng ngươi. Nhất
định phải chăm sóc tốt cho tiểu cô nương này giùm ta - Tiếu gia gia cười lên ha
hả. Hắn cũng nhìn thẳng vào Il Woo rồi bất giác đứng dậy, vươn vai nói tiếp -
Tiểu cô nương, ta no rồi. Ta muốn ngủ một giấc. Ngươi sắp đặt cho ta một chỗ
được không?
Myungsoo thấy Tiếu gia gia đứng
dậy thì cũng đứng lên tức thì:
- Tiền bối, tất nhiên rồi. Xin
hãy theo vãn bối.
- Được rồi, được rồi. Ngươi họ
Kim, phải không? Ta nhớ rồi. Vậy ta đi nhé. Mọi người cứ ăn tự nhiên ha!
Jin Mo chăm chú quan sát vẻ mặt
của Il Woo nhưng chàng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, chỉ là lạnh lùng, rất
lạnh lùng. Jin Mo lại quay sang Bae Seung Yoo và thấy ông ta cũng đang quan sát
Il Woo. Dường như giữa Il Woo và Seung Yoo, vẫn còn có bí mật mà họ không chia
sẻ với nhau. Tốt hay xấu, ông không biết. Nhưng bất giác lúc này bỗng nhiên Jin
Mo chợt nghĩ, liệu Junho luôn luôn bảo vệ Il Woo là đúng hay sai?
- Hyung - Myungsoo nói khi cả
hai đã đến khu nhà phía tây - nếu huynh không nói trước thì đệ quả thật không
nhận ra Tiếu gia gia là huynh. Hóa ra huynh đã cải trang thành Tiếu gia gia và
âm thầm bảo vệ noona, phải không?
Junho lặng lẽ gật đầu.
- Hyung, đệ không hiểu nổi tại
sao huynh cứ nhất nhất phải bảo vệ gã ốm yếu đó. Đôi lúc đệ cảm thấy gã không
tầm thường chút nào. Xin lỗi huynh nhưng đệ nhất định phải nói.
Junho vỗ nhẹ vào vai Myungsoo,
khẽ nói:
- Ta biết đệ chỉ là quan tâm
ta, ta không trách đệ. Nhưng đệ hiểu lầm huynh ấy rồi. Huynh ấy lúc nào cũng
dịu dàng và tốt bụng. Chỉ là đệ quá thành kiến đó thôi.
- Hyung, ...
Junho giơ tay, ngăn Myungsoo
nói.
- Thôi, đệ trở lại sảnh chính
đi, không mọi người lại sinh nghi. Tối nay nhớ mang rượu đến phòng ta rồi ta sẽ
cho đệ biết phải làm gì.
- Được, hyung. Huynh bảo trọng.
Junho nhìn Myungsoo rời đi.
Trong đầu hắn, rất nhiều ý nghĩ phức tạp xoay vần. Cái cách hyung nói chuyện
với hắn khiến hắn thấy bất an. Dường như hyung đã nhận ra hắn. Có thể hyung
không hiểu tại sao hắn phải cải trang nên tạm thời chưa vạch trần sự thật, vì
vậy hắn hiểu rằng kế hoạch của hắn không thể kéo dài. Hắn phải khiến Bae Seung
Yoo thừa nhận tội lỗi càng sớm càng tốt.
Gió lạnh thổi khiến bụi tuyết
bay mù mịt. Junho đặt tay lên chiếc áo lụa mà So Eun đã may cho hắn, trái tim
hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp. Hắn nhớ lại những cái ôm và nụ hôn nàng đã trao
cho hắn ở Yoon gia, cảm thấy sự dịu dàng xâm chiếm tâm hồn hắn. Nhưng hắn khe
khẽ lắc đầu. Hắn lấy lại dáng vẻ khuềnh khoàng của lão nhân rồi nhanh chóng
bước về phòng mình.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)